Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh
Mưa Lớn 17
2024-11-02 09:38:24
Lúc tới lầu 9, Khâu Lan đột nhiên gọi Diệp Phù lại.
“Hôm nay cảm ơn cậu, nếu không có cậu thì chuyến đi này sẽ không thể thuận lợi như vậy.”
Diệp Phù lắc đầu: “Mau về nhà đi.”
Hai người ai về nhà nấy, Trịnh Dương nhà 901 rời mắt khỏi con mèo, cảm động nhìn chị Lưu nói: “Diệp Phù và Khâu Lan đều mua được đồ ăn và thuyền bơm hơi, em đi mượn về dùng một lát, chúng ra cũng phải ra ngoài mua chút đồ.”
Về đến nhà, Diệp Phù phát hiện lại cắt điện rồi, để đồ ở phòng khách và nhanh chóng mở đèn khẩn cấp để chiếu sáng, Diệp Phù cởi áo phao và áo mưa ở trên người ra, rồi lại dán miếng dán giữ nhiệt lên, ngâm chân trong nước nóng, cơ thể cô mới từ từ ấm lại.
Uống một ly nước gừng, Diệp Phù lại bắt đầu sắp xếp những đồ hôm nay mua về.
Hôm nay ra ngoài một chuyến, Diệp Phù có một phát hiện quan trọng hơn là thiên tai ở kiếp này hình như còn nghiêm trọng hơn với kiếp trước.
Kéo rèm cửa ra nhìn bầu trời đen ngòm ở bên ngoài, lúc nào cũng có cảm giác bức bối không thể thở nổi.
Vì cúp điện mà người trong nhóm lại than khóc, có điều đã có nhiều người mua máy phát điện, còn chụp ảnh đắc ý gửi lên nhóm.
Nhưng máy phát điện thì cần có dầu diesel và xăng, bây giờ cái gì cũng tăng giá, nếu như xăng không đủ thì bọn họ cũng chẳng đắc ý được bao lâu, chưa biết chứng còn vì sự phô trương mà gặp phiền phức.
Nhà để xe của chung cư bị ngập, tất cả xe cộ đều bị ngâm trong nước, còn có người đang trả khoản vay mua nhà và mua xe, bởi vì mưa lớn nên tổn thất vô cùng nặng nề, ai cũng tràn ngập trong lo âu.
Buổi chiều, Diệp Phù định mang máy phát điện ra để hấp chút bánh bao và màn thầu, nhưng trước lúc đó cô muốn mài lại con dao găm phòng thân mà sáng nay vừa dùng.
“Cộc cộc cộc…” Một tràng tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Phù tưởng là Khâu Lan nhưng không ngờ lại là chị Lưu.
“Tiểu Diệp, em đang làm gì thế?”
“Có chuyện gì không?” Diệp Phù nhìn vẻ mặt do dự của chị ấy thì biết là phiền phức lại tới rồi.
“Đúng là cho chút chuyện, nghe nói em mua thuyền bơm hơi, chị muốn mượn một chút, em yên tâm, nhà chị chỉ ra ngoài mua chút đồ thôi, 2 tiếng thôi là đủ rồi.”
Diệp Phù đút hai tay vào túi áo bông, quan sát người phụ nữ ở trước mặt, chị Lưu là một người phụ nữ của gia đình, lúc mẹ còn sống cũng từng khen chị ấy, nói chị ấy nhẹ nhàng, rất dễ gần.
“Tầng 8 đang cho thuê, 1 tiếng 1000 tệ.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Hôm nay cảm ơn cậu, nếu không có cậu thì chuyến đi này sẽ không thể thuận lợi như vậy.”
Diệp Phù lắc đầu: “Mau về nhà đi.”
Hai người ai về nhà nấy, Trịnh Dương nhà 901 rời mắt khỏi con mèo, cảm động nhìn chị Lưu nói: “Diệp Phù và Khâu Lan đều mua được đồ ăn và thuyền bơm hơi, em đi mượn về dùng một lát, chúng ra cũng phải ra ngoài mua chút đồ.”
Về đến nhà, Diệp Phù phát hiện lại cắt điện rồi, để đồ ở phòng khách và nhanh chóng mở đèn khẩn cấp để chiếu sáng, Diệp Phù cởi áo phao và áo mưa ở trên người ra, rồi lại dán miếng dán giữ nhiệt lên, ngâm chân trong nước nóng, cơ thể cô mới từ từ ấm lại.
Uống một ly nước gừng, Diệp Phù lại bắt đầu sắp xếp những đồ hôm nay mua về.
Hôm nay ra ngoài một chuyến, Diệp Phù có một phát hiện quan trọng hơn là thiên tai ở kiếp này hình như còn nghiêm trọng hơn với kiếp trước.
Kéo rèm cửa ra nhìn bầu trời đen ngòm ở bên ngoài, lúc nào cũng có cảm giác bức bối không thể thở nổi.
Vì cúp điện mà người trong nhóm lại than khóc, có điều đã có nhiều người mua máy phát điện, còn chụp ảnh đắc ý gửi lên nhóm.
Nhưng máy phát điện thì cần có dầu diesel và xăng, bây giờ cái gì cũng tăng giá, nếu như xăng không đủ thì bọn họ cũng chẳng đắc ý được bao lâu, chưa biết chứng còn vì sự phô trương mà gặp phiền phức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà để xe của chung cư bị ngập, tất cả xe cộ đều bị ngâm trong nước, còn có người đang trả khoản vay mua nhà và mua xe, bởi vì mưa lớn nên tổn thất vô cùng nặng nề, ai cũng tràn ngập trong lo âu.
Buổi chiều, Diệp Phù định mang máy phát điện ra để hấp chút bánh bao và màn thầu, nhưng trước lúc đó cô muốn mài lại con dao găm phòng thân mà sáng nay vừa dùng.
“Cộc cộc cộc…” Một tràng tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Phù tưởng là Khâu Lan nhưng không ngờ lại là chị Lưu.
“Tiểu Diệp, em đang làm gì thế?”
“Có chuyện gì không?” Diệp Phù nhìn vẻ mặt do dự của chị ấy thì biết là phiền phức lại tới rồi.
“Đúng là cho chút chuyện, nghe nói em mua thuyền bơm hơi, chị muốn mượn một chút, em yên tâm, nhà chị chỉ ra ngoài mua chút đồ thôi, 2 tiếng thôi là đủ rồi.”
Diệp Phù đút hai tay vào túi áo bông, quan sát người phụ nữ ở trước mặt, chị Lưu là một người phụ nữ của gia đình, lúc mẹ còn sống cũng từng khen chị ấy, nói chị ấy nhẹ nhàng, rất dễ gần.
“Tầng 8 đang cho thuê, 1 tiếng 1000 tệ.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro