Không Gian Nông Nữ: Cẩu Thái Tử, Chúng Ta Hòa Li Đi!
Chương 32
2024-11-09 05:53:27
Vương thị tò mò, hỏi: "Ông cười gì vậy?"
Lão Ninh cao hứng đáp lại: "Tô Mộc Nguyệt bị trộm! Giờ người ta đang đi bắt trộm đấy!"
Vương thị vừa nghe xong, lập tức mừng rỡ, trong lòng thầm reo hò rằng kế hoạch đã thành. Bà ta cố gắng ngồi dậy, nghĩ bụng chuyện náo nhiệt thế này sao có thể bỏ qua được. Nếu đám ăn mày kia mà dây dưa được với Tô Mộc Nguyệt, thì bà nhất định sẽ có cớ để tròng nàng vào lồng heo.
“Bà định đi đâu? Bắt trộm thì liên quan gì đến bà?” Lão Ninh cau mày nhìn Vương thị, giọng đầy bất mãn. Gần đây bà lải nhải mãi về chuyện ba mươi lượng bạc, làm ông ta đã thấy phiền lắm rồi.
“Ông ngốc à! Tô Mộc Nguyệt gặp trộm, nếu đám trộm đó làm ô danh của nó, thì chúng ta chẳng phải vừa lấy lại được ba mươi lượng bạc, vừa có thể đòi lại ngôi nhà đó sao?” Vương thị hớn hở nói, nước miếng bắn tung tóe.
Lão Ninh nghe xong thấy cũng có lý, liền vội vàng đứng dậy mặc quần áo.
Vương thị ra sân, định đi gọi con gái dậy, nhưng chưa kịp thì bên ngoài đã vang lên tiếng reo: “Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!”
“Đúng là đồ cẩu nam nữ!”
“Không biết xấu hổ!”
Vương thị nghe thấy mấy lời đó liền hớn hở như mở cờ trong bụng, sung sướng vô cùng. Mấy ngày qua bà đã ấm ức đủ điều, nay cuối cùng cũng có dịp trút hết nỗi tức tối lên đầu Tô Mộc Nguyệt. Bà mặc kệ việc gọi con gái, vội vã chạy đến, lão Ninh cũng theo sau.
Lúc này, đám người đã vây kín khu cỏ lau. Từ trong đám cỏ truyền ra những tiếng động khiến ai nghe cũng phải đỏ mặt xấu hổ. Người lớn tuổi trong thôn vừa nghe vừa lắc đầu, mắng mỏ không ngớt.
“Đồi phong bại tục quá!”
“Không còn biết xấu hổ nữa!”
Tô Mộc Nguyệt đứng bên cạnh Lỗ thẩm, lạnh lùng quan sát toàn bộ sự việc.
Vương thị từ xa khập khiễng chạy đến, vừa thấy Tô Mộc Nguyệt liền chỉ tay mắng lớn: “Ngươi là đồ lẳng lơ, lão nhị vừa mới mất, ngươi đã vội vàng thông đồng với kẻ khác! Hôm nay ta phải đánh chết ngươi!”
Nói rồi bà ta giơ tay định tát Tô Mộc Nguyệt một cái. Nhưng Tô Mộc Nguyệt nhanh chóng đẩy Lỗ thẩm sang một bên, giơ tay chặn lại cú tát của Vương thị, sau đó mạnh tay đẩy bà ta lùi ra sau.
Vương thị loạng choạng, suýt ngã nhào: “Con nha đầu chết tiệt! Ngươi còn dám phản kháng? Làm ra loại chuyện nhơ nhuốc như vậy mà còn dám cãi? Hôm nay ta nhất định phải tống ngươi vào lồng heo!”
Tô Mộc Nguyệt nhìn bộ dạng vừa ăn cướp vừa la làng của Vương thị, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm biếm: “Ta làm ra chuyện nhơ nhuốc gì?”
Vương thị thấy Tô Mộc Nguyệt lạnh lùng đứng đó, ánh mắt đầy sát khí, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác ớn lạnh. Con nha đầu này dạo gần đây thay đổi quá lạ, trước kia luôn nhẫn nhục chịu đựng, giờ lại khiến người khác phải e dè. Nhưng lúc này, Vương thị đang nắm phần thắng trong tay, nhất định phải lợi dụng cơ hội này để trừ khử Tô Mộc Nguyệt.
“Ngươi nửa đêm canh ba lại ở đây với mấy tên đàn ông, ngươi còn không phải là hạng lẳng lơ ong bướm sao?”
Đám người xung quanh nghe vậy đều ngỡ ngàng. Vương thị có phải đã mất trí rồi không?
Tô Mộc Nguyệt chỉ đứng đó, nhìn Vương thị giễu cợt như đang xem một màn kịch.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tô Mộc Nguyệt, Vương thị càng đắc ý, nghĩ rằng nàng ta đang chột dạ. Bà ta lên giọng: “Giờ ngươi giao hết tiền và giấy nợ ra đây, rồi trả lại ngôi nhà cũ cùng ruộng đất cho ta, ta còn có thể suy xét mà không nhốt ngươi vào lồng heo. Còn nếu không…”
Trong mắt Tô Mộc Nguyệt hiện lên tia giễu cợt: “Nếu không thì sao?”
Vương thị bị vẻ mặt khiêu khích của Tô Mộc Nguyệt làm cho tức điên, bà ta kéo tay lão Ninh bên cạnh: “Lão già, gọi người đến bắt con nha đầu chết tiệt này, nhốt nó vào lồng heo!”
Lão Ninh bắt đầu cảm thấy không ổn. Đám đông xung quanh đang nhìn họ với ánh mắt như đang xem kẻ ngốc, khiến ông ta có dự cảm chẳng lành. Đúng lúc này, từ trong đám cỏ lau lại vang lên tiếng gầm gừ của đàn ông và cả tiếng rên rỉ của phụ nữ.
Vương thị cũng nghe thấy âm thanh đó, bà quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng động. Âm thanh ấy nghe rất quen thuộc… chỉ trong chớp mắt, bà ta lao vào trong đám cỏ lau.
Giữa đám người đang quấn lấy nhau, Vương thị lập tức nhận ra Ninh Kim Thoa: “A… Tao giết chết các ngươi…”
Bà ta gầm lên rồi lao vào, túm lấy Ninh Kim Thoa mà đánh. Ba tên ăn mày đang trong cơn hoảng loạn, bị quấy rối liền sợ hãi thu mình lại.
Lão Ninh cao hứng đáp lại: "Tô Mộc Nguyệt bị trộm! Giờ người ta đang đi bắt trộm đấy!"
Vương thị vừa nghe xong, lập tức mừng rỡ, trong lòng thầm reo hò rằng kế hoạch đã thành. Bà ta cố gắng ngồi dậy, nghĩ bụng chuyện náo nhiệt thế này sao có thể bỏ qua được. Nếu đám ăn mày kia mà dây dưa được với Tô Mộc Nguyệt, thì bà nhất định sẽ có cớ để tròng nàng vào lồng heo.
“Bà định đi đâu? Bắt trộm thì liên quan gì đến bà?” Lão Ninh cau mày nhìn Vương thị, giọng đầy bất mãn. Gần đây bà lải nhải mãi về chuyện ba mươi lượng bạc, làm ông ta đã thấy phiền lắm rồi.
“Ông ngốc à! Tô Mộc Nguyệt gặp trộm, nếu đám trộm đó làm ô danh của nó, thì chúng ta chẳng phải vừa lấy lại được ba mươi lượng bạc, vừa có thể đòi lại ngôi nhà đó sao?” Vương thị hớn hở nói, nước miếng bắn tung tóe.
Lão Ninh nghe xong thấy cũng có lý, liền vội vàng đứng dậy mặc quần áo.
Vương thị ra sân, định đi gọi con gái dậy, nhưng chưa kịp thì bên ngoài đã vang lên tiếng reo: “Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!”
“Đúng là đồ cẩu nam nữ!”
“Không biết xấu hổ!”
Vương thị nghe thấy mấy lời đó liền hớn hở như mở cờ trong bụng, sung sướng vô cùng. Mấy ngày qua bà đã ấm ức đủ điều, nay cuối cùng cũng có dịp trút hết nỗi tức tối lên đầu Tô Mộc Nguyệt. Bà mặc kệ việc gọi con gái, vội vã chạy đến, lão Ninh cũng theo sau.
Lúc này, đám người đã vây kín khu cỏ lau. Từ trong đám cỏ truyền ra những tiếng động khiến ai nghe cũng phải đỏ mặt xấu hổ. Người lớn tuổi trong thôn vừa nghe vừa lắc đầu, mắng mỏ không ngớt.
“Đồi phong bại tục quá!”
“Không còn biết xấu hổ nữa!”
Tô Mộc Nguyệt đứng bên cạnh Lỗ thẩm, lạnh lùng quan sát toàn bộ sự việc.
Vương thị từ xa khập khiễng chạy đến, vừa thấy Tô Mộc Nguyệt liền chỉ tay mắng lớn: “Ngươi là đồ lẳng lơ, lão nhị vừa mới mất, ngươi đã vội vàng thông đồng với kẻ khác! Hôm nay ta phải đánh chết ngươi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói rồi bà ta giơ tay định tát Tô Mộc Nguyệt một cái. Nhưng Tô Mộc Nguyệt nhanh chóng đẩy Lỗ thẩm sang một bên, giơ tay chặn lại cú tát của Vương thị, sau đó mạnh tay đẩy bà ta lùi ra sau.
Vương thị loạng choạng, suýt ngã nhào: “Con nha đầu chết tiệt! Ngươi còn dám phản kháng? Làm ra loại chuyện nhơ nhuốc như vậy mà còn dám cãi? Hôm nay ta nhất định phải tống ngươi vào lồng heo!”
Tô Mộc Nguyệt nhìn bộ dạng vừa ăn cướp vừa la làng của Vương thị, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm biếm: “Ta làm ra chuyện nhơ nhuốc gì?”
Vương thị thấy Tô Mộc Nguyệt lạnh lùng đứng đó, ánh mắt đầy sát khí, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác ớn lạnh. Con nha đầu này dạo gần đây thay đổi quá lạ, trước kia luôn nhẫn nhục chịu đựng, giờ lại khiến người khác phải e dè. Nhưng lúc này, Vương thị đang nắm phần thắng trong tay, nhất định phải lợi dụng cơ hội này để trừ khử Tô Mộc Nguyệt.
“Ngươi nửa đêm canh ba lại ở đây với mấy tên đàn ông, ngươi còn không phải là hạng lẳng lơ ong bướm sao?”
Đám người xung quanh nghe vậy đều ngỡ ngàng. Vương thị có phải đã mất trí rồi không?
Tô Mộc Nguyệt chỉ đứng đó, nhìn Vương thị giễu cợt như đang xem một màn kịch.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tô Mộc Nguyệt, Vương thị càng đắc ý, nghĩ rằng nàng ta đang chột dạ. Bà ta lên giọng: “Giờ ngươi giao hết tiền và giấy nợ ra đây, rồi trả lại ngôi nhà cũ cùng ruộng đất cho ta, ta còn có thể suy xét mà không nhốt ngươi vào lồng heo. Còn nếu không…”
Trong mắt Tô Mộc Nguyệt hiện lên tia giễu cợt: “Nếu không thì sao?”
Vương thị bị vẻ mặt khiêu khích của Tô Mộc Nguyệt làm cho tức điên, bà ta kéo tay lão Ninh bên cạnh: “Lão già, gọi người đến bắt con nha đầu chết tiệt này, nhốt nó vào lồng heo!”
Lão Ninh bắt đầu cảm thấy không ổn. Đám đông xung quanh đang nhìn họ với ánh mắt như đang xem kẻ ngốc, khiến ông ta có dự cảm chẳng lành. Đúng lúc này, từ trong đám cỏ lau lại vang lên tiếng gầm gừ của đàn ông và cả tiếng rên rỉ của phụ nữ.
Vương thị cũng nghe thấy âm thanh đó, bà quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng động. Âm thanh ấy nghe rất quen thuộc… chỉ trong chớp mắt, bà ta lao vào trong đám cỏ lau.
Giữa đám người đang quấn lấy nhau, Vương thị lập tức nhận ra Ninh Kim Thoa: “A… Tao giết chết các ngươi…”
Bà ta gầm lên rồi lao vào, túm lấy Ninh Kim Thoa mà đánh. Ba tên ăn mày đang trong cơn hoảng loạn, bị quấy rối liền sợ hãi thu mình lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro