Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 126
Miêu An Diệp
2025-02-27 03:19:14
Dưới con mắt của mọi người, Phó Vãn biến mất ở cuối chỗ tro tiền giấy, chìm vào trong bóng tối.Tạ Khiêm cả kinh giương mắt nhìn, Phó tiền bối tới U Minh tiễn ba mẹ đoạn đường cuối cùng?Tạ Khiêm biết Phó Vãn làm việc từ trước đến nay vẫn rất điên, rất ngang ngược, nhưng cô không thèm quan tâm tới quy tắc của Thiên Đạo mà mượn mạng cho giáo sư Quách Lộ Thanh bảy năm, lúc này mới được bao lâu?Cô lại chạy tới U Minh tiễn ba mẹ? Nghe nói lần trước cô đã đưa Đoàn Đoàn tới U Minh tiễn quỷ, U Minh là nơi mà huyền tu bình thường có thể tùy tiện đi vào à? Như vậy đúng thật là không để Minh Quân địa phủ vào trong mắt chút nào.Thế giới quan của Tạ Khiêm hết lần này đến lần khác bị Phó Vãn điên cuồng công kích.Quan tài truyền tới tiếng vang nặng nề, nắp quan tài mở ra một khe hở, sự chú ý của người lập tức bị người trong quan tài kéo suy nghĩ trở về.Phùng Kiện nhìn thấy khe hở lập tức hét lên: "Mau, mau hỗ trợ!"Các cảnh sát viên cùng nhau xông lên, muốn tập trung dùng sức đẩy quan tài, nắp quan tài bằng giấy bị sức lực của bọn họ đầy bay ra ngoài.Nắp quan tài lúc nãy giống y như nặng mấy trăm cân lúc này lại nhẹ đến lạ thường, thật sự là như tờ giấy mỏng."Ba mẹ, anh hai, mọi người không sao chứ?" Phó Nhu nhào tới vội vàng truy hỏi.Bọn họ ở trong quan tài run như cầy sấy, sắc mặt ai nấy đều tái xanh lẫn lộn, y như người chết. Phó Đại Trung không ngừng hét lên: "Tôi trả lại bất động sản cho cô, tôi không cần nữa, tôi không cần nữa, ngày mai tôi đi sang tên, tôi...""Cứu mạng, cứu mạng." Phó Hiên lăn một vòng từ trong quan tài ra ngoài, anh ta nhìn thấy nhóm người Phùng Kiện mặc cảnh phục thì giống như nhìn thấy vị cứu tinh vậy, anh ta xông qua ôm chặt lấy eo của Phùng Kiện.Cảnh tượng như thế này Phùng Kiện đã từng nhìn thấy, Phùng Kiện đang định an ủi anh ta thì lại nghe thấy anh ta sợ hãi nói: "Cảnh sát Thục Thử. Mặc dù tôi cưỡng h.i.ế.p một cô gái nhưng tôi không muốn chết, cưỡng h.i.ế.p cũng không đáng tội c.h.ế.t chứ." Nhóm người Phùng Kiện bày ra vẻ mặt ngạc nhiên, đến cả Phó Nhu là người nhà cũng chưa từng nghe nói tới, Phùng Kiện lập tức truy hỏi: "Cưỡng h.i.ế.p cái gì? Cậu cưỡng h.i.ế.p ai?"Vốn dĩ Phó Hiên muốn giấu cái bí mật này trong lòng, nhưng không biết tại sao miệng anh ta lại giống như cánh cửa không khóa vậy, lập tức tiết lộ hết ra ngoài: "Chính là một bạn học nữ đại học, là cô ta câu dẫn tôi!""Tôi chỉ cười nhạo bạn cấp ba mấy câu, cậu ta tự mình treo cổ tự vẫn, liên quan gì đến tôi chứ? Chẳng lẽ cậu ta c.h.ế.t tôi cũng phải c.h.ế.t sao?" Ngọn lửa tắt ngúm, Phó Liệt một thân quần áo hoàn hảo bò trên mặt đất thở dốc, nói tiếp ngay sau Phó Hiên.Phùng Kiện bọn họ sửng sốt, trò gì thế? Cười nhạo mấy câu liền treo cổ tự tử? Cậu con mẹ nó là kẻ bắt nạt trong trường đúng không?"Tôi liên lạc với "kế hoạch giải mộng" của viện phúc lợi Ái Thiên Sứ giúp chồng, tôi thay thận giúp chồng, tôi là người tốt, tôi không đáng chết!" Bác gái rất sợ tụt lại đằng sau, bà ta khẩn thiết vỗ n.g.ự.c Phó Đại Trung, ném ra con át chủ bài nói.Sắc mặt nhóm người Phùng Kiện đông cứng lại.Viện trường và một nhóm giáo viên sinh hoạt của viện phúc lợi Ái Thiên Sử đều bị bắt, nhưng đến nay cũng chỉ biết những nhi đồng đã c.h.ế.t kia và hạng mục tên "kế hoạch giải mộng" này có liên quan đến nhau, nhưng cụ thể nội dung hạng mục là gì thì vẫn chưa biết.Hôm nay hai vợ chồng Phó Đại Trung chủ động khai ra, thế này là đang cung cấp chứng cứ cho bọn họ, kế hoạch này có liên quan tới cơ quan.Nhóm người Phùng Kiện bất giác nhìn qua Phó Nhu, Phó Nhu bị dọa cho liên tục lắc đầu: "Tôi không có, tôi chưa bao giờ làm chuyện xấu, tôi tuân thủ pháp luật."Đừng có nhìn cô ấy như vậy chứ! Phó Nhu là người duy nhất không gặp họa trong tất cả mọi người.Nội tâm Phùng Kiện vẫn có chút cảm khái, dáng vẻ này của Phó Vãn là không muốn bỏ qua cho một người xâu nào à.Tạ Khiêm tay cầm kiếm gỗ đào đi trong nhà một lượt, ánh mắt cậu ấy chú ý tới tượng Phật cực lớn giấu sau rèm cửa sổ, bước chân cậu ấy hơi dừng lại, nhanh chóng lùi về sau rồi nói với Phùng Kiện: "Cảnh sát Phùng, lui ra khỏi căn nhà trước đã."Phùng Kiện thấy sắc mặt căng thẳng của Tạ Khiêm thì cũng không dám hỏi nhiều, anh ấy lập tức bảo các cảnh sát viên đưa toàn bộ những người này về trước. Bọn họ nhanh chóng ra khỏi căn biệt thự, Tạ Khiêm quay đầu nhìn tượng Phật của nước khác kia qua cửa sổ, tràn đầy... Tà khí.Phó tiền bối ném nó ở chỗ này, vậy thì tạm thời không quản nữa, có lẽ trong lòng cô có tự tính toán."Cảnh sát Thục Thử, cháu không muốn tới cục cảnh sát với mọi người." Đoàn Đoàn ngồi lên xe cảnh sát, cậu bé kéo tay áo của Phùng Kiện.Phùng Kiện đã từng điều tra Phó Vãn, tất nhiên cũng biết cô đã không còn người thân để phó thác nữa, bạn nhỏ này mới năm tuổi ở nhà một mình cũng không an toàn."Cháu muốn tới nhà anh Triệu Dương ở, mẹ cháu và anh Triệu Dương là bạn tốt." Đoàn Đoàn giải thích.Mấu chốt là hai vợ chồng Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng vốn dĩ suýt chút nữa nhận nuôi Đoàn Đoàn, rất có hảo cảm với Đoàn Đoàn.Đoàn Đoàn lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Dương, Triệu Dương vừa nghe đã không nói hai lời, cậu ấy lập tức lái xe tới cục cảnh sát đón Đoàn Đoàn."Đoàn Đoàn, đầu bếp Phó đi U Minh mất mấy ngày? Lần trước lúc đi U Minh còn chưa tới nửa tiếng mà." Triệu Dương rất là tò mò hỏi.Lần trước bọn họ ở trong vườn nho của nhà họ Triệu, bọn họ tưởng là trôi qua rất lâu, nhưng thực tế lại chỉ có hơn nửa tiếng mà thôi.Tại sao lần này đi U Minh lại phải chậm trễ mắt mấy ngày?Đoàn Đoàn suy nghĩ một chút: "Đoàn Đoàn cũng không biết, có thể là do lần trước em không vượt biển? Chỉ đưa bọn họ tới bờ biển thôi."Lần trước Đoàn Đoàn ngồi xe tới bờ biển Minh Hải liền dừng lại, chỉ biết U Minh địa phủ ở đầu bên kia Minh Hải, trông cực kỳ xa xôi.Sự thật cũng đúng là như vậy, dòng thời gian của hai nơi cũng có khác biệt.Phó Vãn đã nhập cảnh U Minh, xung quanh cô là một khoảng trống tĩnh mịch, tất cả đều yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ còn lại tiếng sóng biển vỗ.Những âm hồn đã uống nước của Minh Hải đã lấy được vé thuyền, đang xếp hàng để lên thuyền.Vô số âm hồn nhìn chằm chằm vào Phó Vãn, dường như biết được cô là người sống, nhưng khí tức xung quanh cô lại khiến đám âm hồn không dám tùy tiện lại gắn.Phó Vãn hơi than một tiếng, vẫn là Đoàn Đoàn tốt, một người thuần âm đi qua đi lại U Minh căn bản sẽ không bị âm hồn và quỷ sai phát hiện ra chút nào, mà cô thì ngược lại, cô không thể.Có điều Hắc Bạch vô thường cũng câu hồn nhanh, giống như sợ bị Phó Vãn đuổi tới, cả quãng đường này Phó Vãn thậm chí đến cả cái bóng của bọn họ cũng không nhìn thấy.Phó Vãn sờ cằm, cảm giác có chút buồn cười, nhìn dáng vẻ của Hắc Bạch vô thường như rất sợ cô lại làm ra loại chuyện như mượn mạng này.Phó Vãn giẫm một chân vào trong nước Minh Hà lạnh băng, lòng bàn chân cảm thấy từng đợt lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro