Không Gian Nông Nữ: Cẩu Thái Tử, Chúng Ta Hòa Li Đi!
Chương 23
2024-11-09 05:53:27
Nói đến đây, ánh mắt Tô Mộc Nguyệt chợt liếc qua Ninh Kim Thoa, khiến nàng ta tức giận đến phát điên: "Ta nghe nói tam muội sắp gả vào một gia đình giàu có trong trấn. Nhưng nếu chuyện này đồn ra, thanh danh của tam muội sẽ thế nào? Chỉ sợ giấc mộng làm thiếu phu nhân cũng khó mà thành!"
Câu nói như đánh thẳng vào chỗ hiểm, Tô Mộc Nguyệt biết Ninh Kim Thoa chắc chắn sẽ không chịu nổi áp lực này.
Quả nhiên, sắc mặt Ninh Kim Thoa lập tức tái mét, cả người như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân. Nàng không thể để thanh danh của mình bị hủy hoại, nàng phải làm thiếu phu nhân, tuyệt đối không muốn gả cho mấy anh nông dân quê mùa.
"Đều là do mẹ ta làm, ta không biết gì cả! Đừng hỏi ta, ta không biết gì hết!"
Ninh Kim Thoa sốt ruột, bắt đầu nói năng lộn xộn, giọng nói nghẹn ngào, khóc thút thít. Ánh mắt nàng thỉnh thoảng lén nhìn về phía Tô Mộc Nguyệt, rõ ràng là có chút chột dạ.
Những lời này vừa nói ra đã gần như chứng thực việc Vương thị trộm đồ. Tô Mộc Nguyệt cười nhạt, không hề vạch trần ý đồ trốn tránh trách nhiệm của Ninh Kim Thoa.
“Vậy hoặc là trả tiền, hoặc là chúng ta gặp nhau ở công đường!” Tô Mộc Nguyệt nói, khiến lông mày lão thôn trưởng nhảy dựng. Ông làm thôn trưởng, sợ nhất là chuyện nháo lớn, vì như vậy sẽ làm ông mất mặt, trông như một thôn trưởng bất lực. Do đó, ông chỉ có thể ngầm hối thúc Ninh lão nhân.
Ninh lão nhân không còn cách nào khác, Vương thị thì đang bất tỉnh, còn nữ nhi thì toàn nói không biết. Bây giờ, ông biết đào đâu ra ba mươi lượng bạc để bồi thường cho Tô Mộc Nguyệt đây.
“Đợi lão bà nhà ta tỉnh lại, ta sẽ hỏi xem bà ấy giấu tiền ở đâu!”
Tô Mộc Nguyệt cười lạnh: “Bà ấy là người thế nào, người khác không biết chứ công công ngươi còn không rõ sao? Đến nước này, bà ấy chịu nhả ra à? Đến lúc đó bà ấy chết cũng không chịu trả tiền, ngươi tính để ta và con ta sống sao đây? Ta thấy chi bằng ta lên huyện tố cáo một phen, chỉ là e rằng sẽ làm liên lụy đến Tam muội và Đại ca. Đến lúc đó, Tam muội mất sạch danh tiếng, còn Đại ca thì có người mẹ làm kẻ trộm, cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ. Nhưng mà, ta cũng hết cách rồi, công công, ngươi nói có phải không?”
Lời nói của Tô Mộc Nguyệt như đánh trúng tử huyệt của Ninh lão nhân và Ninh Kim Thoa. Ninh lão nhân vốn hy vọng sau này Ninh Ngọc, đứa con đọc sách của ông, có thể làm rạng danh gia đình. Còn Ninh Kim Thoa thì mong được gả vào một gia đình giàu có. Nếu Tô Mộc Nguyệt thực sự tố cáo Vương thị lên huyện nha, cả hai sẽ mang tiếng có mẹ là kẻ trộm, đời này coi như hủy hoại.
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Ninh lão nhân cuối cùng phải thỏa hiệp.
“Ta cũng không làm khó các ngươi. Ngươi viết cho ta một giấy nợ ba mươi lượng, trong vòng mười ngày phải trả lại. Nếu không trả được, thì đưa toàn bộ mười mẫu ruộng của Ninh gia cho ta!” Tô Mộc Nguyệt vừa nói vừa nhìn ra ngoài sân, nơi đám người thôn Liễu Nguyệt đang đứng xem: “Ta cũng chỉ vì thể diện của hương thân, nếu không thì chuyện này nháo lớn ra, mất mặt cũng là người Liễu Nguyệt thôn chúng ta. Hơn nữa, ta cũng đã nhượng bộ rồi.”
Các thôn dân và lão thôn trưởng đều gật đầu. Vương thị đã cầm tiền, Ninh lão nhân đương nhiên phải viết giấy nợ. Tô Mộc Nguyệt đã rất rộng lượng, không bắt ép họ trả ngay mà còn cho thêm mười ngày. Còn nếu không trả nổi thì giao mười mẫu ruộng cũng chẳng có gì là quá đáng. Hơn nữa, Tô Mộc Nguyệt đã nể mặt không làm lớn chuyện, vậy Ninh gia còn gì để phàn nàn.
Ninh lão nhân bản năng cảm thấy có điều không ổn, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra được vấn đề ở đâu. Còn Ninh Kim Thoa thì lúc này hoàn toàn không dám lên tiếng. Nàng không dám mạo hiểm, lỡ chọc giận Tô Mộc Nguyệt thì thật sự xong đời. Ba mươi lượng bạc đó cũng chẳng phải do nàng lấy.
"Ninh lão đệ, ngươi còn do dự gì nữa? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ cho Ninh Ngọc sao? Sao lại chần chừ không quyết được thế!" Lão thôn trưởng thấy Ninh lão nhân cau mày, vội nhắc nhở.
Ninh lão nhân đành bất lực gật đầu: "Được rồi!"
Lúc này, có người mang bút mực vào. Thôn trưởng nhanh chóng viết giấy nợ, theo lời Tô Mộc Nguyệt yêu cầu, hẹn thời hạn trả nợ trong 10 ngày. Nếu không trả được, thì phải giao lại 10 mẫu ruộng của Ninh gia cho Tô Mộc Nguyệt.
Câu nói như đánh thẳng vào chỗ hiểm, Tô Mộc Nguyệt biết Ninh Kim Thoa chắc chắn sẽ không chịu nổi áp lực này.
Quả nhiên, sắc mặt Ninh Kim Thoa lập tức tái mét, cả người như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân. Nàng không thể để thanh danh của mình bị hủy hoại, nàng phải làm thiếu phu nhân, tuyệt đối không muốn gả cho mấy anh nông dân quê mùa.
"Đều là do mẹ ta làm, ta không biết gì cả! Đừng hỏi ta, ta không biết gì hết!"
Ninh Kim Thoa sốt ruột, bắt đầu nói năng lộn xộn, giọng nói nghẹn ngào, khóc thút thít. Ánh mắt nàng thỉnh thoảng lén nhìn về phía Tô Mộc Nguyệt, rõ ràng là có chút chột dạ.
Những lời này vừa nói ra đã gần như chứng thực việc Vương thị trộm đồ. Tô Mộc Nguyệt cười nhạt, không hề vạch trần ý đồ trốn tránh trách nhiệm của Ninh Kim Thoa.
“Vậy hoặc là trả tiền, hoặc là chúng ta gặp nhau ở công đường!” Tô Mộc Nguyệt nói, khiến lông mày lão thôn trưởng nhảy dựng. Ông làm thôn trưởng, sợ nhất là chuyện nháo lớn, vì như vậy sẽ làm ông mất mặt, trông như một thôn trưởng bất lực. Do đó, ông chỉ có thể ngầm hối thúc Ninh lão nhân.
Ninh lão nhân không còn cách nào khác, Vương thị thì đang bất tỉnh, còn nữ nhi thì toàn nói không biết. Bây giờ, ông biết đào đâu ra ba mươi lượng bạc để bồi thường cho Tô Mộc Nguyệt đây.
“Đợi lão bà nhà ta tỉnh lại, ta sẽ hỏi xem bà ấy giấu tiền ở đâu!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Mộc Nguyệt cười lạnh: “Bà ấy là người thế nào, người khác không biết chứ công công ngươi còn không rõ sao? Đến nước này, bà ấy chịu nhả ra à? Đến lúc đó bà ấy chết cũng không chịu trả tiền, ngươi tính để ta và con ta sống sao đây? Ta thấy chi bằng ta lên huyện tố cáo một phen, chỉ là e rằng sẽ làm liên lụy đến Tam muội và Đại ca. Đến lúc đó, Tam muội mất sạch danh tiếng, còn Đại ca thì có người mẹ làm kẻ trộm, cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ. Nhưng mà, ta cũng hết cách rồi, công công, ngươi nói có phải không?”
Lời nói của Tô Mộc Nguyệt như đánh trúng tử huyệt của Ninh lão nhân và Ninh Kim Thoa. Ninh lão nhân vốn hy vọng sau này Ninh Ngọc, đứa con đọc sách của ông, có thể làm rạng danh gia đình. Còn Ninh Kim Thoa thì mong được gả vào một gia đình giàu có. Nếu Tô Mộc Nguyệt thực sự tố cáo Vương thị lên huyện nha, cả hai sẽ mang tiếng có mẹ là kẻ trộm, đời này coi như hủy hoại.
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Ninh lão nhân cuối cùng phải thỏa hiệp.
“Ta cũng không làm khó các ngươi. Ngươi viết cho ta một giấy nợ ba mươi lượng, trong vòng mười ngày phải trả lại. Nếu không trả được, thì đưa toàn bộ mười mẫu ruộng của Ninh gia cho ta!” Tô Mộc Nguyệt vừa nói vừa nhìn ra ngoài sân, nơi đám người thôn Liễu Nguyệt đang đứng xem: “Ta cũng chỉ vì thể diện của hương thân, nếu không thì chuyện này nháo lớn ra, mất mặt cũng là người Liễu Nguyệt thôn chúng ta. Hơn nữa, ta cũng đã nhượng bộ rồi.”
Các thôn dân và lão thôn trưởng đều gật đầu. Vương thị đã cầm tiền, Ninh lão nhân đương nhiên phải viết giấy nợ. Tô Mộc Nguyệt đã rất rộng lượng, không bắt ép họ trả ngay mà còn cho thêm mười ngày. Còn nếu không trả nổi thì giao mười mẫu ruộng cũng chẳng có gì là quá đáng. Hơn nữa, Tô Mộc Nguyệt đã nể mặt không làm lớn chuyện, vậy Ninh gia còn gì để phàn nàn.
Ninh lão nhân bản năng cảm thấy có điều không ổn, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra được vấn đề ở đâu. Còn Ninh Kim Thoa thì lúc này hoàn toàn không dám lên tiếng. Nàng không dám mạo hiểm, lỡ chọc giận Tô Mộc Nguyệt thì thật sự xong đời. Ba mươi lượng bạc đó cũng chẳng phải do nàng lấy.
"Ninh lão đệ, ngươi còn do dự gì nữa? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ cho Ninh Ngọc sao? Sao lại chần chừ không quyết được thế!" Lão thôn trưởng thấy Ninh lão nhân cau mày, vội nhắc nhở.
Ninh lão nhân đành bất lực gật đầu: "Được rồi!"
Lúc này, có người mang bút mực vào. Thôn trưởng nhanh chóng viết giấy nợ, theo lời Tô Mộc Nguyệt yêu cầu, hẹn thời hạn trả nợ trong 10 ngày. Nếu không trả được, thì phải giao lại 10 mẫu ruộng của Ninh gia cho Tô Mộc Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro