Khởi Nghiệp Từ Hai Bàn Tay Trắng, Ai Ngờ Lại Lọt Vào Mắt Xanh Đại Lão
Chương 23
2024-12-12 15:38:53
“Tới rồi.” Tạ Thành nói xong, cúi người xuống xe ngựa. Đường Khê vội vàng theo hắn xuống xe.
Võ trường là một bãi đất rộng dành để tập võ, xung quanh có mấy lều trại, bên trong có người đang luyện võ. Khi họ đến gần, mọi người đều dừng lại, đồng loạt chắp tay thi lễ: “Thành chủ, gặp qua thành chủ!”
Một lão giả đứng ra trước mọi người, bước chân chậm rãi tiến lên.
"Như thế nào lại tới?" Lão giả nhìn Tạ Thành với vẻ nghiêm túc, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Đường Khê, đôi mày khẽ nhíu lại, "Võ trường trọng địa, sao lại mang nữ oa vào, chẳng sợ đao kiếm không có mắt sao?"
“Lão sư!” Tạ Thành cung kính hành lễ với lão giả.
Mặc Dực cũng theo sau hành lễ.
Tạ Thành thanh thanh giọng nói: “Nữ oa này là bằng hữu của ta, hôm nay đến đây có chút chuyện, lão sư không cần quan tâm đến chúng ta.”
“Vậy thì các ngươi cứ làm việc của mình đi.” Lão giả nói xong, liếc mắt nhìn Đường Khê một cái rồi quay lại đội ngũ, ra hiệu cho mọi người tiếp tục luyện tập.
Đường Khê hơi nhíu mày, “Lão giả kia là sư phụ của thành chủ sao?”
“Ân.” Tạ Thành gật đầu, “Lão sư không chỉ là sư phụ của ta, mà còn là sư phụ của phụ thân ta. Dù tính tình ông ấy không phải là tốt nhất, nhưng người thật sự không tồi.”
Đường Khê nhướng mày, “Tính tình không tốt nhưng ta cũng nhìn ra rồi.”
Tạ Thành mỉm cười, dẫn nàng tới một chỗ trống, đặt tay lên môi rồi thổi một tiếng dài. Ngay lập tức, hàng chục bóng người mặc đồ đen lao đến, nửa quỳ trên mặt đất, đồng thanh nói: “Thỉnh chủ tử phân phó!”
Đường Khê nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng không khỏi ngập tràn nghi hoặc.
Không phải nói là dẫn nàng đến chọn xa phu sao? Sao lại ra tình huống này?
“Không Nguyệt.” Tạ Thành gọi một tiếng.
Một nữ tử với gương mặt thanh lãnh, biểu tình vô cảm bước ra khỏi hàng. Nàng tiến lên, nửa quỳ xuống trước mặt Tạ Thành, lạnh lùng nói: “Chủ tử thỉnh phân phó.”
Tạ Thành nói: “Sau này, ngươi sẽ theo bên người Đường cô nương.”
“A?” Đường Khê sửng sốt, vội vàng xua tay: “Không cần, không cần!”
Nàng có quá nhiều bí mật, không muốn có ai đi theo, đặc biệt là những người như những bóng đen này, không để lại dấu vết.
Có vẻ như Không Nguyệt cũng không vui lắm, nàng lạnh nhạt nói: “Không Nguyệt chỉ vì chủ tử mà cống hiến.”
Mặc Dực lên tiếng: “Không Nguyệt, chủ tử chỉ bảo ngươi làm xa phu cho Đường cô nương, chứ không phải bảo ngươi cống hiến cho nàng.”
Không Nguyệt nhíu mày, “Không Nguyệt là ảnh vệ, sĩ khả sát bất khả nhục, tuyệt đối không thể làm xa phu cho bất kỳ ai.”
Tạ Thành trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, chưa kịp giáo huấn, thì đã thấy Đường Khê tiến lên, đôi mắt híp lại, hỏi: “Ngươi là cảm thấy, làm xa phu cho ta thì sẽ làm nhục ngươi sao?”
Không Nguyệt im lặng, nhưng nét mặt nàng hiện rõ vẻ cam chịu.
Cô nương này, để nàng làm xa phu, quả thực là làm mất mặt ảnh vệ như nàng.
Đường Khê cười lạnh, “Ta vốn không định để ngươi làm xa phu cho ta, nhưng hiện giờ, ta lại càng muốn ngươi làm.”
Không Nguyệt biểu tình không đổi, nói: “Làm xa phu cho ngươi cũng được, trừ khi ngươi đánh bại ta.”
Tạ Thành lạnh lùng trách mắng: “Làm càn!”
Không Nguyệt vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, không hề tỏ ra quan tâm, bình thản nói: “Mong chủ tử tha tội. Không Nguyệt tuyệt không làm việc cho người vô dụng.”
"Xương cốt của ngươi thật sự rất cứng." Đường Khê giơ tay vỗ vỗ vai Tạ Thành, ý bảo hắn đừng nổi giận, rồi quay sang mỉm cười với Không Nguyệt, "Được rồi, ta sẽ cùng ngươi tỷ thí."
Những ảnh vệ còn lại nghe vậy, đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, ngay cả Không Nguyệt cũng không khỏi ngạc nhiên.
Bọn họ, là những ám vệ tinh nhuệ, đã trải qua vô số gian nan mới có thể trở thành ảnh vệ. Vị cô nương này, nhìn thì có vẻ như là một tiểu thư yếu đuối, không dính chút bụi trần, vậy mà lại dám tự tin nói sẽ tỷ thí với nàng, thật sự là không biết tự lượng sức mình.
Võ trường là một bãi đất rộng dành để tập võ, xung quanh có mấy lều trại, bên trong có người đang luyện võ. Khi họ đến gần, mọi người đều dừng lại, đồng loạt chắp tay thi lễ: “Thành chủ, gặp qua thành chủ!”
Một lão giả đứng ra trước mọi người, bước chân chậm rãi tiến lên.
"Như thế nào lại tới?" Lão giả nhìn Tạ Thành với vẻ nghiêm túc, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Đường Khê, đôi mày khẽ nhíu lại, "Võ trường trọng địa, sao lại mang nữ oa vào, chẳng sợ đao kiếm không có mắt sao?"
“Lão sư!” Tạ Thành cung kính hành lễ với lão giả.
Mặc Dực cũng theo sau hành lễ.
Tạ Thành thanh thanh giọng nói: “Nữ oa này là bằng hữu của ta, hôm nay đến đây có chút chuyện, lão sư không cần quan tâm đến chúng ta.”
“Vậy thì các ngươi cứ làm việc của mình đi.” Lão giả nói xong, liếc mắt nhìn Đường Khê một cái rồi quay lại đội ngũ, ra hiệu cho mọi người tiếp tục luyện tập.
Đường Khê hơi nhíu mày, “Lão giả kia là sư phụ của thành chủ sao?”
“Ân.” Tạ Thành gật đầu, “Lão sư không chỉ là sư phụ của ta, mà còn là sư phụ của phụ thân ta. Dù tính tình ông ấy không phải là tốt nhất, nhưng người thật sự không tồi.”
Đường Khê nhướng mày, “Tính tình không tốt nhưng ta cũng nhìn ra rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Thành mỉm cười, dẫn nàng tới một chỗ trống, đặt tay lên môi rồi thổi một tiếng dài. Ngay lập tức, hàng chục bóng người mặc đồ đen lao đến, nửa quỳ trên mặt đất, đồng thanh nói: “Thỉnh chủ tử phân phó!”
Đường Khê nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng không khỏi ngập tràn nghi hoặc.
Không phải nói là dẫn nàng đến chọn xa phu sao? Sao lại ra tình huống này?
“Không Nguyệt.” Tạ Thành gọi một tiếng.
Một nữ tử với gương mặt thanh lãnh, biểu tình vô cảm bước ra khỏi hàng. Nàng tiến lên, nửa quỳ xuống trước mặt Tạ Thành, lạnh lùng nói: “Chủ tử thỉnh phân phó.”
Tạ Thành nói: “Sau này, ngươi sẽ theo bên người Đường cô nương.”
“A?” Đường Khê sửng sốt, vội vàng xua tay: “Không cần, không cần!”
Nàng có quá nhiều bí mật, không muốn có ai đi theo, đặc biệt là những người như những bóng đen này, không để lại dấu vết.
Có vẻ như Không Nguyệt cũng không vui lắm, nàng lạnh nhạt nói: “Không Nguyệt chỉ vì chủ tử mà cống hiến.”
Mặc Dực lên tiếng: “Không Nguyệt, chủ tử chỉ bảo ngươi làm xa phu cho Đường cô nương, chứ không phải bảo ngươi cống hiến cho nàng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không Nguyệt nhíu mày, “Không Nguyệt là ảnh vệ, sĩ khả sát bất khả nhục, tuyệt đối không thể làm xa phu cho bất kỳ ai.”
Tạ Thành trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, chưa kịp giáo huấn, thì đã thấy Đường Khê tiến lên, đôi mắt híp lại, hỏi: “Ngươi là cảm thấy, làm xa phu cho ta thì sẽ làm nhục ngươi sao?”
Không Nguyệt im lặng, nhưng nét mặt nàng hiện rõ vẻ cam chịu.
Cô nương này, để nàng làm xa phu, quả thực là làm mất mặt ảnh vệ như nàng.
Đường Khê cười lạnh, “Ta vốn không định để ngươi làm xa phu cho ta, nhưng hiện giờ, ta lại càng muốn ngươi làm.”
Không Nguyệt biểu tình không đổi, nói: “Làm xa phu cho ngươi cũng được, trừ khi ngươi đánh bại ta.”
Tạ Thành lạnh lùng trách mắng: “Làm càn!”
Không Nguyệt vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, không hề tỏ ra quan tâm, bình thản nói: “Mong chủ tử tha tội. Không Nguyệt tuyệt không làm việc cho người vô dụng.”
"Xương cốt của ngươi thật sự rất cứng." Đường Khê giơ tay vỗ vỗ vai Tạ Thành, ý bảo hắn đừng nổi giận, rồi quay sang mỉm cười với Không Nguyệt, "Được rồi, ta sẽ cùng ngươi tỷ thí."
Những ảnh vệ còn lại nghe vậy, đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, ngay cả Không Nguyệt cũng không khỏi ngạc nhiên.
Bọn họ, là những ám vệ tinh nhuệ, đã trải qua vô số gian nan mới có thể trở thành ảnh vệ. Vị cô nương này, nhìn thì có vẻ như là một tiểu thư yếu đuối, không dính chút bụi trần, vậy mà lại dám tự tin nói sẽ tỷ thí với nàng, thật sự là không biết tự lượng sức mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro