Không Gian Dược Thiện Trồng Trọt Nuôi Con
Điên cuồng (H)
2024-11-20 01:15:45
Những bảo mẫu làm việc trong biệt thự nhà họ Sở còn đang nấu nướng chưa xong, Sở Ương ngồi một bên thấy Sở Uyên và Bạch Dung đang thì thầm to nhỏ liền tiến sát lại, bò nhoài trên vai em trai nhà mình nói với hai người,
"Phải đợi thêm chút nữa thì cơm nước mới được làm xong, hai đứa về phòng của Sở Uyên nghỉ ngơi một lúc trước đi."
Sở Uyên nhìn bộ dáng lúc này của cha Sở chắc hẳn sẽ không buông tha cho Hú Dương nhỏ ngay được, anh liền đứng dậy nói một tiếng với ông nội Sở và cha Sở,
"Thưa ông nội, thưa cha, con xin phép đưa em Dung đi xem phòng một lúc."
"Đi đi, dẫn thằng bé thăm quan một lượt rồi hẵng trở lại." Ông nội Sở gật đầu đồng ý với hai người, lần đầu tiên Bạch Dung tới nhà họ, đúng là nên dắt thằng bé đi dạo một vòng cho quen thuộc mới phải.
"Đến giờ ăn cơm cha cho người gọi hai đứa sau, đi chơi đi." Sở Tu Viễn cũng phất tay nói với hai người.
Lúc này Sở Uyên mới kéo Bạch Dung đi lên tầng cùng với mình.
Phòng của Sở Uyên là một căn nằm về hướng đông trên tầng hai, Bạch Dung nắm tay anh cùng đi vào phòng, lập tức cảm nhận được cách bày trí của căn phòng này thực giống với con người của Sở Uyên, đơn giản mà sạch sẽ, ngoài giường ngủ với tủ quần áo ra thì gần như không có thêm bất cứ vật trang sức dưa thừa nào, phong cách giản đơn mà phóng khoáng, liếc mắt một cái liền đoán ra được đây là phòng ngủ của một người đàn ông.
"Em ngồi nghỉ trước đi, anh sắp xếp lại đồ đạc." Sở Uyên đem số hành lý đơn giản của hai người đặt trước tủ quần áo, nhắc Bạch Dung tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi trước.
Bạch Dung bám chặt anh không chịu buông tay, xoay người liền ngồi xuống chiếc giường lớn trong phòng, cười híp mắt kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình.
Mặt Sở Uyên đỏ chót, anh chưa dẫn người về phòng bao giờ, càng không có chuyện cho người khác ngồi lên trên giường ngủ của mình, bây giờ thấy cảnh Bạch Dung thoải mái ngồi trên chiếc giường bản thân nằm ngủ bao lâu nay liền có chút...
"Sở Uyên à, đây là phòng ngủ của chúng ta sao?" Bạch Dung ngước mắt mỉm cười nhìn về phía anh hỏi.
"Ừ." Sở Uyên bị rung động trước câu hỏi của cậu, phòng của chúng ta, đúng vậy, căn phòng thuộc về hai người họ.
Bạch Dung kéo gần khoảng cách giữa hai người, rướn người cùng Sở Uyên hôn môi.
Trái tim Sở Uyên có hơi khó kìm nén, cứ nghĩ đến cảnh Bạch Dung ngồi trên giường ngủ của anh rồi cùng anh hôn môi như hiện tại liền không cách nào kiềm chế, thân thể vô thức ngả về phía trước, trực tiếp ép ngã Bạch Dung trên giường.
Bạch Dung không hề có ý định ngăn cản hành động này của anh, cánh tay cậu vòng ra sau, quấn lấy cần cổ thon dài của Sở Uyên, nửa thân trên dùng sức rướn về phía trước tận tình hưởng thụ nụ hôn sâu giữa hai người, trước mắt là người đã hoàn toàn thuộc về cậu, từ lúc bước chân vào căn phòng hiện tại, trong đầu cậu tràn ngập ý nghĩ thôi thúc bản thân mau mau hoàn toàn xâm chiếm lấy nó, để lại ấn ký thuộc về riêng mình, khiến cho tất cả những kẻ âm thầm để ý, hay yêu thầm Sở Uyên không cách nào tiếp cận nơi đây.
Hai người nằm trên giường quấn quýt hôn môi một hồi, cơ thể Sở Uyên nhanh chóng bừng bừng dậy sóng, ôm chặt lấy Bạch Dung rục rịch cọ sát trên người cậu, động tác mang theo cảm xúc nôn nóng khó lòng kiềm chế.
Bạch Dung cảm nhận được động tác này của anh, không khỏi bật cười thành tiếng, quãng thời gian cùng nhau sinh sống này, cả hai đã có thể thấu hiểu, hòa hợp với nhau trên mọi phương diện của cuộc sống, mà điều khiến Bạch Dung cảm thấy vui sướng cùng đắc ý nhất chính là, hiện giờ cậu có thể tùy thời, tùy lúc khơi dậy ngọn lửa dục vọng nóng bỏng trong lòng Sở Uyên, với Bạch Dung mà nói, điều này đã thỏa mãn được phần nào y nghĩ bắt giữ Sở Uyên trong lòng bàn tay cậu.
"Mau đứng dậy đi, buổi tối sẽ chiều anh sau." Bạch Dung ghé sát bên tai Sở Uyên thổi nhẹ, mỉm cười gợi cảm nói.
Sở Uyên là người luôn biết kiềm chế, nếu người trước mắt không phải là Bạch Dung, rất ít khi xảy ra chuyện anh không quản nổi chính mình, buông thả bản thân chạy theo dục vọng, cho nên, kể cả hiện tại bản thân anh thực sự muốn đè Bạch Dung ra ăn sạch sẽ, thì lòng càng hiểu rõ bây giờ chưa phải lúc, chỉ đành đè nén cảm giác thất vọng cùng nỗi xao động trong lòng, đứng dậy, kéo giãn khoảng cách với cơ thể của Bạch Dung.
Bạch Dung cũng ngồi ngay ngắn trở lại trên giường, vươn tay chỉ vào nơi đang nhô lên thành túp lều nhỏ tại thân dưới của Sở Uyển cười nói:
"Khó chịu thì đi xối nước lạnh trước đi, em ngồi ngoài này đợi anh."
"Ừ." Sở Uyên bị cử chỉ của cậu chọc cho đỏ bừng mặt vì xấu hổ, vội vàng lùi về phía sau hai bước, sau đó liền bước từng bước lớn chạy vào trong phòng tắm.
Bạch Dung nghe thấy có tiếng nước từ bên trong nhà tắm truyền tới mới đứng dậy đánh giá một lượt căn phòng ngủ hiện tại.
Bày trí trong phòng ngủ của Sở Uyên thực sự rất đơn điệu, một chỗ để cất giấu bí mật nho nhỏ cũng chẳng có.
Bạch Dung sờ vuốt cằm nhỏ quan sát một hồi, sau đó liền đi tới bên cạnh kệ để sách đầu giường rút ra vài quyển sách bắt đầu lật mở.
"Dung à." Chẳng mấy chốc Sở Uyên đã quay trở lại, thấy Bạch Dung đứng trước kệ sách vẻ mặt anh liền lộ ra vài phần căng thẳng.
Bạch Dung tóm gọn mọi biểu cảm bất thường trên khuôn mặt anh, nheo mắt, mở miệng hỏi:
"Tắm xong rồi?"
"Ừ." Sở Uyên gật đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào quyển sách trên tay Bạch Dung, thấy cậu chuẩn bị buông xuống mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
"Anh đi thay quần áo rồi xuống dưới trước đi, em đi tắm một cái." Bạch Dung chớp chớp mắt nói.
"Khụ, vậy em đi tắm đi, anh đợi em cùng xuống." Lúc Sở Uyên nói những lời này, nét mặt thoáng lộ vẻ bất an, ánh mắt thường xuyên lén lút liếc về phía quyển sách trong tay cậu.
"Được thôi." Bạch Dung không nói thêm lời nào, xoay người đi thẳng vào trong nhà tắm.
Lúc cậu quay trở lại phòng thì hai quyển sách nọ đã được xếp gọn lại lên trên kệ sách nhỏ, Sở Uyên lúc này thực bình tĩnh, thậm chí còn kéo cậu ra ban công lầu hai ngắm nhìn phong cảnh tươi đẹp bên ngoài nữa.
"Hoàn cảnh sống xung quanh nơi này thực không tồi, từ đây lái xe tới trung tâm thành phố tốn khá nhiều thời gian đấy nhỉ." Bạch Dung hỏi.
"Ừm, cũng được, chỗ này là nơi ông nội lựa chọn sinh sống trước đây." Sở Uyên nhìn về phía cậu mỉm cười vui vẻ, lúc này ngoài trời đã tối mịt, ánh sáng trong phòng chiếu hắt lên khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của Bạch Dung, cực kỳ thu hút ánh nhìn, Sở Uyên không khỏi say mê đắm chìm.
Bạch Dung quay đầu qua liền đối diện với ánh mắt dịu dàng say đắm của Sở Uyên, trong lòng càng thêm ấm áp, vươn tay vuốt nhẹ bên má anh mỉm cười nói:
"Đi thôi, cũng đến lúc dùng bữa rồi."
"Ừm." Sở Uyên gật đầu, nắm tay, dắt cậu cùng đi xuống dưới tầng.
Bởi vì bữa cơm này được coi là bữa cơm đón tiếp Bạch Dung lần đầu tiên tới nhà họ Sở, vậy nên Sở Tu Viễn dặn dò bảo mẫu chuẩn bị các món ăn vô cùng phong phú, ông và Sở Ương đều là người không biết nấu nướng, cơm nước trong nhà đều do bảo mẫu làm sẵn, tay nghề nấu nướng cũng không tồi, lần này cố ý làm hai bàn đầy ắp, một bàn dành cho người làm thuê trong nhà, bàn còn lại thì cả gia đình họ Sở quây quần ăn uống.
Năm người nhà họ Sở ngồi kín một bàn, thêm nhóc con Sở Hú Dương được Sở Tu Viễn ôm chặt trong lòng, cả nhà đình ăn uống nói cười, không khác biệt so với các hộ gia đình bình thường là mấy, không khí ấm áp vô cùng.
"Cha này, ngài tạm đưa Dương Dương cho thím Trần bế một lúc đi, đợi cơm nước xong rồi lại ẵm tiếp, dù sao cả nhà Sở Uyên sẽ ở lại đây đến hết mùng một mới quay trở về, còn tận mấy ngày nữa đâu, đến ngay cả chút thời gian ngồi ăn cơm cha cũng không nỡ buông thằng bé ra hay sao?" Sở Ương nhìn ông già nhà mình một tay cầm đũa một tay vẫn không quên ôm chặt nhóc Hú Dương được quấn tròn như quả bóng vào trong lòng liền không nhịn được càu nhàu một tiếng.
"Anh thì biết cái gì chứ," Sở Tu Viên trừng mắt lườm anh ta một cái,
"Hôm nay là bữa cơm đoàn viên của tất cả các thành viên trong gia đình chúng ta, Hú Dương nhỏ không ngồi vào bàn sao coi được chứ!" Không có bất cứ một ông bố nào là không yêu thương chiều chuộng cháu chắt trong nhà cả, Sở Tu Viễn không thể gặp được nhóc con Hú Dương hằng ngày, không thể ngày ngày yêu thương, ẵm bế cục cưng nhỏ vào trong lòng, sự chiều chuộng cùng nhớ nhung trong lòng sao có thể không tăng gấp bội cho được, hiện giờ rốt cuộc cũng có cơ hội để ôm cháu trai nhỏ, ông cụ sao nỡ buông tay.
Sở ương bất lực nhìn trời, trong nhà bọn họ, đến cả lời nói của Sở Uyên cũng đều có trọng lượng hơn so với anh ta, nói chung thì anh ta chẳng có cơ hội lật người nào hết, không khỏi lo lắng nhỡ sau này bản thân mình có con cái, liệu bọn chúng có gặp phải tình cảnh cha mẹ đối xử không công bằng giống như anh ta hiện tại hay không.
"Đến, đến, đến, mau ăn đi, Dung này, con cũng ăn nhiều vào một chút, con với Sở Uyên xây dựng sự nghiệp dưới nông thôn, nhất định là vất vả lắm nhỉ?" Sở Tu Viên đem thằng con trai cả nhà mình ném ra sau đầu từ lâu, ánh mắt hiền hòa nhìn về phía Bạch Dung cùng với Sở Uyên, cái gọi là xa thơm gần thối ấy mà, khó có thể thay đổi được, cái người ngày ngày quanh quẩn bên người, thường sẽ dễ chọc cho người ta chán ghét, còn cái người cách xa xôi ngàn dặm quanh năm chẳng gặp được mấy lần, đó mới được coi là giọt máu đầu quả tim.
"Vâng, chúng con vẫn ổn, cha cũng ăn đi ạ." Bạch Dung mỉm cười nói chuyện với ông, tiếp đó liếc mắt nhìn ông nội Sở đang chuẩn bị rót rượu vào chén nói:
"Ông nội à, rượu này ông không được uống quá nhiều đâu đấy, ngày mai nhà mình mở nắp bình rượu thuốc kia ra uống." Vẻ mặt ông nội Sở cứng đơ tại chỗ, nhưng nghe cậu nhắc đến bình rượu thuốc cũng liền buông ly rượu trên tay xuống, khuôn mặt cứng ngắc, nghiêm nghị dịu đi không ít, có thể đoán được tâm trạng vui vẻ lúc này của ông cụ. Rượu thuốc Bạch Dung ngâm có nồng độ cồn cao hơn nhiều so với rượu trái cây, cũng hợp với khẩu vị của ông cụ hơn nhiều.
Sở Ương ngồi bên cạnh thực muốn giơ ngón cái biểu thị khâm phục với Bạch Dung, đây là lần đầu tiên anh ta thấy có người dám thẳng thừng khuyên nhủ ông nội đừng có uống nhiều rượu như vậy, thế mà ông nội còn không cảm thấy bực tức hay khó chịu gì mới lợi hại chứ! Cậu em dâu này của anh ta đúng là bậc kỳ tài mà!
Bữa cơm này ăn thẳng đến tối muộn mới kết thúc, Sở Tu Viên hỏi thăm hai người Bạch Dung và Sở Uyên gần đây đang bận rộn những gì, rồi lại hỏi đến tình hình sức khỏe của Bạch Dung dạo này như thế nào, có thể thấy ông cụ thực sự rất quan tâm đến hai đứa nhỏ này. Hai người Sở Uyên cũng cực kỳ kiên nhẫn, Sở Tu Viễn hỏi gì liền đáp nấy, có những việc Sở Tu Viễn nghe xong mà không hiểu, Bạch Dung còn tỉ mỉ giải thích nhiều thêm cho ông cụ biết.
Cả gia đình vui vẻ ăn xong cơm tối, lại ra bên ngoài phòng khách ngồi nói chuyện phiếm thêm một lúc. Đến hơn mười giờ tối cha Sở mới nói muốn mang theo Hú Dương nhỏ về phòng mình đi ngủ, để Bạch Dung và Sở Uyên có thời gian nghỉ ngơi cho tốt.
Sinh hoạt của ông nội Sở rất có quy luật, đúng mười giờ tối liền đi nghỉ, sau khi Sở Tu Viễn ẵm Sở Hú Dương rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại ba cậu thanh niên trẻ.
Sở Ương liếc mắt nhìn hai người đã không còn 'balo hành lí nhỏ' trên người liền cười gian nói với Sở Uyên,
"Anh mày cũng về phòng đi ngủ đây em trai nhỏ, anh để chút đồ 'thú vị' vào trong tủ đầu giường của hai chú rồi, chút nữa nhớ lấy ra xem đấy." Nói xong liền quay người vui vẻ đi trở về phòng ngủ của chính mình.
Sở Uyên nhìn bóng lưng rời đi của anh trai nhà mình, đầu óc còn chưa kịp phân tích rõ mấy lời anh trai vừa nói, hai anh em họ đã bao nhiêu năm không còn chuẩn bị quà cáp trao đổi cho nhau rồi, sao tự dưng lại mua đồ cho mình cơ chứ.
"Về phòng nghỉ ngơi thôi." Bạch Dung chọc chọc vai Sở Uyên, vươn tay kéo anh đi về hướng phòng ngủ.
Hai người trở về phòng ngủ của Sở Uyên, trước đó Sở Uyên đã đem quần áo của cả hai cất gọn vào trong tủ, lúc này Bạch Dung còn cố ý mở cửa tủ quần áo ra nhìn một lượt, thấy đồ của cả hai xếp xen kẽ với nhau bên trong, lòng vui sướng khó tả.
"Không biết anh trai đặt thứ gì trong ngắn kéo đầu giường nữa." Sở Uyên thấy Bạch Dung ngồi trên giường ngủ của mình liền nét mặt ửng hồng, tim đập gia tốc, kiếm cớ kéo mở ngăn kéo tủ để khiến bản thân bình tĩnh lại một chút.
"Đồ ngốc." Bạch Dung bất lực dặn ra hai chữ.
Sở Uyến kéo mở ngăn tủ, lấy một cái hộp kì quái từ bên trong ra ngoài. Mới đầu anh còn không rõ bên trong là thứ gì, thế nhưng vừa cho tay vào bên trong lật xem một cái liền cầm ra một cái dương v*t giả đen sẫm, lúc cầm trên tay còn bật nảy tưng tưng.
Sở Uyên đơ người mất một lúc, tiếp đó bàn tay giống như bị thứ gì đó cắn cho một miếng, giật nảy người đem đồ ném quay trở lại bên trong ngăn kéo tủ, dùng sức đóng sập nó lại, mặt đỏ bừng bừng quát nhỏ,
"Sao anh ấy lại mua mấy thứ này cho anh cơ chứ?!"
Bạch Dung im lặng nhìn trời.
Sở Uyên quát xong liền cảm giác đầu mình muốn bốc khói đến nơi rồi, nghĩ đến mấy thứ kia đều bị Bạch Dung nhìn thấy hết, lòng càng thêm khó chịu, vội chạy vào bên trong nhà vệ sinh rửa sạch tay.
Bạch Dung thở dài một hơi bò về phía đầu giường, một lần nữa lôi cái hộp chứa đầy thứ kì quái nọ ra ngoài, lật tìm hồi lâu liền phát hiện bên trong trừ đồ chơi tình dục ra thì còn có dầu bôi trơn cùng đủ các loại bao cao su nữa, cậu liền cầm mấy thứ nọ bỏ ra bên ngoài.
"Dung!" Sở Uyên vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh liền thấy cảnh Bạch Dung đang lật tìm đống đồ trong cái hộp mà anh vừa mới vứt trở về kia, sắc mặt trầm xuống ngay lập tức.
Bạch Dung cầm chiếc dương v*t giả kia lên, còn đung đưa trước mặt Sở Uyên nữa, cậu mỉm cười nói:
"Thế nào, biết mấy thứ này dùng để làm cái gì rồi chứ?"
Sở Uyên nghiêm sắc mặt đi qua cướp lấy cái dương v*t giả trên tay Bạch Dung ném ngược về trong hộp, sau đó đem cái hộp kia vứt vào trong thùng rác, tiếp đó mới quay qua nói với Bạch Dung:
"Không được đụng vào mấy thứ đó, bẩn." Bạch Dung rất ít khi thấy Sở Uyên tức giận, lần này coi như được mở rộng tầm mắt, chỉ vì một đống dụng cụ kích tình liền tỏ vẻ tức giận với cậu.
Sở Uyên nhìn chằm chằm Bạch Dung một lát, cực kì không cam lòng, cúi thấp người đè Bạch Dung dưới thân dùng sức hôn mạnh lên môi cậu.
Dù có đang tức giận với cậu thì cũng vậy, mặc cho vẻ bề ngoài của Sở Uyên thực nghiêm nghị, cứng rắn, nhưng nội tâm anh lại là một người đàn ông đặc biệt dịu dàng săn sóc, nhất là vào những lúc đối mặt với Bạch Dung, cảm giác sắt thép bất bất chợt chuyển hóa thành thịt ngón tay mềm mại khiến người ta động lòng không thôi.
Thế nhưng động tác của anh lúc này thực sự quá mức mãnh liệt, thậm chí là có phần thô bạo, miệng không ngừng dùng sức cắn mút lấy đôi môi mềm mại của Bạch Dung, chiếc lưỡi thô dày làm loạn, cướp đoạt địa bàn bên trong miệng cậu, cảm giác điên cuồng càn quét như bão táp mưa xa ấy, khiến Bạch Dung khó lòng chống chịu nổi, một cảm giác bất chợt trỗi dậy bên trong lòng cậu, trước đây Bạch Dung vẫn luôn cho rằng Sở Uyên đang nằm trong sự khống chế của cậu, thế nhưng cậu đã sai mất rồi, một người đàn ông như Sở Uyên, khi phát rồ lên, sẽ không có ai ngăn cản nổi.
"Á!"
Bạch Dung bất chợt hét lên thành tiếng, cậu cảm nhận được Sở Uyên đang xé nát bộ quần áo trên người mình, hàm răng dùng sức day nghiến điểm hồng trước ngực, tựa như có dòng điện chạy xuyên qua cơ thể cậu, khiến Bạch Dung có cảm giác bản thân như một con cá mắc cạn, hô hấp khó khăn, chỉ có thể uốn cong người giật nảy về phía trước.
"A, a, Sở Uyên..." Bạch Dung há to miệng, khó khăn gọi tên anh, thế nhưng lại không có sức nói ra thêm bất cứ thứ gì, chỉ có thể mặc cho Sở Uyên điên cuồng gầm rít, ôm chặt lấy cơ thể cậu, khiến cơ thể cậu bập bùng trôi nổi, lắc lư lay động, chẳng còn sức lực chống đỡ.
"... Dung..."
Sở Uyên vừa dùng sức quấn chặt lấy cơ thể Bạch Dung vừa dùng giọng nói khàn đặc, gợi cảm gọi ra cái tên ấy, anh cực kì thích Dung dùng âm thanh như thế này gọi tên anh, thực sự rất thích, nó khiến anh cảm thấy ngọt ngào tới tan chảy, thôi thúc anh càng thêm mãnh liệt, gắt gao quấn chặt Dung lại với cơ thể mình.
Hai mắt Sở Uyên đỏ au nóng rực, quần áo trên người Bạch Dung đã bị xé nát theo từng động tác mạnh bạo của anh, Sở Uyên nhìn cơ thể trắng ngần mềm nhũn tựa trên người mình, dáng vẻ mặc người hiếp đáp, xoa nắn của cậu, khiến ngọn lửa điên cuồng trong lòng lại một lần nữa bùng nổ, đang không ngừng đốt cháy mọi lý trí của anh, muốn bất chấp tất cả tiến nhập vào bên trong cơ thể ấy, muốn mạnh mẽ chiếm hữu cậu, không cho phép cậu chạm vài bất cứ thứ gì khác ngoài bản thân.
"Sở Uyên... đủ, đủ rồi..." Bạch Dung gắng gượng ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp dễ nhìn thường ngày hiện giờ đã đỏ bừng sung huyết, bờ môi sưng phù căng mọng, hai mắt đáng thương ngấn nước, dáng vẻ yếu đuối không cách nào gánh vác khiến bản thân cậu càng thêm quyến rũ mê người.
Sở Uyên sao có thể cảm thấy đã đủ được cơ chứ, anh đỡ lấy cơ thể cậu một lần nữa, dùng vóc dáng tiêm gầy săn chắc của mình ép chặt với cơ thể mảnh khảnh mềm mại của Bạch Dung, hạ thân cưỡng ép mở rộng đôi chân Bạch Dung qua hai bên, vật to lớn giữa hai chân thăm dò, đưa đẩy phía sau cậu.
"Dung à..."Sở Uyên ép chặt bên trên cơ thể cậu, lầm bầm gọi một tiếng, đem mặt vùi sâu vào bên trong cần cổ cậu.
"Em ở đây." Bạch Dung gian nan nuốt ngụm nước miếng, chợt phát hiện dường như bản thân đã bất cẩn chọc giận con dã thú này mất rồi, đánh thức dục vọng thuần túy vẫn luôn chôn sâu trong lòng anh.
"Không muốn..."
"Không muốn cái gì?" Bạch Dung nghiêng đầu dụi nhẹ lên má anh, phía sau cảm nhận được động tác thăm dò của vật nào đó, cơ thể khẽ co rụt lại theo bản năng, lỗ nhỏ phía sau lại mấp máy hút lấy quy đầu to lớn, tựa như mời gọi người trước mắt tiến vào.
Sao Sở Uyên chịu đựng nổi sự kích thích này, gầm nhẹ một tiếng, dưới hông dùng sức thúc mạnh về phía trước theo bản năng, vật bên dưới lập tức tiến vào hơn một nửa.
"Á, đau." Bạch Dung nhíu mày vì khó chịu, cũng bởi khoảng thời gian gần đây hai người làm tình khá thường xuyên nên Sở Uyên tiến vào không mấy khó khăn, thế nhưng không có dầu bôi trơn vẫn có thể khiến cậu cảm thấy đau đớn khó nhịn.
Sở Uyên nghe thấy tiếng kêu đau của cậu thì đầu óc mới tỉnh táo lại được một chút, vội vàng dừng động tác đẩy hông về phía trước của mình lại.
Bạch Dung bị anh làm tới một nửa liền giữ nguyên tư thế không vào cũng chẳng ra, thực khiến cậu khó chịu muốn chết, bực bội ra lệnh:
"Mau rút ra."
Sở Uyên trầm mặc vài giây mới lắc đầu ngoầy ngoậy, nhỏ giọng đáp,
"Không muốn."
Bạch Dung đoán anh chàng đang giận dỗi khó chịu với mình, chỉ không biết là đang giận dỗi vấn đề gì mà thôi, cậu đành dùng giọng điệu mềm nhẹ hơn thường ngày một chút hỏi:
"Sở Uyên à, anh làm sao thế?" Sở Uyên im lặng hồi lâu mới nhỏ giọng lầm bẩm:
"Không được phép cho bất cứ thứ gì khác tiến vào trong cơ thể của em, tôi không thích."
Bạch Dung nghe xong lý do của anh rất muốn cười thành tiếng, ra sức co rút lỗ nhỏ phía sau, mỉm cười khiêu khích nói:
"Không cho thứ này tiến vào đúng không?"
Sở Uyên bị cậu giày vò tới nổi gân xanh khắp trán, lúc này anh đã tỉnh táo hơn không ít, biết rõ nếu bản thân cứ cưỡng ép tiến vào như thế này, nhất định sẽ khiến Bạch Dung bị thương tổn, đây là điều anh không bao giờ muốn thấy.
Bạch Dung cảm nhận được sự thống khổ của anh, giơ tay xoa nhẹ đầu Sở Uyên nhỏ giọng nói:
"Em hứa với anh, em sẽ không để cho bất cứ thứ gì tiến vào trong cơ thể mình, ngoài anh ra, trước đây không có, sau này cũng sẽ không."
Sở Uyên nhận được lời đảm bảo từ cậu, cảm giác hạnh phúc ngập tràn nhanh chóng chiếm trọn con tim, hai mắt đỏ hoe vì vui sướng, Dung của anh, người mà anh lựa chọn quả thực là quá tốt.
"Hiện tại đã hài lòng hay chưa?" Bạch Dung vỗ nhẹ đầu Sở Uyên ra lệnh,
"Rút ra đi."
Sở Uyên đương nhiên là không muốn, nơi đó ấm áp lại co dãn, thít chặt lấy cái đó của anh, điều quan trọng nhất chính là, người kết hợp với anh lúc này là bà xã Dung yêu quý của anh.
Cuối cùng Sở Uyên vẫn chỉ đành miễn cưỡng chính mình rút ra khỏi người Bạch Dung, thế nhưng dương v*t của anh lại càng cương to hơn so với trước đó một vòng, hưng phấn nảy lên từng hồi chỉ thẳng về phía Bạch Dung.
"Dung ơi." Sở Uyên cương cứng đến khó chịu, tủi thân nhìn về phía Bạch Dung, nhỏ giọng gọi tên cậu.
Bạch Dung vỗ nhẹ lên mặt anh, đem lo dầu bôi trơn mình bỏ ra ngoài trước đó đưa qua cho Sở Uyên, nói:
"Cái vẻ mặt gì thế, cũng chẳng phải không cho phép anh làm." Bạch Dung thật hết cách với một Sở Uyên như vậy, mỗi lần thấy được Sở Uyên bày ra dáng vẻ như chú chó lớn đáng thương này là trái tim cậu tan chảy ngay lập tức, không nỡ tiếp tục giày vò anh thêm nữa.
Sở Uyên nghe cậu nói vậy lập tức hưng phấn trở lại, đón lấy lo bôi trợ bắt đầu vùi đầu vào làm việc, trong lúc cúi gập người chuẩn bị, thậm chí còn hôn hít cậu nhỏ của Bạch Dung một cách cực kỳ dâm đãng, tựa hồ thực có hứng thú với cây gậy nhỏ này của cậu.
"Mau lên." Bạch Dung nhìn vẻ mặt này của Sở Uyên cũng không kiềm chế nổi, nhắm chặt hai mắt không dám nhìn thêm nữa, mở miệng thúc giục.
Sở Uyên không khiến cậu đợi chờ quá lâu, đeo chiếc bao cao su mỏng nhất vào, lập tức nhét người anh em đã nóng vội từ lâu của mình vào trong cơ thể Bạch Dung, tiếp đó rút ra, đâm vào, thúc từng cú mạnh bạo.
Vòng eo của anh mạnh mẽ hữu lực, động tác mạnh mẽ còn đặc biệt dứt khoát, dập cho cơ thể Bạch Dung lắc lư không ngừng bị đẩy mạnh ra bên ngoài, sau đó lại bị cánh tay rắn chắc, tràn đầy sức mạnh của Sở Uyên kéo ngược trở về, tiếp tục bị đâm cho lút cán.
"Anh, á... ưm.. anh, chậm một chút..." Bạch Dung bị anh đâm rút mạnh mẽ có hơi khó chịu, muốn ngăn cản, thế nhưng khoái cảm đánh úp khiến giọng nói cậu biến đổi tựa như đang cố gắng mời gọi người bên trên.
Vậy nên tốc độ dâm rút của Sở Uyên lại càng nhanh hơn, hành động này khiến cơ thể hai người gắt gao dính chặt, tựa hồ hòa vào làm một.
Tiếng va chạm kịch liệt không ngừng lan rộng ra khắp căn phòng, đi cùng với nó là tiếng la thất thanh của Bạch Dung, tiếng rên trầm thấp của Sở Uyên cùng với tiếng thở dốc tràn ngập dục vọng của cả hai, vang vọng, kéo dài không dứt.
Hai người giày vò đến nửa đêm thì không khí sục sôi màu hường trong phòng mới dần lắng xuống.
Sở Uyên bế Bạch Dung vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ cho cậu, lúc quay trở lại liền thấy Bạch Dung đang mở to mắt nhìn chằm chằm về phía mình, cả khuôn mặt không khỏi cảm thấy nóng bừng như phát sốt, lại tưởng tượng đến cảnh tắm rửa giúp Bạch Dung vừa rồi, phía sau của Bạch Dung đã trở lên sưng tấy đỏ bừng, anh vừa cảm thấy lo lắng, lại có chút áy náy, ánh mắt nhìn về phía Bạch Dung không khỏi càng thêm chăm chú.
Sở Uyên đặt người lên giường, dùng chiếc chăn sạch sẽ quấn kín cơ thể cậu rồi mới đi rót nước, đỡ lấy Bạch Dung đút cho cậu uống từng ngụm nhỏ, sau đó nói:
"Em có thấy khó chịu hay không, hay là để anh bôi thuốc cho em nhé?"
Sao Bạch Dung có thể không thấy được sự áy náy trong mắt anh được cơ chứ, vẻ mặt không cảm xúc nhìn anh một lúc, thẳng đến khi vẻ mặt Sở Uyên càng ngày càng hoang mang hoảng hốt cậu mới hỏi:
"Làm có sướng không?"
"Sướng." Sở Uyên nhỏ giọng đáp, nhìn dáng vẻ lúc này của Bạch Dung, anh đoán cậu nhất định là đang rất tức giận, vì thế cái đầu to lập tực gục thấp xuống, đáng thương vô cùng.
Bạch Dung nhìn bộ dáng này của anh không nhịn được cười thầm trong bụng, lập tức bật cười ra thành tiếng, nói:
"Được rồi, em không có giận anh."
Sở Uyên giật mình ngẩng cao đầu, căng thẳng nhìn về phía Bạch Dung, thăm dò hỏi:
"Dung à, em không giận anh thật sao?"
Bạch Dung rút một cánh tay mềm mại, trắng nõn từ trong chăn ra, vỗ nhẹ lên gò má anh đáp,
"Tất nhiên là không tức giận rồi, em đã từng nói, chúng ta là người yêu, là bạn đời của nhau, chỉ cần anh vĩnh viễn cũng không phản bội em thì anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn, đây là quyền lợi của anh."
Sở Uyên nắm lấy bàn tay cậu nhét trở lại vào trong chăn, kích động ôm cả người cả chăn vào trong lòng mình, liên tục nói:
"Dung, Dung ơi, em là tốt nhất."
"Đương nhiên." Bạch Dung thản nhiên gật đầu đồng ý, nhận lời khen ngợi của anh như một lẽ đương nhiên.
Sở Uyên ôm lấy cậu, thân thiết áp má mình lên mặt cậu, thỏa mãn cọ sát hồi lâu.
Bạch Dung để anh vui vẻ hồi lâu mới vỗ nhẹ lên đầu anh mấy cái nói:
"Được rồi, bây giờ chúng ta nên thảo luận về giá sách kia của anh một chút đúng hay không? Bên trong đó giấu thứ gì thể hử?"
Sắc mặt Sở Uyên cứng đờ ngây ngốc, vẻ mặt có hơi kỳ quái.
"Không muốn cho tôi biết?" Bạch Dung nheo mắt nguy hiểm hỏi.
"Không phải." Sở Uyên vội lắc đầu nói.
"Tốt nhất là không phải, nói cho anh biết, đối với bạn đời, trong thế giới của em không có cái gì gọi là bí mật hết, mọi thứ đều phải hoàn toàn minh bạch, dĩ nhiên, anh đối với em như thế nào, em sẽ đối đãi lại với anh như thế ấy, em tin tưởng rằng anh có thể thực hiện được, nhỉ!?" Bạch Dung nói. Trong giọng nói không khỏi mang theo ý tứ uy hiếp, bắt đầu từ lúc hai người quyết định cùng chung sống, thì cậu càng ngày càng muốn kiểm soát hết thảy mọi thứ thuộc về Sở Uyên, bây giờ cảm thấy Sở Uyên như có điều không muốn nói với mình, còn là việc có liên quan trực tiếp với bản thân anh, điều này khiến Bạch Dung cảm thấy vô cùng khó chịu, cực kì khó chịu.
"Dung à, anh không giấu giếm em điều gì hết." Sở Uyên thành khẩn nhìn thẳng vào Bạch Dung, trong lòng anh, Bạch Dung là tốt nhất, cần anh dùng cách thức tốt đẹp nhất để đối đãi với cậu, đương nhiên sẽ không giấu giếm cậu bất cứ điều gì.
"Vậy anh lấy thứ mình cất giấu bên trong quyển sách đó ra đây cho em coi."
Sở Uyên do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý,
"Được." nói xong liền đứng dậy đi về phía giá sách lấy đồ.
Người dịch: Hana_Nguyễn
"Phải đợi thêm chút nữa thì cơm nước mới được làm xong, hai đứa về phòng của Sở Uyên nghỉ ngơi một lúc trước đi."
Sở Uyên nhìn bộ dáng lúc này của cha Sở chắc hẳn sẽ không buông tha cho Hú Dương nhỏ ngay được, anh liền đứng dậy nói một tiếng với ông nội Sở và cha Sở,
"Thưa ông nội, thưa cha, con xin phép đưa em Dung đi xem phòng một lúc."
"Đi đi, dẫn thằng bé thăm quan một lượt rồi hẵng trở lại." Ông nội Sở gật đầu đồng ý với hai người, lần đầu tiên Bạch Dung tới nhà họ, đúng là nên dắt thằng bé đi dạo một vòng cho quen thuộc mới phải.
"Đến giờ ăn cơm cha cho người gọi hai đứa sau, đi chơi đi." Sở Tu Viễn cũng phất tay nói với hai người.
Lúc này Sở Uyên mới kéo Bạch Dung đi lên tầng cùng với mình.
Phòng của Sở Uyên là một căn nằm về hướng đông trên tầng hai, Bạch Dung nắm tay anh cùng đi vào phòng, lập tức cảm nhận được cách bày trí của căn phòng này thực giống với con người của Sở Uyên, đơn giản mà sạch sẽ, ngoài giường ngủ với tủ quần áo ra thì gần như không có thêm bất cứ vật trang sức dưa thừa nào, phong cách giản đơn mà phóng khoáng, liếc mắt một cái liền đoán ra được đây là phòng ngủ của một người đàn ông.
"Em ngồi nghỉ trước đi, anh sắp xếp lại đồ đạc." Sở Uyên đem số hành lý đơn giản của hai người đặt trước tủ quần áo, nhắc Bạch Dung tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi trước.
Bạch Dung bám chặt anh không chịu buông tay, xoay người liền ngồi xuống chiếc giường lớn trong phòng, cười híp mắt kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình.
Mặt Sở Uyên đỏ chót, anh chưa dẫn người về phòng bao giờ, càng không có chuyện cho người khác ngồi lên trên giường ngủ của mình, bây giờ thấy cảnh Bạch Dung thoải mái ngồi trên chiếc giường bản thân nằm ngủ bao lâu nay liền có chút...
"Sở Uyên à, đây là phòng ngủ của chúng ta sao?" Bạch Dung ngước mắt mỉm cười nhìn về phía anh hỏi.
"Ừ." Sở Uyên bị rung động trước câu hỏi của cậu, phòng của chúng ta, đúng vậy, căn phòng thuộc về hai người họ.
Bạch Dung kéo gần khoảng cách giữa hai người, rướn người cùng Sở Uyên hôn môi.
Trái tim Sở Uyên có hơi khó kìm nén, cứ nghĩ đến cảnh Bạch Dung ngồi trên giường ngủ của anh rồi cùng anh hôn môi như hiện tại liền không cách nào kiềm chế, thân thể vô thức ngả về phía trước, trực tiếp ép ngã Bạch Dung trên giường.
Bạch Dung không hề có ý định ngăn cản hành động này của anh, cánh tay cậu vòng ra sau, quấn lấy cần cổ thon dài của Sở Uyên, nửa thân trên dùng sức rướn về phía trước tận tình hưởng thụ nụ hôn sâu giữa hai người, trước mắt là người đã hoàn toàn thuộc về cậu, từ lúc bước chân vào căn phòng hiện tại, trong đầu cậu tràn ngập ý nghĩ thôi thúc bản thân mau mau hoàn toàn xâm chiếm lấy nó, để lại ấn ký thuộc về riêng mình, khiến cho tất cả những kẻ âm thầm để ý, hay yêu thầm Sở Uyên không cách nào tiếp cận nơi đây.
Hai người nằm trên giường quấn quýt hôn môi một hồi, cơ thể Sở Uyên nhanh chóng bừng bừng dậy sóng, ôm chặt lấy Bạch Dung rục rịch cọ sát trên người cậu, động tác mang theo cảm xúc nôn nóng khó lòng kiềm chế.
Bạch Dung cảm nhận được động tác này của anh, không khỏi bật cười thành tiếng, quãng thời gian cùng nhau sinh sống này, cả hai đã có thể thấu hiểu, hòa hợp với nhau trên mọi phương diện của cuộc sống, mà điều khiến Bạch Dung cảm thấy vui sướng cùng đắc ý nhất chính là, hiện giờ cậu có thể tùy thời, tùy lúc khơi dậy ngọn lửa dục vọng nóng bỏng trong lòng Sở Uyên, với Bạch Dung mà nói, điều này đã thỏa mãn được phần nào y nghĩ bắt giữ Sở Uyên trong lòng bàn tay cậu.
"Mau đứng dậy đi, buổi tối sẽ chiều anh sau." Bạch Dung ghé sát bên tai Sở Uyên thổi nhẹ, mỉm cười gợi cảm nói.
Sở Uyên là người luôn biết kiềm chế, nếu người trước mắt không phải là Bạch Dung, rất ít khi xảy ra chuyện anh không quản nổi chính mình, buông thả bản thân chạy theo dục vọng, cho nên, kể cả hiện tại bản thân anh thực sự muốn đè Bạch Dung ra ăn sạch sẽ, thì lòng càng hiểu rõ bây giờ chưa phải lúc, chỉ đành đè nén cảm giác thất vọng cùng nỗi xao động trong lòng, đứng dậy, kéo giãn khoảng cách với cơ thể của Bạch Dung.
Bạch Dung cũng ngồi ngay ngắn trở lại trên giường, vươn tay chỉ vào nơi đang nhô lên thành túp lều nhỏ tại thân dưới của Sở Uyển cười nói:
"Khó chịu thì đi xối nước lạnh trước đi, em ngồi ngoài này đợi anh."
"Ừ." Sở Uyên bị cử chỉ của cậu chọc cho đỏ bừng mặt vì xấu hổ, vội vàng lùi về phía sau hai bước, sau đó liền bước từng bước lớn chạy vào trong phòng tắm.
Bạch Dung nghe thấy có tiếng nước từ bên trong nhà tắm truyền tới mới đứng dậy đánh giá một lượt căn phòng ngủ hiện tại.
Bày trí trong phòng ngủ của Sở Uyên thực sự rất đơn điệu, một chỗ để cất giấu bí mật nho nhỏ cũng chẳng có.
Bạch Dung sờ vuốt cằm nhỏ quan sát một hồi, sau đó liền đi tới bên cạnh kệ để sách đầu giường rút ra vài quyển sách bắt đầu lật mở.
"Dung à." Chẳng mấy chốc Sở Uyên đã quay trở lại, thấy Bạch Dung đứng trước kệ sách vẻ mặt anh liền lộ ra vài phần căng thẳng.
Bạch Dung tóm gọn mọi biểu cảm bất thường trên khuôn mặt anh, nheo mắt, mở miệng hỏi:
"Tắm xong rồi?"
"Ừ." Sở Uyên gật đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào quyển sách trên tay Bạch Dung, thấy cậu chuẩn bị buông xuống mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
"Anh đi thay quần áo rồi xuống dưới trước đi, em đi tắm một cái." Bạch Dung chớp chớp mắt nói.
"Khụ, vậy em đi tắm đi, anh đợi em cùng xuống." Lúc Sở Uyên nói những lời này, nét mặt thoáng lộ vẻ bất an, ánh mắt thường xuyên lén lút liếc về phía quyển sách trong tay cậu.
"Được thôi." Bạch Dung không nói thêm lời nào, xoay người đi thẳng vào trong nhà tắm.
Lúc cậu quay trở lại phòng thì hai quyển sách nọ đã được xếp gọn lại lên trên kệ sách nhỏ, Sở Uyên lúc này thực bình tĩnh, thậm chí còn kéo cậu ra ban công lầu hai ngắm nhìn phong cảnh tươi đẹp bên ngoài nữa.
"Hoàn cảnh sống xung quanh nơi này thực không tồi, từ đây lái xe tới trung tâm thành phố tốn khá nhiều thời gian đấy nhỉ." Bạch Dung hỏi.
"Ừm, cũng được, chỗ này là nơi ông nội lựa chọn sinh sống trước đây." Sở Uyên nhìn về phía cậu mỉm cười vui vẻ, lúc này ngoài trời đã tối mịt, ánh sáng trong phòng chiếu hắt lên khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của Bạch Dung, cực kỳ thu hút ánh nhìn, Sở Uyên không khỏi say mê đắm chìm.
Bạch Dung quay đầu qua liền đối diện với ánh mắt dịu dàng say đắm của Sở Uyên, trong lòng càng thêm ấm áp, vươn tay vuốt nhẹ bên má anh mỉm cười nói:
"Đi thôi, cũng đến lúc dùng bữa rồi."
"Ừm." Sở Uyên gật đầu, nắm tay, dắt cậu cùng đi xuống dưới tầng.
Bởi vì bữa cơm này được coi là bữa cơm đón tiếp Bạch Dung lần đầu tiên tới nhà họ Sở, vậy nên Sở Tu Viễn dặn dò bảo mẫu chuẩn bị các món ăn vô cùng phong phú, ông và Sở Ương đều là người không biết nấu nướng, cơm nước trong nhà đều do bảo mẫu làm sẵn, tay nghề nấu nướng cũng không tồi, lần này cố ý làm hai bàn đầy ắp, một bàn dành cho người làm thuê trong nhà, bàn còn lại thì cả gia đình họ Sở quây quần ăn uống.
Năm người nhà họ Sở ngồi kín một bàn, thêm nhóc con Sở Hú Dương được Sở Tu Viễn ôm chặt trong lòng, cả nhà đình ăn uống nói cười, không khác biệt so với các hộ gia đình bình thường là mấy, không khí ấm áp vô cùng.
"Cha này, ngài tạm đưa Dương Dương cho thím Trần bế một lúc đi, đợi cơm nước xong rồi lại ẵm tiếp, dù sao cả nhà Sở Uyên sẽ ở lại đây đến hết mùng một mới quay trở về, còn tận mấy ngày nữa đâu, đến ngay cả chút thời gian ngồi ăn cơm cha cũng không nỡ buông thằng bé ra hay sao?" Sở Ương nhìn ông già nhà mình một tay cầm đũa một tay vẫn không quên ôm chặt nhóc Hú Dương được quấn tròn như quả bóng vào trong lòng liền không nhịn được càu nhàu một tiếng.
"Anh thì biết cái gì chứ," Sở Tu Viên trừng mắt lườm anh ta một cái,
"Hôm nay là bữa cơm đoàn viên của tất cả các thành viên trong gia đình chúng ta, Hú Dương nhỏ không ngồi vào bàn sao coi được chứ!" Không có bất cứ một ông bố nào là không yêu thương chiều chuộng cháu chắt trong nhà cả, Sở Tu Viễn không thể gặp được nhóc con Hú Dương hằng ngày, không thể ngày ngày yêu thương, ẵm bế cục cưng nhỏ vào trong lòng, sự chiều chuộng cùng nhớ nhung trong lòng sao có thể không tăng gấp bội cho được, hiện giờ rốt cuộc cũng có cơ hội để ôm cháu trai nhỏ, ông cụ sao nỡ buông tay.
Sở ương bất lực nhìn trời, trong nhà bọn họ, đến cả lời nói của Sở Uyên cũng đều có trọng lượng hơn so với anh ta, nói chung thì anh ta chẳng có cơ hội lật người nào hết, không khỏi lo lắng nhỡ sau này bản thân mình có con cái, liệu bọn chúng có gặp phải tình cảnh cha mẹ đối xử không công bằng giống như anh ta hiện tại hay không.
"Đến, đến, đến, mau ăn đi, Dung này, con cũng ăn nhiều vào một chút, con với Sở Uyên xây dựng sự nghiệp dưới nông thôn, nhất định là vất vả lắm nhỉ?" Sở Tu Viên đem thằng con trai cả nhà mình ném ra sau đầu từ lâu, ánh mắt hiền hòa nhìn về phía Bạch Dung cùng với Sở Uyên, cái gọi là xa thơm gần thối ấy mà, khó có thể thay đổi được, cái người ngày ngày quanh quẩn bên người, thường sẽ dễ chọc cho người ta chán ghét, còn cái người cách xa xôi ngàn dặm quanh năm chẳng gặp được mấy lần, đó mới được coi là giọt máu đầu quả tim.
"Vâng, chúng con vẫn ổn, cha cũng ăn đi ạ." Bạch Dung mỉm cười nói chuyện với ông, tiếp đó liếc mắt nhìn ông nội Sở đang chuẩn bị rót rượu vào chén nói:
"Ông nội à, rượu này ông không được uống quá nhiều đâu đấy, ngày mai nhà mình mở nắp bình rượu thuốc kia ra uống." Vẻ mặt ông nội Sở cứng đơ tại chỗ, nhưng nghe cậu nhắc đến bình rượu thuốc cũng liền buông ly rượu trên tay xuống, khuôn mặt cứng ngắc, nghiêm nghị dịu đi không ít, có thể đoán được tâm trạng vui vẻ lúc này của ông cụ. Rượu thuốc Bạch Dung ngâm có nồng độ cồn cao hơn nhiều so với rượu trái cây, cũng hợp với khẩu vị của ông cụ hơn nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Ương ngồi bên cạnh thực muốn giơ ngón cái biểu thị khâm phục với Bạch Dung, đây là lần đầu tiên anh ta thấy có người dám thẳng thừng khuyên nhủ ông nội đừng có uống nhiều rượu như vậy, thế mà ông nội còn không cảm thấy bực tức hay khó chịu gì mới lợi hại chứ! Cậu em dâu này của anh ta đúng là bậc kỳ tài mà!
Bữa cơm này ăn thẳng đến tối muộn mới kết thúc, Sở Tu Viên hỏi thăm hai người Bạch Dung và Sở Uyên gần đây đang bận rộn những gì, rồi lại hỏi đến tình hình sức khỏe của Bạch Dung dạo này như thế nào, có thể thấy ông cụ thực sự rất quan tâm đến hai đứa nhỏ này. Hai người Sở Uyên cũng cực kỳ kiên nhẫn, Sở Tu Viễn hỏi gì liền đáp nấy, có những việc Sở Tu Viễn nghe xong mà không hiểu, Bạch Dung còn tỉ mỉ giải thích nhiều thêm cho ông cụ biết.
Cả gia đình vui vẻ ăn xong cơm tối, lại ra bên ngoài phòng khách ngồi nói chuyện phiếm thêm một lúc. Đến hơn mười giờ tối cha Sở mới nói muốn mang theo Hú Dương nhỏ về phòng mình đi ngủ, để Bạch Dung và Sở Uyên có thời gian nghỉ ngơi cho tốt.
Sinh hoạt của ông nội Sở rất có quy luật, đúng mười giờ tối liền đi nghỉ, sau khi Sở Tu Viễn ẵm Sở Hú Dương rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại ba cậu thanh niên trẻ.
Sở Ương liếc mắt nhìn hai người đã không còn 'balo hành lí nhỏ' trên người liền cười gian nói với Sở Uyên,
"Anh mày cũng về phòng đi ngủ đây em trai nhỏ, anh để chút đồ 'thú vị' vào trong tủ đầu giường của hai chú rồi, chút nữa nhớ lấy ra xem đấy." Nói xong liền quay người vui vẻ đi trở về phòng ngủ của chính mình.
Sở Uyên nhìn bóng lưng rời đi của anh trai nhà mình, đầu óc còn chưa kịp phân tích rõ mấy lời anh trai vừa nói, hai anh em họ đã bao nhiêu năm không còn chuẩn bị quà cáp trao đổi cho nhau rồi, sao tự dưng lại mua đồ cho mình cơ chứ.
"Về phòng nghỉ ngơi thôi." Bạch Dung chọc chọc vai Sở Uyên, vươn tay kéo anh đi về hướng phòng ngủ.
Hai người trở về phòng ngủ của Sở Uyên, trước đó Sở Uyên đã đem quần áo của cả hai cất gọn vào trong tủ, lúc này Bạch Dung còn cố ý mở cửa tủ quần áo ra nhìn một lượt, thấy đồ của cả hai xếp xen kẽ với nhau bên trong, lòng vui sướng khó tả.
"Không biết anh trai đặt thứ gì trong ngắn kéo đầu giường nữa." Sở Uyên thấy Bạch Dung ngồi trên giường ngủ của mình liền nét mặt ửng hồng, tim đập gia tốc, kiếm cớ kéo mở ngăn kéo tủ để khiến bản thân bình tĩnh lại một chút.
"Đồ ngốc." Bạch Dung bất lực dặn ra hai chữ.
Sở Uyến kéo mở ngăn tủ, lấy một cái hộp kì quái từ bên trong ra ngoài. Mới đầu anh còn không rõ bên trong là thứ gì, thế nhưng vừa cho tay vào bên trong lật xem một cái liền cầm ra một cái dương v*t giả đen sẫm, lúc cầm trên tay còn bật nảy tưng tưng.
Sở Uyên đơ người mất một lúc, tiếp đó bàn tay giống như bị thứ gì đó cắn cho một miếng, giật nảy người đem đồ ném quay trở lại bên trong ngăn kéo tủ, dùng sức đóng sập nó lại, mặt đỏ bừng bừng quát nhỏ,
"Sao anh ấy lại mua mấy thứ này cho anh cơ chứ?!"
Bạch Dung im lặng nhìn trời.
Sở Uyên quát xong liền cảm giác đầu mình muốn bốc khói đến nơi rồi, nghĩ đến mấy thứ kia đều bị Bạch Dung nhìn thấy hết, lòng càng thêm khó chịu, vội chạy vào bên trong nhà vệ sinh rửa sạch tay.
Bạch Dung thở dài một hơi bò về phía đầu giường, một lần nữa lôi cái hộp chứa đầy thứ kì quái nọ ra ngoài, lật tìm hồi lâu liền phát hiện bên trong trừ đồ chơi tình dục ra thì còn có dầu bôi trơn cùng đủ các loại bao cao su nữa, cậu liền cầm mấy thứ nọ bỏ ra bên ngoài.
"Dung!" Sở Uyên vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh liền thấy cảnh Bạch Dung đang lật tìm đống đồ trong cái hộp mà anh vừa mới vứt trở về kia, sắc mặt trầm xuống ngay lập tức.
Bạch Dung cầm chiếc dương v*t giả kia lên, còn đung đưa trước mặt Sở Uyên nữa, cậu mỉm cười nói:
"Thế nào, biết mấy thứ này dùng để làm cái gì rồi chứ?"
Sở Uyên nghiêm sắc mặt đi qua cướp lấy cái dương v*t giả trên tay Bạch Dung ném ngược về trong hộp, sau đó đem cái hộp kia vứt vào trong thùng rác, tiếp đó mới quay qua nói với Bạch Dung:
"Không được đụng vào mấy thứ đó, bẩn." Bạch Dung rất ít khi thấy Sở Uyên tức giận, lần này coi như được mở rộng tầm mắt, chỉ vì một đống dụng cụ kích tình liền tỏ vẻ tức giận với cậu.
Sở Uyên nhìn chằm chằm Bạch Dung một lát, cực kì không cam lòng, cúi thấp người đè Bạch Dung dưới thân dùng sức hôn mạnh lên môi cậu.
Dù có đang tức giận với cậu thì cũng vậy, mặc cho vẻ bề ngoài của Sở Uyên thực nghiêm nghị, cứng rắn, nhưng nội tâm anh lại là một người đàn ông đặc biệt dịu dàng săn sóc, nhất là vào những lúc đối mặt với Bạch Dung, cảm giác sắt thép bất bất chợt chuyển hóa thành thịt ngón tay mềm mại khiến người ta động lòng không thôi.
Thế nhưng động tác của anh lúc này thực sự quá mức mãnh liệt, thậm chí là có phần thô bạo, miệng không ngừng dùng sức cắn mút lấy đôi môi mềm mại của Bạch Dung, chiếc lưỡi thô dày làm loạn, cướp đoạt địa bàn bên trong miệng cậu, cảm giác điên cuồng càn quét như bão táp mưa xa ấy, khiến Bạch Dung khó lòng chống chịu nổi, một cảm giác bất chợt trỗi dậy bên trong lòng cậu, trước đây Bạch Dung vẫn luôn cho rằng Sở Uyên đang nằm trong sự khống chế của cậu, thế nhưng cậu đã sai mất rồi, một người đàn ông như Sở Uyên, khi phát rồ lên, sẽ không có ai ngăn cản nổi.
"Á!"
Bạch Dung bất chợt hét lên thành tiếng, cậu cảm nhận được Sở Uyên đang xé nát bộ quần áo trên người mình, hàm răng dùng sức day nghiến điểm hồng trước ngực, tựa như có dòng điện chạy xuyên qua cơ thể cậu, khiến Bạch Dung có cảm giác bản thân như một con cá mắc cạn, hô hấp khó khăn, chỉ có thể uốn cong người giật nảy về phía trước.
"A, a, Sở Uyên..." Bạch Dung há to miệng, khó khăn gọi tên anh, thế nhưng lại không có sức nói ra thêm bất cứ thứ gì, chỉ có thể mặc cho Sở Uyên điên cuồng gầm rít, ôm chặt lấy cơ thể cậu, khiến cơ thể cậu bập bùng trôi nổi, lắc lư lay động, chẳng còn sức lực chống đỡ.
"... Dung..."
Sở Uyên vừa dùng sức quấn chặt lấy cơ thể Bạch Dung vừa dùng giọng nói khàn đặc, gợi cảm gọi ra cái tên ấy, anh cực kì thích Dung dùng âm thanh như thế này gọi tên anh, thực sự rất thích, nó khiến anh cảm thấy ngọt ngào tới tan chảy, thôi thúc anh càng thêm mãnh liệt, gắt gao quấn chặt Dung lại với cơ thể mình.
Hai mắt Sở Uyên đỏ au nóng rực, quần áo trên người Bạch Dung đã bị xé nát theo từng động tác mạnh bạo của anh, Sở Uyên nhìn cơ thể trắng ngần mềm nhũn tựa trên người mình, dáng vẻ mặc người hiếp đáp, xoa nắn của cậu, khiến ngọn lửa điên cuồng trong lòng lại một lần nữa bùng nổ, đang không ngừng đốt cháy mọi lý trí của anh, muốn bất chấp tất cả tiến nhập vào bên trong cơ thể ấy, muốn mạnh mẽ chiếm hữu cậu, không cho phép cậu chạm vài bất cứ thứ gì khác ngoài bản thân.
"Sở Uyên... đủ, đủ rồi..." Bạch Dung gắng gượng ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp dễ nhìn thường ngày hiện giờ đã đỏ bừng sung huyết, bờ môi sưng phù căng mọng, hai mắt đáng thương ngấn nước, dáng vẻ yếu đuối không cách nào gánh vác khiến bản thân cậu càng thêm quyến rũ mê người.
Sở Uyên sao có thể cảm thấy đã đủ được cơ chứ, anh đỡ lấy cơ thể cậu một lần nữa, dùng vóc dáng tiêm gầy săn chắc của mình ép chặt với cơ thể mảnh khảnh mềm mại của Bạch Dung, hạ thân cưỡng ép mở rộng đôi chân Bạch Dung qua hai bên, vật to lớn giữa hai chân thăm dò, đưa đẩy phía sau cậu.
"Dung à..."Sở Uyên ép chặt bên trên cơ thể cậu, lầm bầm gọi một tiếng, đem mặt vùi sâu vào bên trong cần cổ cậu.
"Em ở đây." Bạch Dung gian nan nuốt ngụm nước miếng, chợt phát hiện dường như bản thân đã bất cẩn chọc giận con dã thú này mất rồi, đánh thức dục vọng thuần túy vẫn luôn chôn sâu trong lòng anh.
"Không muốn..."
"Không muốn cái gì?" Bạch Dung nghiêng đầu dụi nhẹ lên má anh, phía sau cảm nhận được động tác thăm dò của vật nào đó, cơ thể khẽ co rụt lại theo bản năng, lỗ nhỏ phía sau lại mấp máy hút lấy quy đầu to lớn, tựa như mời gọi người trước mắt tiến vào.
Sao Sở Uyên chịu đựng nổi sự kích thích này, gầm nhẹ một tiếng, dưới hông dùng sức thúc mạnh về phía trước theo bản năng, vật bên dưới lập tức tiến vào hơn một nửa.
"Á, đau." Bạch Dung nhíu mày vì khó chịu, cũng bởi khoảng thời gian gần đây hai người làm tình khá thường xuyên nên Sở Uyên tiến vào không mấy khó khăn, thế nhưng không có dầu bôi trơn vẫn có thể khiến cậu cảm thấy đau đớn khó nhịn.
Sở Uyên nghe thấy tiếng kêu đau của cậu thì đầu óc mới tỉnh táo lại được một chút, vội vàng dừng động tác đẩy hông về phía trước của mình lại.
Bạch Dung bị anh làm tới một nửa liền giữ nguyên tư thế không vào cũng chẳng ra, thực khiến cậu khó chịu muốn chết, bực bội ra lệnh:
"Mau rút ra."
Sở Uyên trầm mặc vài giây mới lắc đầu ngoầy ngoậy, nhỏ giọng đáp,
"Không muốn."
Bạch Dung đoán anh chàng đang giận dỗi khó chịu với mình, chỉ không biết là đang giận dỗi vấn đề gì mà thôi, cậu đành dùng giọng điệu mềm nhẹ hơn thường ngày một chút hỏi:
"Sở Uyên à, anh làm sao thế?" Sở Uyên im lặng hồi lâu mới nhỏ giọng lầm bẩm:
"Không được phép cho bất cứ thứ gì khác tiến vào trong cơ thể của em, tôi không thích."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Dung nghe xong lý do của anh rất muốn cười thành tiếng, ra sức co rút lỗ nhỏ phía sau, mỉm cười khiêu khích nói:
"Không cho thứ này tiến vào đúng không?"
Sở Uyên bị cậu giày vò tới nổi gân xanh khắp trán, lúc này anh đã tỉnh táo hơn không ít, biết rõ nếu bản thân cứ cưỡng ép tiến vào như thế này, nhất định sẽ khiến Bạch Dung bị thương tổn, đây là điều anh không bao giờ muốn thấy.
Bạch Dung cảm nhận được sự thống khổ của anh, giơ tay xoa nhẹ đầu Sở Uyên nhỏ giọng nói:
"Em hứa với anh, em sẽ không để cho bất cứ thứ gì tiến vào trong cơ thể mình, ngoài anh ra, trước đây không có, sau này cũng sẽ không."
Sở Uyên nhận được lời đảm bảo từ cậu, cảm giác hạnh phúc ngập tràn nhanh chóng chiếm trọn con tim, hai mắt đỏ hoe vì vui sướng, Dung của anh, người mà anh lựa chọn quả thực là quá tốt.
"Hiện tại đã hài lòng hay chưa?" Bạch Dung vỗ nhẹ đầu Sở Uyên ra lệnh,
"Rút ra đi."
Sở Uyên đương nhiên là không muốn, nơi đó ấm áp lại co dãn, thít chặt lấy cái đó của anh, điều quan trọng nhất chính là, người kết hợp với anh lúc này là bà xã Dung yêu quý của anh.
Cuối cùng Sở Uyên vẫn chỉ đành miễn cưỡng chính mình rút ra khỏi người Bạch Dung, thế nhưng dương v*t của anh lại càng cương to hơn so với trước đó một vòng, hưng phấn nảy lên từng hồi chỉ thẳng về phía Bạch Dung.
"Dung ơi." Sở Uyên cương cứng đến khó chịu, tủi thân nhìn về phía Bạch Dung, nhỏ giọng gọi tên cậu.
Bạch Dung vỗ nhẹ lên mặt anh, đem lo dầu bôi trơn mình bỏ ra ngoài trước đó đưa qua cho Sở Uyên, nói:
"Cái vẻ mặt gì thế, cũng chẳng phải không cho phép anh làm." Bạch Dung thật hết cách với một Sở Uyên như vậy, mỗi lần thấy được Sở Uyên bày ra dáng vẻ như chú chó lớn đáng thương này là trái tim cậu tan chảy ngay lập tức, không nỡ tiếp tục giày vò anh thêm nữa.
Sở Uyên nghe cậu nói vậy lập tức hưng phấn trở lại, đón lấy lo bôi trợ bắt đầu vùi đầu vào làm việc, trong lúc cúi gập người chuẩn bị, thậm chí còn hôn hít cậu nhỏ của Bạch Dung một cách cực kỳ dâm đãng, tựa hồ thực có hứng thú với cây gậy nhỏ này của cậu.
"Mau lên." Bạch Dung nhìn vẻ mặt này của Sở Uyên cũng không kiềm chế nổi, nhắm chặt hai mắt không dám nhìn thêm nữa, mở miệng thúc giục.
Sở Uyên không khiến cậu đợi chờ quá lâu, đeo chiếc bao cao su mỏng nhất vào, lập tức nhét người anh em đã nóng vội từ lâu của mình vào trong cơ thể Bạch Dung, tiếp đó rút ra, đâm vào, thúc từng cú mạnh bạo.
Vòng eo của anh mạnh mẽ hữu lực, động tác mạnh mẽ còn đặc biệt dứt khoát, dập cho cơ thể Bạch Dung lắc lư không ngừng bị đẩy mạnh ra bên ngoài, sau đó lại bị cánh tay rắn chắc, tràn đầy sức mạnh của Sở Uyên kéo ngược trở về, tiếp tục bị đâm cho lút cán.
"Anh, á... ưm.. anh, chậm một chút..." Bạch Dung bị anh đâm rút mạnh mẽ có hơi khó chịu, muốn ngăn cản, thế nhưng khoái cảm đánh úp khiến giọng nói cậu biến đổi tựa như đang cố gắng mời gọi người bên trên.
Vậy nên tốc độ dâm rút của Sở Uyên lại càng nhanh hơn, hành động này khiến cơ thể hai người gắt gao dính chặt, tựa hồ hòa vào làm một.
Tiếng va chạm kịch liệt không ngừng lan rộng ra khắp căn phòng, đi cùng với nó là tiếng la thất thanh của Bạch Dung, tiếng rên trầm thấp của Sở Uyên cùng với tiếng thở dốc tràn ngập dục vọng của cả hai, vang vọng, kéo dài không dứt.
Hai người giày vò đến nửa đêm thì không khí sục sôi màu hường trong phòng mới dần lắng xuống.
Sở Uyên bế Bạch Dung vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ cho cậu, lúc quay trở lại liền thấy Bạch Dung đang mở to mắt nhìn chằm chằm về phía mình, cả khuôn mặt không khỏi cảm thấy nóng bừng như phát sốt, lại tưởng tượng đến cảnh tắm rửa giúp Bạch Dung vừa rồi, phía sau của Bạch Dung đã trở lên sưng tấy đỏ bừng, anh vừa cảm thấy lo lắng, lại có chút áy náy, ánh mắt nhìn về phía Bạch Dung không khỏi càng thêm chăm chú.
Sở Uyên đặt người lên giường, dùng chiếc chăn sạch sẽ quấn kín cơ thể cậu rồi mới đi rót nước, đỡ lấy Bạch Dung đút cho cậu uống từng ngụm nhỏ, sau đó nói:
"Em có thấy khó chịu hay không, hay là để anh bôi thuốc cho em nhé?"
Sao Bạch Dung có thể không thấy được sự áy náy trong mắt anh được cơ chứ, vẻ mặt không cảm xúc nhìn anh một lúc, thẳng đến khi vẻ mặt Sở Uyên càng ngày càng hoang mang hoảng hốt cậu mới hỏi:
"Làm có sướng không?"
"Sướng." Sở Uyên nhỏ giọng đáp, nhìn dáng vẻ lúc này của Bạch Dung, anh đoán cậu nhất định là đang rất tức giận, vì thế cái đầu to lập tực gục thấp xuống, đáng thương vô cùng.
Bạch Dung nhìn bộ dáng này của anh không nhịn được cười thầm trong bụng, lập tức bật cười ra thành tiếng, nói:
"Được rồi, em không có giận anh."
Sở Uyên giật mình ngẩng cao đầu, căng thẳng nhìn về phía Bạch Dung, thăm dò hỏi:
"Dung à, em không giận anh thật sao?"
Bạch Dung rút một cánh tay mềm mại, trắng nõn từ trong chăn ra, vỗ nhẹ lên gò má anh đáp,
"Tất nhiên là không tức giận rồi, em đã từng nói, chúng ta là người yêu, là bạn đời của nhau, chỉ cần anh vĩnh viễn cũng không phản bội em thì anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn, đây là quyền lợi của anh."
Sở Uyên nắm lấy bàn tay cậu nhét trở lại vào trong chăn, kích động ôm cả người cả chăn vào trong lòng mình, liên tục nói:
"Dung, Dung ơi, em là tốt nhất."
"Đương nhiên." Bạch Dung thản nhiên gật đầu đồng ý, nhận lời khen ngợi của anh như một lẽ đương nhiên.
Sở Uyên ôm lấy cậu, thân thiết áp má mình lên mặt cậu, thỏa mãn cọ sát hồi lâu.
Bạch Dung để anh vui vẻ hồi lâu mới vỗ nhẹ lên đầu anh mấy cái nói:
"Được rồi, bây giờ chúng ta nên thảo luận về giá sách kia của anh một chút đúng hay không? Bên trong đó giấu thứ gì thể hử?"
Sắc mặt Sở Uyên cứng đờ ngây ngốc, vẻ mặt có hơi kỳ quái.
"Không muốn cho tôi biết?" Bạch Dung nheo mắt nguy hiểm hỏi.
"Không phải." Sở Uyên vội lắc đầu nói.
"Tốt nhất là không phải, nói cho anh biết, đối với bạn đời, trong thế giới của em không có cái gì gọi là bí mật hết, mọi thứ đều phải hoàn toàn minh bạch, dĩ nhiên, anh đối với em như thế nào, em sẽ đối đãi lại với anh như thế ấy, em tin tưởng rằng anh có thể thực hiện được, nhỉ!?" Bạch Dung nói. Trong giọng nói không khỏi mang theo ý tứ uy hiếp, bắt đầu từ lúc hai người quyết định cùng chung sống, thì cậu càng ngày càng muốn kiểm soát hết thảy mọi thứ thuộc về Sở Uyên, bây giờ cảm thấy Sở Uyên như có điều không muốn nói với mình, còn là việc có liên quan trực tiếp với bản thân anh, điều này khiến Bạch Dung cảm thấy vô cùng khó chịu, cực kì khó chịu.
"Dung à, anh không giấu giếm em điều gì hết." Sở Uyên thành khẩn nhìn thẳng vào Bạch Dung, trong lòng anh, Bạch Dung là tốt nhất, cần anh dùng cách thức tốt đẹp nhất để đối đãi với cậu, đương nhiên sẽ không giấu giếm cậu bất cứ điều gì.
"Vậy anh lấy thứ mình cất giấu bên trong quyển sách đó ra đây cho em coi."
Sở Uyên do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý,
"Được." nói xong liền đứng dậy đi về phía giá sách lấy đồ.
Người dịch: Hana_Nguyễn
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro