Chương 42:
Bán Lâu Yên Sa
2024-10-05 10:27:11
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nàng không hỏi tiếp mà nói: “Nói vậy mấy năm nay A Cận chịu rất nhiều đau khổ rồi.”
Khổ, Loan Cận không sợ.
Hắn từ nhỏ đã không hay nói chuyện, lúc vừa đến Phù Sinh Đàn, thấy hắn luôn ngơ ngác không nói câu nào lão Thánh Nữ còn tưởng hắn bị dọa sợ vỡ mật rồi.
Hận, hắn cũng không quên được.
Nói có thù tất báo cũng không quá.
“Bổn tọa vốn định đầu tháng 5 này tiễn bà ta lên đường, không ngờ kinh mạch bà ta đã đảo lộn, thẳng cẳng rồi.”
Giọng điệu Loan Cận vẫn bình thường, tựa như đang nói một chuyện rất bình thường.
Mùng mười tháng 5, ngày Loan Cận tới Phù Sinh Đàn, cũng là ngày giỗ của người nhà hắn.
Hắn tính thời gian, mài sẵn vũ khí muốn tự tay đâm kẻ thù, ai ngờ kẻ thù lại không cho hắn cơ hội này.
Hắn chỉ còn một mối hận không tan và một thân bệnh lạ.
Túi thảo dược trên mắt được nhấc lên, ánh sáng làm Loan Cận không nhịn được híp híp mắt, khi mở ra lần nữa một đôi mắt lục đậm nhìn hắn nói: “Mùng mười tháng 5 năm sau, ta và chàng về nhà tế tổ được không? Nàng dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, nếu không sẽ mất lễ nghĩa.”
Loan Cận yên lặng nhìn nàng nói: “Được.”
Điểm mấu chót của người này đối với nàng, vượt xa dự đoán của La Thiền, nàng muốn có qua có lại làm lòng hắn vui hơn chút.
“Khi ta quen A Cận A Cận đã là thánh chủ, ta không có cách nào cùng chàng vượt qua quãng đường khó khăn này, nhưng về sau ngọt ngào sẽ cùng đồng hành. Lời này của Thiên Nhi có phải hơi giảo hoạt không?”
La Thiền cười nhào lên người hắn, dùng chóp mũi cọ cọ cằm hắn.
Loan Cận nâng tay lên xoa xoa tóc nàng rồi nói: “Không giảo hoạt, bổn tọa bảo vệ nàng, quãng đời còn lại chỉ còn ngọt ngào.”
La Thiền: “Ta là người không thích ăn mảnh, cho dù là quả đào hay món ngon, ta được ăn chắc chắn cũng phải chia cho A Cận.”
Loan Cận sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không biết phải nói lời gì để khiến nữ nhi vui vẻ chỉ có thể nói: “Nàng vui là được.”
La Thiền khẽ cắn cằm hắn, cười nói: “Đến giờ rồi, ta rút châm cho chàng.”
Rút ngân châm xong La Thiền chải tóc cho Loan Cận xong mới phân phó Đình Sơn Thu đưa trà nóng vào.
Hai người uống trà xong, Loan Cận cũng chỉ có thể ngoan ngoãn trở về làm việc, tuy không hiện lên mặt nhưng hắn thực sự không muốn để La Thiền đi.
Loan Cận buông chén trà, nhìn có vẻ thản nhiên nói: “Buổi chiều phải làm gì?”
La Thiền cong môi nói: “Không có việc gì, muốn để Minh Đồ đi lấy chút thảo dược thôi.”
Loan Cận vin theo câu nói nói: “Có muốn ở thư phòng với ta không?”
La Thiền cười nói: “Có gì có thể giúp ta giải sầu không?”
“Có rất nhiều sách.”
“Được, ta đi theo chàng.”
Phái Minh Đồ đi tìm thuốc Loan Cận tiếp tục cẩn thận làm văn chức.
La Thiền tìm một vòng kệ sách trong thư phòng, hoa hòe lòe loẹt cái gì cũng có, tìm một quyển《 Độc Điển 》vừa định xem đã thoáng thấy dáng ngồi không tốt của Loan Cận.
Chữ quá nhỏ, mắt Loan Cận lại không tốt dí giấy rất sát, đều sắp dán lên mặt...
La Thiền: “...”
Cứ nhìn như thế, thị lực có thể tốt mới tài.
“A Cận, nếu nội dung bên trong có thể cho ta xem thì để ta đọc giúp chàng được không?”
Loan Cận ngẩng đầu: “Nội dung trong thư đều là mấy việc giết người.”
Thật ra Loan Cận sợ La Thiền bị dọa sợ.
La Thiền: “Không sao, ta cũng biết công việc của đàn chúng ta.”
Nghe được La Thiền trả lời, Loan Cận được so với “Người cận thị nặng” lập tức bỏ mật tin xuống gật đầu, gật vừa nhanh vừa dứt khoát chọc La Thiền buồn cười.
“Ta ngồi ở đâu?”
Loan Cận vừa muốn kêu Đình Sơn dọn ghế, lưỡi Loan Cận vừa muốn gọi Đình Sơn dọn ghế, đầu lưỡi ở trong miệng khẽ chạm một chút lợi, sửa lời: “Trên đùi bổn tọa thì sao, có thể xem cùng nhau.”
Cùng xem cái quái gì, ánh mắt kia của chàng, xa như thế có thể nhìn thấy gì?
Nàng không hỏi tiếp mà nói: “Nói vậy mấy năm nay A Cận chịu rất nhiều đau khổ rồi.”
Khổ, Loan Cận không sợ.
Hắn từ nhỏ đã không hay nói chuyện, lúc vừa đến Phù Sinh Đàn, thấy hắn luôn ngơ ngác không nói câu nào lão Thánh Nữ còn tưởng hắn bị dọa sợ vỡ mật rồi.
Hận, hắn cũng không quên được.
Nói có thù tất báo cũng không quá.
“Bổn tọa vốn định đầu tháng 5 này tiễn bà ta lên đường, không ngờ kinh mạch bà ta đã đảo lộn, thẳng cẳng rồi.”
Giọng điệu Loan Cận vẫn bình thường, tựa như đang nói một chuyện rất bình thường.
Mùng mười tháng 5, ngày Loan Cận tới Phù Sinh Đàn, cũng là ngày giỗ của người nhà hắn.
Hắn tính thời gian, mài sẵn vũ khí muốn tự tay đâm kẻ thù, ai ngờ kẻ thù lại không cho hắn cơ hội này.
Hắn chỉ còn một mối hận không tan và một thân bệnh lạ.
Túi thảo dược trên mắt được nhấc lên, ánh sáng làm Loan Cận không nhịn được híp híp mắt, khi mở ra lần nữa một đôi mắt lục đậm nhìn hắn nói: “Mùng mười tháng 5 năm sau, ta và chàng về nhà tế tổ được không? Nàng dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, nếu không sẽ mất lễ nghĩa.”
Loan Cận yên lặng nhìn nàng nói: “Được.”
Điểm mấu chót của người này đối với nàng, vượt xa dự đoán của La Thiền, nàng muốn có qua có lại làm lòng hắn vui hơn chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Khi ta quen A Cận A Cận đã là thánh chủ, ta không có cách nào cùng chàng vượt qua quãng đường khó khăn này, nhưng về sau ngọt ngào sẽ cùng đồng hành. Lời này của Thiên Nhi có phải hơi giảo hoạt không?”
La Thiền cười nhào lên người hắn, dùng chóp mũi cọ cọ cằm hắn.
Loan Cận nâng tay lên xoa xoa tóc nàng rồi nói: “Không giảo hoạt, bổn tọa bảo vệ nàng, quãng đời còn lại chỉ còn ngọt ngào.”
La Thiền: “Ta là người không thích ăn mảnh, cho dù là quả đào hay món ngon, ta được ăn chắc chắn cũng phải chia cho A Cận.”
Loan Cận sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không biết phải nói lời gì để khiến nữ nhi vui vẻ chỉ có thể nói: “Nàng vui là được.”
La Thiền khẽ cắn cằm hắn, cười nói: “Đến giờ rồi, ta rút châm cho chàng.”
Rút ngân châm xong La Thiền chải tóc cho Loan Cận xong mới phân phó Đình Sơn Thu đưa trà nóng vào.
Hai người uống trà xong, Loan Cận cũng chỉ có thể ngoan ngoãn trở về làm việc, tuy không hiện lên mặt nhưng hắn thực sự không muốn để La Thiền đi.
Loan Cận buông chén trà, nhìn có vẻ thản nhiên nói: “Buổi chiều phải làm gì?”
La Thiền cong môi nói: “Không có việc gì, muốn để Minh Đồ đi lấy chút thảo dược thôi.”
Loan Cận vin theo câu nói nói: “Có muốn ở thư phòng với ta không?”
La Thiền cười nói: “Có gì có thể giúp ta giải sầu không?”
“Có rất nhiều sách.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được, ta đi theo chàng.”
Phái Minh Đồ đi tìm thuốc Loan Cận tiếp tục cẩn thận làm văn chức.
La Thiền tìm một vòng kệ sách trong thư phòng, hoa hòe lòe loẹt cái gì cũng có, tìm một quyển《 Độc Điển 》vừa định xem đã thoáng thấy dáng ngồi không tốt của Loan Cận.
Chữ quá nhỏ, mắt Loan Cận lại không tốt dí giấy rất sát, đều sắp dán lên mặt...
La Thiền: “...”
Cứ nhìn như thế, thị lực có thể tốt mới tài.
“A Cận, nếu nội dung bên trong có thể cho ta xem thì để ta đọc giúp chàng được không?”
Loan Cận ngẩng đầu: “Nội dung trong thư đều là mấy việc giết người.”
Thật ra Loan Cận sợ La Thiền bị dọa sợ.
La Thiền: “Không sao, ta cũng biết công việc của đàn chúng ta.”
Nghe được La Thiền trả lời, Loan Cận được so với “Người cận thị nặng” lập tức bỏ mật tin xuống gật đầu, gật vừa nhanh vừa dứt khoát chọc La Thiền buồn cười.
“Ta ngồi ở đâu?”
Loan Cận vừa muốn kêu Đình Sơn dọn ghế, lưỡi Loan Cận vừa muốn gọi Đình Sơn dọn ghế, đầu lưỡi ở trong miệng khẽ chạm một chút lợi, sửa lời: “Trên đùi bổn tọa thì sao, có thể xem cùng nhau.”
Cùng xem cái quái gì, ánh mắt kia của chàng, xa như thế có thể nhìn thấy gì?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro