Không Gian Nông Nữ: Cẩu Thái Tử, Chúng Ta Hòa Li Đi!
Chương 50
2024-11-09 05:53:27
Thôn trưởng trầm ngâm, lời Vương thị nói cũng không phải không có lý. Cái hồ nước đó nếu xây cũng phải tốn không ít bạc, chưa kể cái nhà hai tầng kia cũng chỉ có nhà giàu mới xây nổi, ít nhất cũng phải trăm tám mươi lượng bạc mới làm được.
Sợ thôn trưởng chưa tin, Vương thị nói thêm: “Ta mấy ngày nay cố ý trèo lên tường rình xem, trong nhà lúc nào cũng toàn thịt cá, ngay cả thằng nhóc Ninh Bảo Nhi kia cũng béo tròn. Bên ngoài thì phô bày đồ ăn nhiều như vậy, không biết bên trong còn giấu bao nhiêu của ngon vật lạ nữa. Nếu để các thôn khác nghe đồn ra ngoài, ai còn dám đem con gái gả vào thôn chúng ta?”
Hai ngày trước, sau khi nghe tin Tô Mộc Nguyệt xây nhà, Vương thị cố ý trèo lên tường nhìn qua, thấy trong nhà toàn thịt cá thừa mứa. Nếu không vì lần trước bị Tô Mộc Nguyệt dạy cho một trận, bà ta đã sớm xông vào rồi.
Những lời của Vương thị ngay lập tức đánh vào nỗi lo của thôn trưởng. Con trai ông cũng vừa đến tuổi cưới hỏi, đang có mấy mối bàn chuyện từ thôn bên. Thời điểm này mà để người ta nghe lời đồn nhảm nhí thì chuyện hôn nhân của con trai chắc chắn bị hủy hoại.
“Không được, ta phải sang gặp Tô Mộc Nguyệt để nói rõ chuyện này. Không thể để con bé làm càn như vậy, nếu không cả thôn đều phải chịu nhục thì biết làm sao đây?”
Nghĩ đến đây, thôn trưởng không thể ngồi yên, lập tức đi tìm Tô Mộc Nguyệt.
Trong lòng Vương thị đầy đắc ý, vội vàng đón đường chờ xem trò vui.
Âu Nguyên Thần đã thúc giục suốt mấy ngày nay, cuối cùng khiến Lưu lão bản phải lo lắng gom đủ nguyên liệu mà Tô Mộc Nguyệt yêu cầu, mấy xe ngựa chất đầy hàng hóa kéo đến rầm rộ.
Vì muốn tận mắt xem cảnh náo nhiệt, Âu Nguyên Thần sáng sớm đã xuất phát, cùng đoàn xe tiến vào thôn Liễu Nguyệt. Lưu lão bản ngồi phía trước đánh xe, theo chỉ dẫn của Tô Mộc Nguyệt, dễ dàng tìm đến căn nhà cũ nằm lẻ loi ở cuối thôn.
Nhìn thấy đoàn xe ngựa nối đuôi nhau tiến vào thôn, dân làng xôn xao bàn tán.
Đúng lúc này, Vương thị và thôn trưởng cũng vừa đi ra, vừa nhìn thấy những vật liệu xây nhà chất đầy xe, họ lập tức nhận ra ngay là đưa tới cho Tô Mộc Nguyệt.
“Tô Mộc Nguyệt này phát tài rồi sao! Nhiều xe thế này, chắc tốn bao nhiêu bạc chứ?”
“Chẳng biết nữa, nhưng mà không ít đâu, chắc cũng phải mấy chục lượng bạc ấy chứ!”
“Ngươi thật chẳng biết gì! Ít nhất cũng phải trăm lượng ấy! Trước đây ta sang thôn của bà ba ta chơi, thấy nhà một ông viên ngoại cũng kéo vật liệu xây nhà kiểu này, nghe nói tốn vài trăm lượng bạc!”
“Không trách được Tô Mộc Nguyệt dám làm mấy việc này. Ta mà trẻ hơn chút, ta cũng nguyện ý làm vậy, ha ha…”
“Thôi đi! Con gái ngươi thì không chừng lại giống đấy!”
Nghe những lời bàn tán này, mặt thôn trưởng đen lại, nghiêm giọng nói: “Các ngươi đúng là đầu óc thiển cận, thật là làm xấu mặt cả thôn! Nếu thực sự làm những chuyện đó, thì sau này người trong thôn Liễu Nguyệt chúng ta ra ngoài sẽ bị khinh thường. Các ngươi không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho con cái sau này, lẽ nào không cần mặt mũi nữa?”
Dân làng thấy thôn trưởng tới, liền im thin thít, cúi đầu không dám nói thêm câu nào.
Trong sân, Tô Mộc Nguyệt đang nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập bên ngoài, lúc này Bảo Nhi từ ngoài sân chạy vào, háo hức reo lên: “Mẫu thân! Bên ngoài có nhiều ngựa quá, còn có rất nhiều người nữa!”
Tô Mộc Nguyệt xoa đầu Bảo Nhi, mỉm cười. Đúng là tiểu quỷ này lần đầu tiên thấy ngựa, bảo sao mà hưng phấn như vậy.
Tính ra thời gian thì có lẽ Lưu lão bản đã đến, không ngờ ông ấy lại chuẩn bị hàng nhanh như vậy.
“Tô Mộc Nguyệt đâu rồi? Nhà ngươi Âu thiếu gia đến đấy, sao còn không mau ra dâng trà?” Chưa đợi Tô Mộc Nguyệt đi ra, một bóng người phe phẩy cây quạt đã bước vào.
Âu Nguyên Thần? Tô Mộc Nguyệt có chút ngạc nhiên. Sao vị đại thiếu gia Âu gia lại chịu đến cái thôn nhỏ heo hút này?
“Không ngờ Âu thiếu gia lại chịu đến thăm!” Tô Mộc Nguyệt mỉm cười, nhưng cũng không đi chuẩn bị trà nước gì, vì vốn dĩ nàng đâu có mời Âu Nguyên Thần tới.
Nói xong, nàng vòng qua Âu Nguyên Thần, bước ra ngoài sân. Lúc này, Lưu lão bản đang chỉ huy người dỡ hàng từ xe ngựa xuống, vừa thấy Tô Mộc Nguyệt đi ra, ông liền cười chào hỏi: “Tô cô nương!”
Tô Mộc Nguyệt mỉm cười đáp lại: “Lưu lão bản vất vả rồi! Không ngờ chỉ trong hai ba ngày mà ông đã chuẩn bị xong hết những thứ này!”
Sợ thôn trưởng chưa tin, Vương thị nói thêm: “Ta mấy ngày nay cố ý trèo lên tường rình xem, trong nhà lúc nào cũng toàn thịt cá, ngay cả thằng nhóc Ninh Bảo Nhi kia cũng béo tròn. Bên ngoài thì phô bày đồ ăn nhiều như vậy, không biết bên trong còn giấu bao nhiêu của ngon vật lạ nữa. Nếu để các thôn khác nghe đồn ra ngoài, ai còn dám đem con gái gả vào thôn chúng ta?”
Hai ngày trước, sau khi nghe tin Tô Mộc Nguyệt xây nhà, Vương thị cố ý trèo lên tường nhìn qua, thấy trong nhà toàn thịt cá thừa mứa. Nếu không vì lần trước bị Tô Mộc Nguyệt dạy cho một trận, bà ta đã sớm xông vào rồi.
Những lời của Vương thị ngay lập tức đánh vào nỗi lo của thôn trưởng. Con trai ông cũng vừa đến tuổi cưới hỏi, đang có mấy mối bàn chuyện từ thôn bên. Thời điểm này mà để người ta nghe lời đồn nhảm nhí thì chuyện hôn nhân của con trai chắc chắn bị hủy hoại.
“Không được, ta phải sang gặp Tô Mộc Nguyệt để nói rõ chuyện này. Không thể để con bé làm càn như vậy, nếu không cả thôn đều phải chịu nhục thì biết làm sao đây?”
Nghĩ đến đây, thôn trưởng không thể ngồi yên, lập tức đi tìm Tô Mộc Nguyệt.
Trong lòng Vương thị đầy đắc ý, vội vàng đón đường chờ xem trò vui.
Âu Nguyên Thần đã thúc giục suốt mấy ngày nay, cuối cùng khiến Lưu lão bản phải lo lắng gom đủ nguyên liệu mà Tô Mộc Nguyệt yêu cầu, mấy xe ngựa chất đầy hàng hóa kéo đến rầm rộ.
Vì muốn tận mắt xem cảnh náo nhiệt, Âu Nguyên Thần sáng sớm đã xuất phát, cùng đoàn xe tiến vào thôn Liễu Nguyệt. Lưu lão bản ngồi phía trước đánh xe, theo chỉ dẫn của Tô Mộc Nguyệt, dễ dàng tìm đến căn nhà cũ nằm lẻ loi ở cuối thôn.
Nhìn thấy đoàn xe ngựa nối đuôi nhau tiến vào thôn, dân làng xôn xao bàn tán.
Đúng lúc này, Vương thị và thôn trưởng cũng vừa đi ra, vừa nhìn thấy những vật liệu xây nhà chất đầy xe, họ lập tức nhận ra ngay là đưa tới cho Tô Mộc Nguyệt.
“Tô Mộc Nguyệt này phát tài rồi sao! Nhiều xe thế này, chắc tốn bao nhiêu bạc chứ?”
“Chẳng biết nữa, nhưng mà không ít đâu, chắc cũng phải mấy chục lượng bạc ấy chứ!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi thật chẳng biết gì! Ít nhất cũng phải trăm lượng ấy! Trước đây ta sang thôn của bà ba ta chơi, thấy nhà một ông viên ngoại cũng kéo vật liệu xây nhà kiểu này, nghe nói tốn vài trăm lượng bạc!”
“Không trách được Tô Mộc Nguyệt dám làm mấy việc này. Ta mà trẻ hơn chút, ta cũng nguyện ý làm vậy, ha ha…”
“Thôi đi! Con gái ngươi thì không chừng lại giống đấy!”
Nghe những lời bàn tán này, mặt thôn trưởng đen lại, nghiêm giọng nói: “Các ngươi đúng là đầu óc thiển cận, thật là làm xấu mặt cả thôn! Nếu thực sự làm những chuyện đó, thì sau này người trong thôn Liễu Nguyệt chúng ta ra ngoài sẽ bị khinh thường. Các ngươi không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho con cái sau này, lẽ nào không cần mặt mũi nữa?”
Dân làng thấy thôn trưởng tới, liền im thin thít, cúi đầu không dám nói thêm câu nào.
Trong sân, Tô Mộc Nguyệt đang nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập bên ngoài, lúc này Bảo Nhi từ ngoài sân chạy vào, háo hức reo lên: “Mẫu thân! Bên ngoài có nhiều ngựa quá, còn có rất nhiều người nữa!”
Tô Mộc Nguyệt xoa đầu Bảo Nhi, mỉm cười. Đúng là tiểu quỷ này lần đầu tiên thấy ngựa, bảo sao mà hưng phấn như vậy.
Tính ra thời gian thì có lẽ Lưu lão bản đã đến, không ngờ ông ấy lại chuẩn bị hàng nhanh như vậy.
“Tô Mộc Nguyệt đâu rồi? Nhà ngươi Âu thiếu gia đến đấy, sao còn không mau ra dâng trà?” Chưa đợi Tô Mộc Nguyệt đi ra, một bóng người phe phẩy cây quạt đã bước vào.
Âu Nguyên Thần? Tô Mộc Nguyệt có chút ngạc nhiên. Sao vị đại thiếu gia Âu gia lại chịu đến cái thôn nhỏ heo hút này?
“Không ngờ Âu thiếu gia lại chịu đến thăm!” Tô Mộc Nguyệt mỉm cười, nhưng cũng không đi chuẩn bị trà nước gì, vì vốn dĩ nàng đâu có mời Âu Nguyên Thần tới.
Nói xong, nàng vòng qua Âu Nguyên Thần, bước ra ngoài sân. Lúc này, Lưu lão bản đang chỉ huy người dỡ hàng từ xe ngựa xuống, vừa thấy Tô Mộc Nguyệt đi ra, ông liền cười chào hỏi: “Tô cô nương!”
Tô Mộc Nguyệt mỉm cười đáp lại: “Lưu lão bản vất vả rồi! Không ngờ chỉ trong hai ba ngày mà ông đã chuẩn bị xong hết những thứ này!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro