[Không Gian] Bé Gái Mồ Côi Xuyên Đến Thập Niên 60 Xuất Sắc Nhân Sinh.
Chương 4
Lại Tán Đích Quất Hồng
2024-07-16 03:24:36
Lấy điện thoại xem trong tài khoản còn hơn 60 tỷ, đầu tiên nhớ đến khu đồng ruộng rộng lớn trong không gian, liền quyết định đi mua hạt giống. Đến nơi bán sỉ hạt giống, bước vào một cửa hàng trông khá ổn, tôi hỏi chủ tiệm:
- Ở đây có đầy đủ các loại hạt giống không?
Chủ tiệm cười tươi đáp:
- Cô cứ yên tâm, ở đây chúng tôi có tất cả các loại hạt giống trên thị trường. Cô cần bao nhiêu?
Tôi nói thẳng:
- Mỗi loại một tấn, càng nhanh càng tốt.
Nghe xong, chủ tiệm vui vẻ trả lời:
- Có, có, ba ngày là tôi chuẩn bị xong. Cô đặt cọc trước 50 nghìn, đến khi giao hàng thì trả nốt.
- Anh làm hóa đơn rồi gửi đến địa chỉ này - tôi nói và ghi địa chỉ kho hàng rộng ngàn mét vuông ở ngoại thành. Nơi đó chưa có người ở, rất tiện để chứa vật tư.
Sau khi thanh toán tiền đặt cọc và chào tạm biệt, tôi đi qua các cửa hàng khác, đi dạo một lúc thấy một cửa hàng gia vị, liền nghĩ ngay đến việc mua thêm gia vị dự trữ. Tôi vào cửa hàng và đặt mỗi loại gia vị 30 tấn. Chủ tiệm nghe vậy cũng ngạc nhiên nhưng sau đó vui vẻ nói:
- Không thành vấn đề, ba ngày là xong. Xin hỏi cô đặt nhiều như vậy là để làm gì?
Tôi đã chuẩn bị sẵn cớ, cười đáp:
- Nhà tôi sắp mở chuỗi siêu thị, cần nhiều vật tư. Thấy hàng ở cửa hàng anh tốt nên đặt luôn để đỡ phải đi tìm nơi khác, đúng không?
Chủ tiệm nghe vậy không hỏi thêm, vui vẻ làm hóa đơn và nhận tiền đặt cọc. Sau đó tôi lái xe về nhà, nghĩ lại chuyện hôm nay thấy mọi việc như mơ nhưng cũng rất rõ ràng.
Vừa về đến nhà, điện thoại reo, là Tống Nghiên, cô bạn thân của tôi.
- Hi Bảo, ra đây ăn cơm, đến chỗ cũ nhé, bọn mình đang chờ cậu.
- Được rồi, mình chuẩn bị đi ngay. - tôi đáp, rồi nghĩ thầm rằng những chuyện xảy ra hôm nay không thể kể cho ai nghe, dù tin tưởng đến mấy.
Một giờ sau, tôi đến Vạn Bảo Trai, đi thẳng vào phòng quen thuộc, mở cửa thấy Tống Nghiên đang chơi điện thoại. Nghe tiếng động, cô ngẩng đầu lên, cười nói:
- Hi Bảo, ngồi xuống ăn cơm đi, toàn món cậu thích đấy. Ăn xong mình đi dạo phố nhé.
- Nghiên Bảo thật ngoan, chờ mình ăn xong sẽ đi cùng cậu. - tôi đáp, vội ngồi xuống ăn, đột nhiên nhớ ra nhà Nghiên Bảo có công ty dược phẩm.
- Nghiên Bảo, mình có việc muốn nhờ cậu.
- Việc gì thế? Nếu làm được nhất định mình sẽ giúp cậu. Chuyện của cậu cũng là chuyện của mình mà..
- Ở đây có đầy đủ các loại hạt giống không?
Chủ tiệm cười tươi đáp:
- Cô cứ yên tâm, ở đây chúng tôi có tất cả các loại hạt giống trên thị trường. Cô cần bao nhiêu?
Tôi nói thẳng:
- Mỗi loại một tấn, càng nhanh càng tốt.
Nghe xong, chủ tiệm vui vẻ trả lời:
- Có, có, ba ngày là tôi chuẩn bị xong. Cô đặt cọc trước 50 nghìn, đến khi giao hàng thì trả nốt.
- Anh làm hóa đơn rồi gửi đến địa chỉ này - tôi nói và ghi địa chỉ kho hàng rộng ngàn mét vuông ở ngoại thành. Nơi đó chưa có người ở, rất tiện để chứa vật tư.
Sau khi thanh toán tiền đặt cọc và chào tạm biệt, tôi đi qua các cửa hàng khác, đi dạo một lúc thấy một cửa hàng gia vị, liền nghĩ ngay đến việc mua thêm gia vị dự trữ. Tôi vào cửa hàng và đặt mỗi loại gia vị 30 tấn. Chủ tiệm nghe vậy cũng ngạc nhiên nhưng sau đó vui vẻ nói:
- Không thành vấn đề, ba ngày là xong. Xin hỏi cô đặt nhiều như vậy là để làm gì?
Tôi đã chuẩn bị sẵn cớ, cười đáp:
- Nhà tôi sắp mở chuỗi siêu thị, cần nhiều vật tư. Thấy hàng ở cửa hàng anh tốt nên đặt luôn để đỡ phải đi tìm nơi khác, đúng không?
Chủ tiệm nghe vậy không hỏi thêm, vui vẻ làm hóa đơn và nhận tiền đặt cọc. Sau đó tôi lái xe về nhà, nghĩ lại chuyện hôm nay thấy mọi việc như mơ nhưng cũng rất rõ ràng.
Vừa về đến nhà, điện thoại reo, là Tống Nghiên, cô bạn thân của tôi.
- Hi Bảo, ra đây ăn cơm, đến chỗ cũ nhé, bọn mình đang chờ cậu.
- Được rồi, mình chuẩn bị đi ngay. - tôi đáp, rồi nghĩ thầm rằng những chuyện xảy ra hôm nay không thể kể cho ai nghe, dù tin tưởng đến mấy.
Một giờ sau, tôi đến Vạn Bảo Trai, đi thẳng vào phòng quen thuộc, mở cửa thấy Tống Nghiên đang chơi điện thoại. Nghe tiếng động, cô ngẩng đầu lên, cười nói:
- Hi Bảo, ngồi xuống ăn cơm đi, toàn món cậu thích đấy. Ăn xong mình đi dạo phố nhé.
- Nghiên Bảo thật ngoan, chờ mình ăn xong sẽ đi cùng cậu. - tôi đáp, vội ngồi xuống ăn, đột nhiên nhớ ra nhà Nghiên Bảo có công ty dược phẩm.
- Nghiên Bảo, mình có việc muốn nhờ cậu.
- Việc gì thế? Nếu làm được nhất định mình sẽ giúp cậu. Chuyện của cậu cũng là chuyện của mình mà..
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro