Không Gian Nông Nữ: Cẩu Thái Tử, Chúng Ta Hòa Li Đi!
Chương 29
2024-11-09 05:53:27
Suy tính một lúc, nàng quyết định tìm đến nhà Lỗ thẩm – người có chồng rất giỏi đào hồ. Tô Mộc Nguyệt muốn biến hai mẫu đất này thành một hồ nước, trồng sen, nuôi cá. Mùa hè có thể hái đài sen ăn, thu đông thì có củ sen nấu canh sườn, cá thì làm món cá hầm cải chua…
Nghĩ tới thôi nàng đã cảm thấy vui mừng, hào hứng.
Nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa, trực giác của một sát thủ được rèn luyện nhiều năm khiến nàng cảm nhận được xung quanh có gì đó không ổn…
Nhà Tô Mộc Nguyệt nằm ở phía tây của thôn Liễu Nguyệt, còn đường lớn lại ở phía đông thôn. Nếu có người muốn tìm nàng, nhất định phải đi từ đường lớn vào thôn, băng qua toàn bộ thôn mới đến được đây. Vậy nên phía tây này vốn là nơi yên tĩnh nhất, ngày thường chỉ có dân trong thôn đi làm đồng mới đi ngang qua.
Nhưng hôm nay, xung quanh lại xuất hiện mấy bóng người lạ mặt, đặc biệt là ai nấy đều mặc đồ rách rưới. Nếu nàng nhớ không lầm, những người này hẳn là đám ăn mày từ khu nhà hoang cách thôn một quãng xa.
Bọn ăn mày này bình thường chỉ xin ăn trong thị trấn, không bao giờ quay lại thôn Liễu Nguyệt. Họ thường chỉ tập trung ở những chỗ đông người, và đến xẩm tối mới lục đục trở về khu nhà hoang nghỉ ngơi, chứ không bao giờ lảng vảng tới đây, nhất là vào ban ngày.
Nhìn thấy Tô Mộc Nguyệt, đám người đó vội lảng mắt đi chỗ khác, nhưng lại lén liếc nhìn nàng. Thậm chí có vài người còn thì thầm với nhau, ánh mắt vẫn dõi theo từng cử động của nàng.
Tô Mộc Nguyệt giữ vẻ mặt bình thản, tiếp tục bước về phía nhà Lỗ thẩm.
Khi đến cổng nhà, nàng thấy Lỗ thẩm đang phơi rau khô trong sân. Nhìn thấy Tô Mộc Nguyệt, Lỗ thẩm tươi cười đón: “Ngươi sao lại đến đây thế?”
Trong ký ức của Tô Mộc Nguyệt, Lỗ thẩm là người cởi mở, tính tình phóng khoáng. Hai vợ chồng bà không có con cái nên rất thương Bảo Nhi, cũng đối xử tốt với Tô Mộc Nguyệt, dù nguyên chủ trước đây không ưa gì Lỗ thẩm nên hai bên ít qua lại.
Lần này coi như là lần đầu tiên Tô Mộc Nguyệt đến nhà Lỗ thẩm. Sân nhà bà được bao quanh bởi hàng rào tre và trúc, mang lại cảm giác mát mẻ, sạch sẽ. Trong sân còn có vài khóm hoa, được chăm chút gọn gàng, ngăn nắp. Đồ ăn phơi đều đặn trên dây phơi, góc sân còn có chuồng gà nhưng lại không bốc mùi hôi như ở các gia đình nông dân khác. Rõ ràng Lỗ thẩm là người gọn gàng, sạch sẽ.
“Lỗ thúc có ở nhà không?” Tô Mộc Nguyệt hỏi.
“Ông ấy lên trấn trên mua ít đồ rồi!” Lỗ thẩm nhanh nhẹn phơi xong rau, rồi mang một chiếc ghế gỗ ra, mời Tô Mộc Nguyệt ngồi.
Tô Mộc Nguyệt khách khí từ chối: “Ta muốn nhờ Lỗ thúc đào giúp một cái hồ nước. Không biết khi nào ông ấy về, có rảnh không?”
Lỗ thẩm cười đáp: “Làm gì mà không rảnh, đầu xuân nhà cửa còn rảnh rỗi lắm. Đợi ông ấy về, ta sẽ bảo ông tìm ngươi, ông ấy với mấy huynh đệ khỏe mạnh lắm, đào hồ nước chắc cũng chẳng mất bao lâu!”
“Vậy cảm ơn thẩm trước!” Tô Mộc Nguyệt lễ phép nói.
“Nghe nói hôm qua ngươi gây náo loạn ở nhà Ninh gia? Còn đánh cho Vương thị bà già đó rụng hết răng?” Lỗ thẩm đột nhiên ghé lại, thấp giọng hỏi với vẻ tò mò.
“Đúng vậy!” Tô Mộc Nguyệt không giấu giếm, chuyện này giấu cũng không được, hơn nữa nàng làm vậy cũng là để lập uy, cho những kẻ có ý định xấu biết rằng nàng không dễ chọc.
Lỗ thẩm nghe Tô Mộc Nguyệt thừa nhận, lập tức vui mừng: “Ta cũng sớm thấy Vương thị chướng mắt, cứ thường xuyên bắt nạt mẹ con ngươi. Ta từng bảo ngươi phản kháng đi, mà ngươi còn không nghe. Giờ thì thấy ta nói đúng chưa? Hôm qua ta sang thôn Tô gia thăm thân thích, tiếc quá bỏ lỡ trò hay!”
Nói đến đây, Lỗ thẩm như chợt nhớ ra điều gì, bà quay đầu nhìn quanh xem có ai ở gần không, khiến Tô Mộc Nguyệt cũng thấy tò mò.
“Hôm qua ta qua thôn Tô gia, nghe nói anh trai ngươi đánh nhau, còn thiếu nợ. Ta đoán cha mẹ ngươi sẽ sớm tìm đến ngươi thôi!” Lỗ thẩm ghé sát nói nhỏ với Tô Mộc Nguyệt.
Tô Mộc Nguyệt gật đầu hiểu ý. Cha mẹ của nguyên chủ vốn trọng nam khinh nữ, vì năm lượng bạc mà gả nàng cho Ninh Giác. Khoản tiền đó là để trả nợ cho anh trai nguyên chủ do anh ta cờ bạc thua lỗ. Mấy năm nay, hễ anh trai thiếu tiền, cha mẹ nàng lại đến tìm nguyên chủ đòi tiền, số tiền ít ỏi của nguyên chủ sớm đã bị cha mẹ lấy hết rồi.
Nghĩ tới thôi nàng đã cảm thấy vui mừng, hào hứng.
Nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa, trực giác của một sát thủ được rèn luyện nhiều năm khiến nàng cảm nhận được xung quanh có gì đó không ổn…
Nhà Tô Mộc Nguyệt nằm ở phía tây của thôn Liễu Nguyệt, còn đường lớn lại ở phía đông thôn. Nếu có người muốn tìm nàng, nhất định phải đi từ đường lớn vào thôn, băng qua toàn bộ thôn mới đến được đây. Vậy nên phía tây này vốn là nơi yên tĩnh nhất, ngày thường chỉ có dân trong thôn đi làm đồng mới đi ngang qua.
Nhưng hôm nay, xung quanh lại xuất hiện mấy bóng người lạ mặt, đặc biệt là ai nấy đều mặc đồ rách rưới. Nếu nàng nhớ không lầm, những người này hẳn là đám ăn mày từ khu nhà hoang cách thôn một quãng xa.
Bọn ăn mày này bình thường chỉ xin ăn trong thị trấn, không bao giờ quay lại thôn Liễu Nguyệt. Họ thường chỉ tập trung ở những chỗ đông người, và đến xẩm tối mới lục đục trở về khu nhà hoang nghỉ ngơi, chứ không bao giờ lảng vảng tới đây, nhất là vào ban ngày.
Nhìn thấy Tô Mộc Nguyệt, đám người đó vội lảng mắt đi chỗ khác, nhưng lại lén liếc nhìn nàng. Thậm chí có vài người còn thì thầm với nhau, ánh mắt vẫn dõi theo từng cử động của nàng.
Tô Mộc Nguyệt giữ vẻ mặt bình thản, tiếp tục bước về phía nhà Lỗ thẩm.
Khi đến cổng nhà, nàng thấy Lỗ thẩm đang phơi rau khô trong sân. Nhìn thấy Tô Mộc Nguyệt, Lỗ thẩm tươi cười đón: “Ngươi sao lại đến đây thế?”
Trong ký ức của Tô Mộc Nguyệt, Lỗ thẩm là người cởi mở, tính tình phóng khoáng. Hai vợ chồng bà không có con cái nên rất thương Bảo Nhi, cũng đối xử tốt với Tô Mộc Nguyệt, dù nguyên chủ trước đây không ưa gì Lỗ thẩm nên hai bên ít qua lại.
Lần này coi như là lần đầu tiên Tô Mộc Nguyệt đến nhà Lỗ thẩm. Sân nhà bà được bao quanh bởi hàng rào tre và trúc, mang lại cảm giác mát mẻ, sạch sẽ. Trong sân còn có vài khóm hoa, được chăm chút gọn gàng, ngăn nắp. Đồ ăn phơi đều đặn trên dây phơi, góc sân còn có chuồng gà nhưng lại không bốc mùi hôi như ở các gia đình nông dân khác. Rõ ràng Lỗ thẩm là người gọn gàng, sạch sẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lỗ thúc có ở nhà không?” Tô Mộc Nguyệt hỏi.
“Ông ấy lên trấn trên mua ít đồ rồi!” Lỗ thẩm nhanh nhẹn phơi xong rau, rồi mang một chiếc ghế gỗ ra, mời Tô Mộc Nguyệt ngồi.
Tô Mộc Nguyệt khách khí từ chối: “Ta muốn nhờ Lỗ thúc đào giúp một cái hồ nước. Không biết khi nào ông ấy về, có rảnh không?”
Lỗ thẩm cười đáp: “Làm gì mà không rảnh, đầu xuân nhà cửa còn rảnh rỗi lắm. Đợi ông ấy về, ta sẽ bảo ông tìm ngươi, ông ấy với mấy huynh đệ khỏe mạnh lắm, đào hồ nước chắc cũng chẳng mất bao lâu!”
“Vậy cảm ơn thẩm trước!” Tô Mộc Nguyệt lễ phép nói.
“Nghe nói hôm qua ngươi gây náo loạn ở nhà Ninh gia? Còn đánh cho Vương thị bà già đó rụng hết răng?” Lỗ thẩm đột nhiên ghé lại, thấp giọng hỏi với vẻ tò mò.
“Đúng vậy!” Tô Mộc Nguyệt không giấu giếm, chuyện này giấu cũng không được, hơn nữa nàng làm vậy cũng là để lập uy, cho những kẻ có ý định xấu biết rằng nàng không dễ chọc.
Lỗ thẩm nghe Tô Mộc Nguyệt thừa nhận, lập tức vui mừng: “Ta cũng sớm thấy Vương thị chướng mắt, cứ thường xuyên bắt nạt mẹ con ngươi. Ta từng bảo ngươi phản kháng đi, mà ngươi còn không nghe. Giờ thì thấy ta nói đúng chưa? Hôm qua ta sang thôn Tô gia thăm thân thích, tiếc quá bỏ lỡ trò hay!”
Nói đến đây, Lỗ thẩm như chợt nhớ ra điều gì, bà quay đầu nhìn quanh xem có ai ở gần không, khiến Tô Mộc Nguyệt cũng thấy tò mò.
“Hôm qua ta qua thôn Tô gia, nghe nói anh trai ngươi đánh nhau, còn thiếu nợ. Ta đoán cha mẹ ngươi sẽ sớm tìm đến ngươi thôi!” Lỗ thẩm ghé sát nói nhỏ với Tô Mộc Nguyệt.
Tô Mộc Nguyệt gật đầu hiểu ý. Cha mẹ của nguyên chủ vốn trọng nam khinh nữ, vì năm lượng bạc mà gả nàng cho Ninh Giác. Khoản tiền đó là để trả nợ cho anh trai nguyên chủ do anh ta cờ bạc thua lỗ. Mấy năm nay, hễ anh trai thiếu tiền, cha mẹ nàng lại đến tìm nguyên chủ đòi tiền, số tiền ít ỏi của nguyên chủ sớm đã bị cha mẹ lấy hết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro