Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh
Mưa Lớn 24
2024-11-02 09:38:24
Thật sự là tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng, đội cứu hộ tới cung cấp vật tư.
12 rưỡi, tất cả cư dân của tòa D lên đến tầng 12, ở đây có một cửa thoát hiểm lên thẳng trên sân thượng tòa nhà, chiếc chìa khóa duy nhất để ở nhà 1201, bởi vì chủ nhà nam của phòng 1201 là cảnh sát, mọi người khá tin tưởng anh ấy, nhưng tới đây rồi mọi người mới biết là từ sau khi mưa lớn, cảnh sát Tống chỉ quay lại đây một lần, chìa khóa sân thượng ở trên người anh ấy, bây giờ cửa thoát hiểm không mở được nên chẳng ai có thể lên được trên sân thượng.
“Phá cửa đi, chúng ta không lên, đội cứu họ tưởng rằng tòa chúng ta không có người nên không thả vật tư xuống thì sao.” Trần Đại Hà là người đầu tiên lên tiếng.
“Chỉ có thể như vậy thôi, mấy người đàn ông cùng nhau đạp cửa, có lẽ chỉ đạp vài cái thôi là mở.”
Sau khi mọi người thảo luận với nhau thì kích động đạp cửa, Diệp Phù và Khâu Lan đứng giữa trong đám đông, hai người quấn kín người như cái bánh chưng, chỉ để lộ 2 mắt.
Trần Đan đứng ở bên phải nhìn thấy Diệp Phù thì trừng mắt nhìn cô, Diệp Phù không thèm để ý đến cô ta, con trai Trần Đan đêm hôm qua khóc lóc mấy tiếng đồng hồ, Diệp Phù lờ mờ nghe thấy thằng bé nói là muốn ăn đồ ăn vặt, muốn chơi xe đồ chơi.
Người trong tòa nhà nhiều lần có ý kiến với nhà họ Trần, huống hồ bây giờ thêm một người là phải chia sẻ thêm một phần vật tư, Trần Đan là con gái đã đi lấy chồng, thế mà vẫn đưa chồng và thằng quỷ nhỏ về phân chia phần vật tư hộ mệnh của mọi người, sẽ chẳng ai thèm nể mặt cô ta cả.
Nhà họ Trần và Trân Đan nếu như mà thông minh hơn một chút thì sẽ biết là bây giờ phải cụp đuôi lại mà làm người.
“Đừng đạp nữa, tôi về rồi.”
Phía dưới cùng của lối cầu thang bộ có một bóng người tiều tụy đang chen lên, mọi người không ai nhận ra đây là cảnh sát Tống cao to đẹp trai, anh ấy lúc này không những quần áo tả tơi, mà râu ria xồm xoàm, trông giống như là già đi cả 10 tuổi, bố mẹ và vợ của cảnh sách Tống nhìn thấy anh ấy, không kìm được bật khóc.
Anh ấy an ủi một hai câu rồi chen lên đằng trước rồi móc chìa khóa ra.
Diệp Phù nhìn thấy trên bộ quần áo màu xám bên trong áo mưa rách nát có vài vết máu.
“Tiểu Tống à, sao lại thành ra thế này? Đúng rồi, cháu có thông tin gì ở bên trên không, bao giờ thì có điện, mưa lớn bao giờ mới dừng lại, sao lại không có tín hiệu vậy, hay là cột tín hiệu bị đổ rồi?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
12 rưỡi, tất cả cư dân của tòa D lên đến tầng 12, ở đây có một cửa thoát hiểm lên thẳng trên sân thượng tòa nhà, chiếc chìa khóa duy nhất để ở nhà 1201, bởi vì chủ nhà nam của phòng 1201 là cảnh sát, mọi người khá tin tưởng anh ấy, nhưng tới đây rồi mọi người mới biết là từ sau khi mưa lớn, cảnh sát Tống chỉ quay lại đây một lần, chìa khóa sân thượng ở trên người anh ấy, bây giờ cửa thoát hiểm không mở được nên chẳng ai có thể lên được trên sân thượng.
“Phá cửa đi, chúng ta không lên, đội cứu họ tưởng rằng tòa chúng ta không có người nên không thả vật tư xuống thì sao.” Trần Đại Hà là người đầu tiên lên tiếng.
“Chỉ có thể như vậy thôi, mấy người đàn ông cùng nhau đạp cửa, có lẽ chỉ đạp vài cái thôi là mở.”
Sau khi mọi người thảo luận với nhau thì kích động đạp cửa, Diệp Phù và Khâu Lan đứng giữa trong đám đông, hai người quấn kín người như cái bánh chưng, chỉ để lộ 2 mắt.
Trần Đan đứng ở bên phải nhìn thấy Diệp Phù thì trừng mắt nhìn cô, Diệp Phù không thèm để ý đến cô ta, con trai Trần Đan đêm hôm qua khóc lóc mấy tiếng đồng hồ, Diệp Phù lờ mờ nghe thấy thằng bé nói là muốn ăn đồ ăn vặt, muốn chơi xe đồ chơi.
Người trong tòa nhà nhiều lần có ý kiến với nhà họ Trần, huống hồ bây giờ thêm một người là phải chia sẻ thêm một phần vật tư, Trần Đan là con gái đã đi lấy chồng, thế mà vẫn đưa chồng và thằng quỷ nhỏ về phân chia phần vật tư hộ mệnh của mọi người, sẽ chẳng ai thèm nể mặt cô ta cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà họ Trần và Trân Đan nếu như mà thông minh hơn một chút thì sẽ biết là bây giờ phải cụp đuôi lại mà làm người.
“Đừng đạp nữa, tôi về rồi.”
Phía dưới cùng của lối cầu thang bộ có một bóng người tiều tụy đang chen lên, mọi người không ai nhận ra đây là cảnh sát Tống cao to đẹp trai, anh ấy lúc này không những quần áo tả tơi, mà râu ria xồm xoàm, trông giống như là già đi cả 10 tuổi, bố mẹ và vợ của cảnh sách Tống nhìn thấy anh ấy, không kìm được bật khóc.
Anh ấy an ủi một hai câu rồi chen lên đằng trước rồi móc chìa khóa ra.
Diệp Phù nhìn thấy trên bộ quần áo màu xám bên trong áo mưa rách nát có vài vết máu.
“Tiểu Tống à, sao lại thành ra thế này? Đúng rồi, cháu có thông tin gì ở bên trên không, bao giờ thì có điện, mưa lớn bao giờ mới dừng lại, sao lại không có tín hiệu vậy, hay là cột tín hiệu bị đổ rồi?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro