Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh
Mưa Lớn 32
2024-11-02 09:38:24
“Tớ bị bướm độc cắn và hôn mê, Khâu Lan, nhà cậu thế nào rồi?” Diệp Phù nhìn bướm độc dày đặc trên mặt đất, kéo Khâu Lan vào trong nhà mình.
Khâu Lan thở dài: “Những con bướm độc kia xuất hiện ngoài ban công, bố mẹ tớ đưa ông bà vào phòng ngủ, nhà tớ vốn định lấy vỉ đập muỗi để đánh mấy con bướm độc kia, nghe thấy tiếng hét của cậu ở trên lầu thì nhà tớ đã nhanh chóng lấy đuốc để xua đuổi bọn chúng, cũng may trong nhà còn chút cồn nên đã thành công diệt trừ được đám bướm độc kia.”
Diệp Phù gật đầu: “Vậy thì tốt.”
“Diệp Phù, tầng 4, tầng 5, tầng 6 đều có người chết.”
“Đều bị bướm độc cắn sao?”
“Đúng vậy, cô Trương nhà 402, ông Đoàn nhà 503, còn nhà 601 cả nhà 5 người đều bị bướm độc cắn chết đêm hôm qua.”
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy người chết ở khoảng cách gần, mỗi lần nhắm mắt lại là bộ dạng của những người kia sau khi chết lại hiện lên trong đầu cô ấy, cô ấy nhìn về phía Diệp Phù, phát hiện đối phương không kinh ngạc cũng không sợ hãi, thậm chí có thể nói là mặt không chút biểu cảm, Khâu Lan cảm thấy có chút ngưỡng mộ Diệp Phù, người của bệnh viện đều có tố chất tâm lý như vậy sao?
“Sau khi bị bướm độc cắn chết, thi thể sẽ xuất hiện những vệt đen đỏ xen kẽ, giống như đường vân trên đôi cánh của bướm độc, thi thể trương phình và sẽ nứt ra theo những đường vân kia, cảnh sát Tống nói thi thể có khả năng sẽ có khả năng phát nổ thành nước thi thể giống như là bướm độc, anh ấy đề nghị để thi thể ở nhà 601, dù sao thì người nhà 601 đều đã chết hết rồi.”
Diệp Phù nhướn mày, cảnh sát Tống thật lợi hại, chuyện này được giải quyết vô cùng hoàn hảo.
“Đồ của nhà 601 đều bị mọi người chuyển hết đi rồi.”
“Chuyển thì cũng chuyển rồi, hai ngày nay đội cứu hộ có tới không?”
“Không, có điều qua 12 giờ trưa hôm nay thì mưa đã tạnh rồi.”
Diệp Phù bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng tránh mà từ sau khi tỉnh lại cứ cảm thấy vô cùng yên tĩnh, Khâu Lan bỏ mũ bảo hiểm ra, thấy nhà Diệp Phù trống trải vô cùng, ngoài bàn trà và ghế sofa ra thì phòng khách không có gì cả.
“Nhà cậu sạch sẽ quá, nước đọng cũng không có, nếu như trước đây nhà tớ mà không sửa lại phòng sách và còn để lại chút xi măng và cát, kịp thời bịt bồn cầu lại thì chắc nhà tới cũng bị ngập rồi.”
Hai người nói chuyện một lúc thì Khâu Lan phải về nhà, Diệp Phù đưa bình xịt côn trùng ở trong tay cho cô ấy.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khâu Lan thở dài: “Những con bướm độc kia xuất hiện ngoài ban công, bố mẹ tớ đưa ông bà vào phòng ngủ, nhà tớ vốn định lấy vỉ đập muỗi để đánh mấy con bướm độc kia, nghe thấy tiếng hét của cậu ở trên lầu thì nhà tớ đã nhanh chóng lấy đuốc để xua đuổi bọn chúng, cũng may trong nhà còn chút cồn nên đã thành công diệt trừ được đám bướm độc kia.”
Diệp Phù gật đầu: “Vậy thì tốt.”
“Diệp Phù, tầng 4, tầng 5, tầng 6 đều có người chết.”
“Đều bị bướm độc cắn sao?”
“Đúng vậy, cô Trương nhà 402, ông Đoàn nhà 503, còn nhà 601 cả nhà 5 người đều bị bướm độc cắn chết đêm hôm qua.”
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy người chết ở khoảng cách gần, mỗi lần nhắm mắt lại là bộ dạng của những người kia sau khi chết lại hiện lên trong đầu cô ấy, cô ấy nhìn về phía Diệp Phù, phát hiện đối phương không kinh ngạc cũng không sợ hãi, thậm chí có thể nói là mặt không chút biểu cảm, Khâu Lan cảm thấy có chút ngưỡng mộ Diệp Phù, người của bệnh viện đều có tố chất tâm lý như vậy sao?
“Sau khi bị bướm độc cắn chết, thi thể sẽ xuất hiện những vệt đen đỏ xen kẽ, giống như đường vân trên đôi cánh của bướm độc, thi thể trương phình và sẽ nứt ra theo những đường vân kia, cảnh sát Tống nói thi thể có khả năng sẽ có khả năng phát nổ thành nước thi thể giống như là bướm độc, anh ấy đề nghị để thi thể ở nhà 601, dù sao thì người nhà 601 đều đã chết hết rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Phù nhướn mày, cảnh sát Tống thật lợi hại, chuyện này được giải quyết vô cùng hoàn hảo.
“Đồ của nhà 601 đều bị mọi người chuyển hết đi rồi.”
“Chuyển thì cũng chuyển rồi, hai ngày nay đội cứu hộ có tới không?”
“Không, có điều qua 12 giờ trưa hôm nay thì mưa đã tạnh rồi.”
Diệp Phù bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng tránh mà từ sau khi tỉnh lại cứ cảm thấy vô cùng yên tĩnh, Khâu Lan bỏ mũ bảo hiểm ra, thấy nhà Diệp Phù trống trải vô cùng, ngoài bàn trà và ghế sofa ra thì phòng khách không có gì cả.
“Nhà cậu sạch sẽ quá, nước đọng cũng không có, nếu như trước đây nhà tớ mà không sửa lại phòng sách và còn để lại chút xi măng và cát, kịp thời bịt bồn cầu lại thì chắc nhà tới cũng bị ngập rồi.”
Hai người nói chuyện một lúc thì Khâu Lan phải về nhà, Diệp Phù đưa bình xịt côn trùng ở trong tay cho cô ấy.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro