Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 155
Miêu An Diệp
2025-02-27 03:19:14
Nếu Tạ Khiêm là đệ tử của Nghiêm Hoa, đây chẳng phải là hành vi bái lạy hai lần trắng trợn sao?Lưu thiên sư có chút cổ hủ, ông ấy cau mày, khó có thể tiếp nhận tình huống này.Nghiêm Hoa bỗng nhiên lúng túng cười haha, trừng mắt nhìn Tạ Khiêm nói: "Cứ đi theo Phó thiên sư nhân dời mộ đi, dù sao con cũng vào không được." Nghiêm Hoa vốn là một đệ tử ngoại môn, vì vậy đệ tử thân truyền của ông ấy là Tạ Khiêm không được coi là đệ tử của Huyền Môn.Chỉ có đệ tử được đệ tử nội môn tiếp nhận mới có thể tính là đệ tử của Thiên Cơ Huyền Môn, mới có thể ra vào môn phái.Nghiêm Hoa nhanh chóng kéo Lưu thiên sư rời khỏi sân viện nhà họ Chu và làng Cao An.Phó Vãn ngồi trên chiếc ghế dài đặc trưng của vùng nông thôn, nhìn lên bầu trời đêm.Nếu làm như thế này ngày hôm nay thì ngày mai khi di chuyển mộ của cha cô sẽ không còn vắng vẻ như vậy. "Chậc chậc, đệ tử ngoại môn tội nghiệp, đồ đệ không cần ông, đồ đệ của ông đang học Đạo thuật từ người khác.""Năm đó cùng lúc bước vào Thiên Cơ Huyền Môn môn, Lưu Tùng chính là Lưu Đại Thiên Sư nổi tiếng, ông chỉ là đệ tử ngoại môn, một tên giả danh thiên sư đi lừa gạt.""Quỷ gia rất đồng tình với ông, đồ đệ đang học đạo thuật từ người khác, còn sư phụ hơn bảy mươi tuổi như ông thì lại chạy việc vặt cho người khác." "..."Vừa rời khỏi Phó Vãn, ác quỷ im lặng đã lâu liền lên tiếng, mỗi lời nói đều xuyên thấu trái tim Nghiêm Hoa.Chết tiệt! Con ác quỷ này, đừng nhắc đến chữ "ngoại môn" nữa, cảm ơn! Ác quỷ: "Ngoại môn thì thế nào?"Ông già nhỏ bé Nghiêm Hoa tức giận đến nỗi bộ râu trắng của ông liên tục thổi lên.Lưu thiên sư khẽ nhíu mày nhìn người bạn cũ của mình, ông ấy luôn cảm thấy người bạn cũ này có gì đó không ổn, có gì đó nham hiểm, nhưng lại không thể đoán ra được.Thiên Cơ Huyền Môn quả thực cách đó không xa, Lưu đại nhân cùng Nghiêm Hoa sử dụng bùa tốc độ, rất nhanh liền đến tông môn.Thiên Cơ Huyền Môn ngày nay nằm trong sương mù bao la của núi non, quanh năm có sương mù bao phủ, đỉnh núi quanh năm phủ đầy tuyết, khí hậu lạnh giá. Dựa vào Lưu Tùng mà Nghiêm Hoa mới có gan nói ra muốn gặp thủ lĩnh. Người đứng đầu Thiên Cơ Huyền Môn hiện tại vừa bước vào tuổi trung niên, dáng vẻ ôn hòa và nhân hậu.Sau khi ông ấy đi ra, Nghiêm Hoa và Lưu thiên sư đều đứng dậy cúi đầu. Sau đó, Lưu Tùng kể lại những sự kiện gần đây, nhấn mạnh đến Phó Vãn. Lý chưởng môn thở dài nói: "Mấy ngày nay thật sự không yên bình. Ninh Thành đưa tin có người luyện chế quỷ nhỏ áo đỏ, hãm hại phụ nữ, khó mà đề phòng."Thủ đoạn của Phó Vãn như thế nào không quan trọng, miễn là cô không phải là tà tu, không sử dụng huyền thuật để bức hại những người vô tội là được Hơn nữa cái tên Phó Vãn..."Ông... Tên là Nghiêm Hoa phải không? Có chuyện gì vậy?" Lý chưởng môn quay đầu nhìn Nghiêm Hoa.Trong lòng lão già cảm thấy bối rối, đây là cách đối xử với đệ tử ngoại môn sao? Không đáng được nhớ đến.Nghiêm Hoa cung kính đứng dậy và đưa một lá thư bằng cả hai tay. Lý chưởng môn rất ngạc nhiên nhưng vẫn cầm lấy lá thư và bắt đầu đọc. Dần dần, sắc mặt Lý chưởng môn thay đổi đáng kể, hai tay ông vô thức nắm chặt thành ghế gỗ. Cho đến khi đôi mắt đó chạm tới ấn thư cuối cùng!Lý chưởng môn đột nhiên đứng dậy, hô hấp dồn dập: "Bức thư này, bức thư này..."Nghiêm Hoa có chút bối rối, ông ấy không hiểu sao vừa rồi người chưởng môn vốn bình tĩnh như vậy lại kích động như thế.Nghiêm Hoa không dám nhìn lén lá thư của Phó Vãn, không biết trong đó viết gì, ông ấy bất an đứng dậy."Phó Vãn... Phó Vãn Vãn..." Lý chưởng môn ôm chặt lá thư, đi tới đi lui trong đại sảnh, lẩm bẩm nói: "Nguyên Quân chưởng môn, hẳn là Nguyên Quân chưởng môn!" Thiên Cực Huyền Môn có thể có rất nhiều chưởng môn, nhưng chỉ có một người được gọi là "Nguyên Quân chưởng môn"!Bức thư này không chỉ có con dấu của chưởng môn Thiên Cực Huyền Môn, còn có con dấu riêng của Phó Vãn.Lưu Tùng và Nghiêm Hoa đều bối rối không biết chưởng môn Lý đang nói đến ai."Mau đưa ta xuống núi gặp trực tiếp chưởng môn Nguyên Quân" Lý Chưởng môn mừng như điên đưa ra quyết định, nhưng sau khi nói xong, ông ấy nhanh chóng đổi ý: "Không, ta phải đi tắm trước để thể hiện sự tôn trọng." Nghiêm Hoa nhìn thấy chưởng môn vốn đĩnh đạc đang bối rối, vội vàng hỏi: "Chưởng môn, đây là..." Lý chưởng môn nghe vậy lại nghĩ đến chuyện khác, quay đầu nhìn Nghiêm Hoa nói: "Đúng rồi, Nguyên Quân chưởng môn nói ta thu ông làm nội môn, tông môn sẽ chọn ngày lành tháng tốt."Nghiêm Hoa bị kinh ngạc quá lớn, đầu óc trống rỗng, hai chân như nhũn ra, ngã xuống đắt!Cái gì?Ông ấy có nghe nhầm không?Chưởng môn hiện tại của Thiên Cực Huyền Môn – Lý chưởng môn muốn đích thân thu ông ấy làm đệ tử nội môn? Nỗi ám ảnh cả đời của ông ấy sẽ được giải thoát vào lúc này ư?Chỉ vì lá thư của Phó Vãn?Không, Phó Vãn làm việc đó vì Tạ Khiêm! Cho nên Nghiêm Hoa người đã hơn bảy mươi tuổi, đã dựa vào đệ tử của mình để trở thành đệ tử nội môn của Thiên Cơ Huyền Môn? Đây có phải là niềm hạnh phúc huyền thoại khi nằm ngửa rồi chiến thắng không?Ôi trời ơi, vinh dự bất ngờ này lại rơi vào tay ông ấy ư?Vào lúc đó, Nghiêm Hoa thậm chí còn cảm thấy Tạ Khiêm không cần phải gọi mình là sư phụ nữa, ông ấy đổi vai gọi Tạ Khiêm là sư phụ cũng được.Nghiêm Hoa chưa từng có khoảnh khắc nào muốn phát ra tiếng cười lớn như thế này.Trong giới huyện tu, nói ông ấy không có tài năng phải không? Chế giễu ông ấy không có bản lĩnh thật sự đúng không?Ông ấy đã một chân đứng trong quan tài mà vẫn là một đệ tử ngoại môn phải không?Không sao, ông ấy đều thừa nhận cả, bây giờ ông ấy muốn nói trước với mọi người —Thực lực không quan trọng, tài năng không quan trọng, chỉ cần biết ôm đùi đúng người mạnh mẽ là hơn bất cứ điều gì!Ông ấy có thể không mạnh mẽ, nhưng thì sao chứ? Chỉ cần có một đệ tử tốt tất cả mọi khó khăn đều có thể giải quyết. Việc trở thành một đệ tử của Thiên Cực Huyền Môn là chấp niệm cả đời của ông ấy, đời này không hối tiếc.Nghiêm Hoa dường như trẻ lại vài chục tuổi, đôi mắt của ông ấy tỏa ra sáng đầy hào hứng, nhưng ông ấy lại sợ rằng Lý chưởng môn có thể thay đổi quyết định, vì thế ông ấy liền nhanh chóng nói: "Sư phụ, đệ tử không quan trọng ngày lành tháng tốt gì cả, khi nào người rảnh thì bất cứ lúc nào cũng được."Lý chưởng môn hôm nay vừa tròn bốn mươi tuổi, Nghiêm Hoa là một ông lão hơn bảy mươi tuổi, nhưng ông ấy hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì khi gọi một người gần bằng một nửa tuổi mình là Chưởng môn.Ông ấy, Nghiêm Hoa, luôn là một huyền tu trước nay không quá quan tâm đến những chỉ tiết nhỏ.Lưu Tùng, Lưu Thiên Sư đứng một bên xem náo nhiệt: "..."Không phải chứ? Lão Nghiêm, người cùng ông ấy cạnh tranh vị trí cuối cùng trở thành một đệ tử nội môn đã vượt qua rồi sao?Không đúng, như vậy sao có thể vượt qua được chứ?! Ông ấy như vậy là một bước lên trời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro