Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh
Mưa Lớn 20
2024-11-02 09:38:24
Trần Chí có một người em gái tên là Trần Đan, năm nay 27 tuổi, làm việc trong một cửa hàng quần áo sang trọng, Tôn Hạo chồng cô ta là người ngoại tỉnh, làm giám đốc kinh doanh cho một cửa hàng nội thất, hai người có một đứa con trai tên là Tôn Kiệt.
Đột nhiên có thêm 5 người chen chúc trong một ngôi nhà cũ 3 phòng ngủ một phòng khách, chỉ trong vài giờ đồng hồ đã có nhiều cuộc cãi vã nổ ra.
Lúc Diệp Phù ôm thuyền bơm hơi ra ngoài, Trần Đan, Thôi Lệ và Nghiêm Phân mỗi người ôm một bó cành cây từ lối cầu thang bộ đi lên, hai mẹ con vừa đi vừa chê cười Thôi Lệ là kết hôn hai năm rồi mà chưa sinh con, nhìn thấy Diệp Phù, Nghiêm Phân nghĩ tới chuyện bị mất mặt lúc trước liền “yo” lên một tiếng, vẻ mặt lập tức thay đổi.
“Số mệnh của Tiểu Diệp tốt thật đấy, có mỗi một người mà ở trong căn nhà to như vậy, đáng thương cho ba mẹ cháu, nhặt cháu về nuôi dưỡng thế mà còn chưa kịp hưởng phúc đã chết rồi.”
“Nói như vậy thì số mệnh của chị Trần Đan và anh Trần Trí thật khổ sở, Cô Nghiêm, cô còn sống để làm gì, chi bằng mau chết đi? Để nhường ngôi nhà của cô lại có các con cô, để cho bọn họ được ở trong ngôi nhà rộng rãi, cô sống không những chiếm chỗ mà còn lãng phí đồ ăn nữa đấy.” Nói rồi Diệp Phù đi tới trước mặt Nghiêm Phân và giúp bà ta nhặt một chiếc lá ở trên đầu xuống.
Nghiêm Phân còn tưởng là Diệp Phù sẽ cảm thấy xấu hổ, không ngờ là Diệp Phù không chỉ không tức giận hay xấu hổ mà người lại đáp trả lại, rồi còn cười và nói là bà ta đi chết đi. Vừa rồi lúc Diệp Phù giơ tay ra, bà ta cảm thấy thóp ở trên đỉnh đầu cũng phải ớn lạnh.
Giây phút đó, bà ta cảm thấy Diệp Phù rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn là kề dao lên cổ bà ta.
“Diệp Phù, em bị điên à?
Trần Đan lao đến muốn đẩy Diệp Phù, nhưng lại bị Diệp Phù đẩy lại và lập tức ngã trên mặt đất.
“Chị Trần Đan, em không điên, mà là chị đấy, nghe nói mấy tháng trước chị bị chó cắn, cẩn thận một chút bệnh dại có thời gian ủ bệnh đó.” Trần Đan ngã ngồi xuống, đau đến mức phải nghiến răng chịu đựng, vừa định lớn tiếng chửi bới thì Diệp Phù đã đóng cửa và xuống lầu, không thèm nhìn cô lấy một cái.
“Mẹ, mẹ ngây người ra làm gì vậy, con khốn Diệp Phù đó đẩy con ngã đấy, mẹ không giúp con trừng phạt cô ta à, còn chị nữa, còn không kéo em dậy à.” Trần Đan trừng mắt lớn tiếng quát tháo Thôi Lệ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đột nhiên có thêm 5 người chen chúc trong một ngôi nhà cũ 3 phòng ngủ một phòng khách, chỉ trong vài giờ đồng hồ đã có nhiều cuộc cãi vã nổ ra.
Lúc Diệp Phù ôm thuyền bơm hơi ra ngoài, Trần Đan, Thôi Lệ và Nghiêm Phân mỗi người ôm một bó cành cây từ lối cầu thang bộ đi lên, hai mẹ con vừa đi vừa chê cười Thôi Lệ là kết hôn hai năm rồi mà chưa sinh con, nhìn thấy Diệp Phù, Nghiêm Phân nghĩ tới chuyện bị mất mặt lúc trước liền “yo” lên một tiếng, vẻ mặt lập tức thay đổi.
“Số mệnh của Tiểu Diệp tốt thật đấy, có mỗi một người mà ở trong căn nhà to như vậy, đáng thương cho ba mẹ cháu, nhặt cháu về nuôi dưỡng thế mà còn chưa kịp hưởng phúc đã chết rồi.”
“Nói như vậy thì số mệnh của chị Trần Đan và anh Trần Trí thật khổ sở, Cô Nghiêm, cô còn sống để làm gì, chi bằng mau chết đi? Để nhường ngôi nhà của cô lại có các con cô, để cho bọn họ được ở trong ngôi nhà rộng rãi, cô sống không những chiếm chỗ mà còn lãng phí đồ ăn nữa đấy.” Nói rồi Diệp Phù đi tới trước mặt Nghiêm Phân và giúp bà ta nhặt một chiếc lá ở trên đầu xuống.
Nghiêm Phân còn tưởng là Diệp Phù sẽ cảm thấy xấu hổ, không ngờ là Diệp Phù không chỉ không tức giận hay xấu hổ mà người lại đáp trả lại, rồi còn cười và nói là bà ta đi chết đi. Vừa rồi lúc Diệp Phù giơ tay ra, bà ta cảm thấy thóp ở trên đỉnh đầu cũng phải ớn lạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giây phút đó, bà ta cảm thấy Diệp Phù rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn là kề dao lên cổ bà ta.
“Diệp Phù, em bị điên à?
Trần Đan lao đến muốn đẩy Diệp Phù, nhưng lại bị Diệp Phù đẩy lại và lập tức ngã trên mặt đất.
“Chị Trần Đan, em không điên, mà là chị đấy, nghe nói mấy tháng trước chị bị chó cắn, cẩn thận một chút bệnh dại có thời gian ủ bệnh đó.” Trần Đan ngã ngồi xuống, đau đến mức phải nghiến răng chịu đựng, vừa định lớn tiếng chửi bới thì Diệp Phù đã đóng cửa và xuống lầu, không thèm nhìn cô lấy một cái.
“Mẹ, mẹ ngây người ra làm gì vậy, con khốn Diệp Phù đó đẩy con ngã đấy, mẹ không giúp con trừng phạt cô ta à, còn chị nữa, còn không kéo em dậy à.” Trần Đan trừng mắt lớn tiếng quát tháo Thôi Lệ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro