Không Gian Nông Nữ: Cẩu Thái Tử, Chúng Ta Hòa Li Đi!

Chương 3

2024-11-09 05:53:27

Tuy nhiên, cảm giác lạnh lẽo đó chỉ khiến Vương thị càng thêm phẫn nộ. Bà ta không ngờ đứa con dâu ngày thường yếu đuối, dễ bắt nạt lại dám phản kháng như vậy. Cơn giận bùng lên, ánh mắt bà ta quét thấy cây chổi đặt cạnh cửa, liền với tay chụp lấy.

Ninh Bảo Nhi đang chìm đắm trong vòng tay ấm áp của Tô Mộc Nguyệt, cảm nhận sự dịu dàng chưa từng có từ mẫu thân. Thế nhưng, khi thấy Vương thị cầm cây chổi tiến tới, cậu bé lập tức sợ hãi. Tuy vậy, ngay sau đó, Bảo Nhi lấy hết dũng khí, thoát khỏi vòng tay Tô Mộc Nguyệt và lao ra đứng chắn trước nàng. Cha đã mất rồi, cậu là nam tử hán, phải bảo vệ mẫu thân của mình. Thân hình nhỏ bé của cậu đứng vững vàng, che chắn Tô Mộc Nguyệt sau lưng.

“Nãi! Tất cả đều là lỗi của Bảo Nhi, mẫu thân bị bệnh, là Bảo Nhi đã trộm bánh bao. Muốn đánh thì đánh Bảo Nhi đi!”

Vương thị nghe vậy, cầm chổi trong tay liền giơ lên, nhắm thẳng vào người Bảo Nhi mà đánh. Nếu bị đòn này thật, e rằng thằng bé phải nằm bẹp mấy ngày mới dậy nổi.

Nhưng Tô Mộc Nguyệt là một sát thủ đỉnh cao, làm sao có thể để một bà già nông thôn bắt nạt mình được. Nàng nắm nửa chiếc bánh bao trong tay, nhanh như chớp ném thẳng vào tay Vương thị, khiến bà ta lảo đảo, cây chổi rơi xuống đất, còn bản thân bà ta cũng ngã ngửa ra phía sau.

“Ai da! Con dâu đánh mẹ chồng! Ông trời ơi, cái đồ tâm địa độc ác này khi dễ ta, khắc chết con trai ta, giờ còn muốn ăn hiếp ta nữa!” Vương thị ngồi bệt dưới đất, sau một hồi định thần liền bật khóc la hét ầm ĩ.

Tô Mộc Nguyệt bước đến bên Bảo Nhi, kéo thằng bé đang sợ đến ngây người ngồi xuống mép giường. Sau đó, nàng quay lại, lạnh lùng nhìn Vương thị: “Ngươi khóc thêm một tiếng nữa, ta sẽ nhét cây chổi vào miệng ngươi ngay đấy!”

Tiếng khóc của Vương thị lập tức ngưng bặt. Nhìn thấy ánh mắt lạnh băng và đầy sát khí của Tô Mộc Nguyệt, bà ta có linh cảm rằng con dâu mình thật sự dám làm điều đó.

Tuy vậy, vẻ mặt Vương thị vẫn cố tỏ ra không chịu thua, lẩm bẩm ngoài miệng một cách yếu ớt: “Ngươi cứ đợi đấy, hôm nay ta không tin là trị không được ngươi!”

Dứt lời, bà ta lật đật chạy ra khỏi phòng.

Nhìn bóng dáng Vương thị bỏ chạy, đôi mắt Bảo Nhi ánh lên vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng.



Tô Mộc Nguyệt cúi xuống nhìn mẩu bánh bao bị Vương thị dẫm nát trên sàn. Không thể ăn được nữa rồi, mà Bảo Nhi lại đang phát sốt, phải tìm gì đó cho thằng bé ăn. Nàng cũng cần phải ăn một chút, xuyên không đến đây mà đến giờ vẫn chưa có gì vào bụng.

“Bảo Nhi, con chờ ở đây, mẫu thân đi kiếm chút đồ ăn!” Tô Mộc Nguyệt nhẹ nhàng nói.

Ninh Bảo Nhi vội vàng nắm chặt tay nàng, bàn tay nhỏ bé run rẩy: “Bảo Nhi sợ lắm, mẫu thân đừng rời bỏ Bảo Nhi!”

Tô Mộc Nguyệt nhìn gương mặt tái nhợt của Bảo Nhi, thầm thở dài. Dù sao thằng bé cũng mới bốn, năm tuổi, cha thì chết trận, lại còn bị mẫu thân ruột định bán đi, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến nó không có cảm giác an toàn.

“Được rồi! Vậy Bảo Nhi cùng đi với mẫu thân nhé!” Tô Mộc Nguyệt mỉm cười, bế Bảo Nhi lên. Thằng bé lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn mẫu thân! Mẫu thân thật tốt với Bảo Nhi!”

Tô Mộc Nguyệt khẽ cười chua xót trong lòng. Thật là một đứa trẻ hiền lành, chỉ cần chút quan tâm cũng đã mãn nguyện. Dù nguyên chủ đối xử tệ bạc với nó, Bảo Nhi vẫn không hề oán hận.

Bước vào bếp, Tô Mộc Nguyệt bắt đầu tìm kiếm đồ ăn. Theo ký ức còn sót lại, nàng nhớ trong bếp có trứng gà. Dù Ninh gia không giàu có, nhưng mỗi tháng Ninh Giác đều gửi tiền quân lương về, nhờ đó mà gia đình cũng đủ ăn đủ mặc, còn mua được ít ruộng đất, cuộc sống cũng không đến nỗi khó khăn.

Ninh Giác có một người anh trai tên Ninh Ngọc, có con trai là Ninh Hiểu Dương. Mỗi ngày Vương thị đều phải nấu canh trứng cho đứa cháu trai cưng của mình. Bà ta yêu chiều Ninh Hiểu Dương hết mực, đến mức ngày nào cũng chưng một bát canh trứng cho thằng bé, nên trong bếp lúc nào cũng sẵn trứng gà.

Ngày trước, mỗi khi Ninh Bảo Nhi nhìn thấy bát canh trứng, thằng bé chỉ biết nuốt nước miếng thèm thuồng. Nhưng hiểu chuyện, nó chẳng bao giờ dám mở miệng đòi, chỉ lặng lẽ ăn bánh bột bắp thừa mà Vương thị để lại cho.

Quả nhiên, Tô Mộc Nguyệt tìm thấy một rổ trứng gà ở góc tủ chén. Nàng lấy ra hai quả, giơ lên trước mặt Bảo Nhi: “Mẫu thân sẽ làm canh trứng cho con nhé!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Gian Nông Nữ: Cẩu Thái Tử, Chúng Ta Hòa Li Đi!

Số ký tự: 0