Chương 20:
Bán Lâu Yên Sa
2024-10-05 10:27:11
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Loan Cận chắc là vừa tắm xong, tóc ướt không ngừng chảy xuống, thấm ướt chiếc quần lụa trắng bó sát phản chiếu màu da.
La Thiền nói: “Ta lau tóc cho chàng.”
Nếu hắn để thế đi ngủ, mái tóc dài như thác nước sẽ làm ướt gần hết giường, nàng cũng không muốn ngủ trên tấm đệm ẩm ướt như vậy.
Loan Cận dừng lại hai giây và nói: “Được rồi.”
Có một chiếc khăn vải mà La Thiền thường dùng vào ban đêm ở bên giường. Nàng đi tới lấy tấm khăn, nói “Thất lễ” và quấn khăn lên đầu Loan Cận.
Tóc Loan Cận dài đen và dày, La Thiền dùng khăn vải chà xát như đang vo gạo, tiếng ma sát của tóc và khăn vang lên sột soạt.
La Thiền đứng sau lưng hắn, đôi mắt nhìn xuống bông hoa dâm bụt trên lưng. Cũng không biết sử dụng cái gì để vẽ những màu sắc sặc sỡ như vậy, nhưng nó rất phù hợp với nghề thủ công hình xăm hiện đại.
Nàng còn tưởng rằng ở thời cổ đại chỉ dùng màu lục lam đâm vào mặt tù nhân, nhưng nàng có thể hiểu được những loại thảo mộc chưa từng có trong thế giới thực.
Thế giới rộng lớn như vậy, không có kỳ quan nào cả.
Trong màn đêm yên tĩnh không có tiếng ồn ào không cần thiết, xung quanh cũng yên tĩnh, La Thiền lấy khăn lau tóc ướt một lượt, tóc Loan Cận chỉ mới khô được một nửa.
Nàng động đậy cánh tay, có hơi mỏi.
Loan Cận dường như đã cảm nhận được điều gì đó, nói: “Được rồi.”
“Vẫn chưa xong, ta sẽ lấy một chiếc khăn vải khác…”
La Thiền chưa nói xong, Loan Cận đã vươn vai, một làn nhiệt khí dâng lên từ đỉnh đầu của hắn. La Thiền chỉ thấy khói bốc ra từ đỉnh đầu hắn...
“Đã khô rồi.”
La Thiền chớp mắt đưa tay chạm vào tóc hắn. Da đầu khô ráo, ngoại trừ ngọn tóc, hầu như tất cả đều khô.
Đây có phải là truyền thuyết về nội công không?... thực sự hữu ích nha.
Đương nhiên có chức năng sấy khô riêng, nếu ngay từ đầu hắn làm thế thì tốt rồi.
Loan Cận cầm khăn ướt, vung cánh tay ném lên bàn trà cách giường hai thước.
Loan Cận đứng dậy, bắt đầu cởi chiếc quần lụa trắng ướt một cách rất tự nhiên.
Đây có phải là bắt đầu làm chính sự?
La Thiền lại bước xuống giường, bắt đầu cởi bỏ chiếc giá y nàng đã mặc trong một ngày.
Từ cổ áo đến thắt lưng bên giá y có một hàng cúc nhỏ bí mật xiên xẹo, phải một lúc sau mới cởi ra, chăn bông bên cạnh được vén lên, La Thiền hai tay vẫn mở.
Khi nhìn lên, thấy một đôi chân và cơ thể vạm vỡ, vừa nhoáng lên một cái đã ở trong chăn bông.
Đó thực sự là một bước chuẩn bị cho giấc ngủ lành mạnh...
“Giá y này có quá nhiều cúc.” La Thiền giải thích.
Nàng cũng không cố tình kéo dài thời gian.
Loan Cận ngồi trên giường, nghiêng người về phía La Thiền, vươn tay đến nút y phục của nàng.
Muốn cởi giúp nàng?
Đối với nam nhân, việc tự tay cởi giá y của tân nương cũng là lạc thú à? La Thiền thức thời buông tay, để Loan Cận giúp nàng cởi.
Thị lực của Loan Cận không tốt như trước, ban đêm cũng không nhìn rõ, cúc giá y của nàng rất nhỏ, nó còn nhỏ hơn cả móng tay cái của hắn.
Kết quả là Loan Cận cởi còn chậm hơn La Thiền.
Nhìn chằm chằm mu bàn tay với những đường gân xanh nổi lên của Loan Cận, La Thiền luôn cảm thấy rằng hắn sẽ giật cúc y phục ra ngay lập tức.
Một lúc sau, cuối cùng cũng cởi xong giá y, La Thiền thở hắt một hơi trong lòng.
Bên trong giá y chỉ có một chiếc áo dài mỏng bên trong, chất liệu mềm mại rất thích hợp để mặc ngủ vào ban đêm, những đường cong và làn da thấp thoáng như ẩn như hiện càng làm tăng thêm vẻ mông lung mơ mộng về đêm.
Sau đó La Thiền nhớ rằng nàng vẫn chưa giới thiệu bản thân.
Nàng phải xưng như thế nào đây? Ta sao?
Nếu Loan Cận để nàng gọi thẳng tên thì La Thiền chỉ đơn giản dùng xưng hô bình thường nhất: “Ta tên là La Thiền.”
“Bổn tọa biết.”
Loan Cận chắc là vừa tắm xong, tóc ướt không ngừng chảy xuống, thấm ướt chiếc quần lụa trắng bó sát phản chiếu màu da.
La Thiền nói: “Ta lau tóc cho chàng.”
Nếu hắn để thế đi ngủ, mái tóc dài như thác nước sẽ làm ướt gần hết giường, nàng cũng không muốn ngủ trên tấm đệm ẩm ướt như vậy.
Loan Cận dừng lại hai giây và nói: “Được rồi.”
Có một chiếc khăn vải mà La Thiền thường dùng vào ban đêm ở bên giường. Nàng đi tới lấy tấm khăn, nói “Thất lễ” và quấn khăn lên đầu Loan Cận.
Tóc Loan Cận dài đen và dày, La Thiền dùng khăn vải chà xát như đang vo gạo, tiếng ma sát của tóc và khăn vang lên sột soạt.
La Thiền đứng sau lưng hắn, đôi mắt nhìn xuống bông hoa dâm bụt trên lưng. Cũng không biết sử dụng cái gì để vẽ những màu sắc sặc sỡ như vậy, nhưng nó rất phù hợp với nghề thủ công hình xăm hiện đại.
Nàng còn tưởng rằng ở thời cổ đại chỉ dùng màu lục lam đâm vào mặt tù nhân, nhưng nàng có thể hiểu được những loại thảo mộc chưa từng có trong thế giới thực.
Thế giới rộng lớn như vậy, không có kỳ quan nào cả.
Trong màn đêm yên tĩnh không có tiếng ồn ào không cần thiết, xung quanh cũng yên tĩnh, La Thiền lấy khăn lau tóc ướt một lượt, tóc Loan Cận chỉ mới khô được một nửa.
Nàng động đậy cánh tay, có hơi mỏi.
Loan Cận dường như đã cảm nhận được điều gì đó, nói: “Được rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vẫn chưa xong, ta sẽ lấy một chiếc khăn vải khác…”
La Thiền chưa nói xong, Loan Cận đã vươn vai, một làn nhiệt khí dâng lên từ đỉnh đầu của hắn. La Thiền chỉ thấy khói bốc ra từ đỉnh đầu hắn...
“Đã khô rồi.”
La Thiền chớp mắt đưa tay chạm vào tóc hắn. Da đầu khô ráo, ngoại trừ ngọn tóc, hầu như tất cả đều khô.
Đây có phải là truyền thuyết về nội công không?... thực sự hữu ích nha.
Đương nhiên có chức năng sấy khô riêng, nếu ngay từ đầu hắn làm thế thì tốt rồi.
Loan Cận cầm khăn ướt, vung cánh tay ném lên bàn trà cách giường hai thước.
Loan Cận đứng dậy, bắt đầu cởi chiếc quần lụa trắng ướt một cách rất tự nhiên.
Đây có phải là bắt đầu làm chính sự?
La Thiền lại bước xuống giường, bắt đầu cởi bỏ chiếc giá y nàng đã mặc trong một ngày.
Từ cổ áo đến thắt lưng bên giá y có một hàng cúc nhỏ bí mật xiên xẹo, phải một lúc sau mới cởi ra, chăn bông bên cạnh được vén lên, La Thiền hai tay vẫn mở.
Khi nhìn lên, thấy một đôi chân và cơ thể vạm vỡ, vừa nhoáng lên một cái đã ở trong chăn bông.
Đó thực sự là một bước chuẩn bị cho giấc ngủ lành mạnh...
“Giá y này có quá nhiều cúc.” La Thiền giải thích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng cũng không cố tình kéo dài thời gian.
Loan Cận ngồi trên giường, nghiêng người về phía La Thiền, vươn tay đến nút y phục của nàng.
Muốn cởi giúp nàng?
Đối với nam nhân, việc tự tay cởi giá y của tân nương cũng là lạc thú à? La Thiền thức thời buông tay, để Loan Cận giúp nàng cởi.
Thị lực của Loan Cận không tốt như trước, ban đêm cũng không nhìn rõ, cúc giá y của nàng rất nhỏ, nó còn nhỏ hơn cả móng tay cái của hắn.
Kết quả là Loan Cận cởi còn chậm hơn La Thiền.
Nhìn chằm chằm mu bàn tay với những đường gân xanh nổi lên của Loan Cận, La Thiền luôn cảm thấy rằng hắn sẽ giật cúc y phục ra ngay lập tức.
Một lúc sau, cuối cùng cũng cởi xong giá y, La Thiền thở hắt một hơi trong lòng.
Bên trong giá y chỉ có một chiếc áo dài mỏng bên trong, chất liệu mềm mại rất thích hợp để mặc ngủ vào ban đêm, những đường cong và làn da thấp thoáng như ẩn như hiện càng làm tăng thêm vẻ mông lung mơ mộng về đêm.
Sau đó La Thiền nhớ rằng nàng vẫn chưa giới thiệu bản thân.
Nàng phải xưng như thế nào đây? Ta sao?
Nếu Loan Cận để nàng gọi thẳng tên thì La Thiền chỉ đơn giản dùng xưng hô bình thường nhất: “Ta tên là La Thiền.”
“Bổn tọa biết.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro