Đồ Dùng Trong N...
Tự Phì Phì
2024-08-20 17:21:08
49 Đồ dùng trong nhà
Đặt cái chậu lớn xuống đất, Khương Kỳ nói với những người thợ thủ công: “Trong thời gian này, mọi người đều làm việc cực khổ rồi, đây là một chút quà cho mọi người, không có nhiều lắm, mỗi người sẽ nhận được nửa con, đây là tấm lòng của chúng tôi. ”
Khi mọi người nghe Khương Kỳ nói lời này, đều cười rất vui vẻ.
Khương Kỳ dùng dao chặt đôi con gà và con thỏ, ai muốn gì thì tùy ý lựa chọn.
Tô Ngữ vừa hái lá bí, lá bí to, có thể bọc gà và thỏ vào, nếu không, thật sự không có cách nào cầm đi được.
Sau khi nhìn mọi người rời đi, Tô Ngữ mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Tuy không có nhiều thứ, nhưng cũng là một loại thủ đoạn thu mua lòng người.
Mỗi ngày, bữa ăn của họ đều rất đầy đủ, bao gồm thịt và mì trắng, Tô Ngữ rất tự tin, kể cả ở trong thị trấn cũng không có được như vậy.
Ngoài ra, cô còn thỉnh thoảng gửi cho bọn họ một số trợ cấp bổ sung, thì cho dù ngôi nhà của bọn họ, có khó xây hơn những ngôi nhà của người khác đi chăng nữa, thì những người này cũng sẽ làm việc rất chăm chỉ.
Tô Ngữ và Khương Kỳ cùng nhau quay lại sân, đi thẳng vào phòng bếp bắt đầu nấu nướng.
Vì còn dư một con gà cho nên Tô Ngữ làm món gà hầm, nấm hái được trước đó còn chưa có bán, Tô Ngữ lấy một ít đem đi rửa sạch, cho vào nước ấm ngâm một lát, sau đó cho vào nồi trộn đều, hầm cùng với gà.
bữa tối này, ba người ăn vô cùng hài lòng, canh gà nấu ngon, nấm thì mềm dẻo, bọn họ ăn mà gần như muốn nuốt luôn cả lưỡi vào bụng.
Sau khi ăn tối, sắc trời vẫn tối chưa tối, ánh sáng của mặt trời lặn chiếu vào ba người ngồi ở trong sân, cho người ta một cảm giác năm tháng bình yên.
Tô Ngữ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, ngửi được mùi thơm tươi mát của hoa quả trong không khí, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hôm nay hiếm khi Phì Phì với tiểu Bạch không có chạy lung tung, lúc này bọn họ đang rượt đuổi với Tô Ngôn, thỉnh thoảng còn có tiếng thở hổn hển xen lẫn tiếng cười của Tô Ngôn truyền tới.
Khương Kỳ chỉ yên lặng ngồi nhìn Tô Ngôn và hai con mèo chạy quanh sân, sau đó lại nhìn Tô Ngữ đang nhắm mắt không biết đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm chạy xẹt qua, khiến khóe miệng anh bất giác hơi nhếch lên.
Khi Tô Ngữ mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy chính là nụ cười của Khương Kỳ.
“Anh cười cái gì vậy?” Tô Ngữ nghi hoặc hỏi.
“Không có gì.” Khương Kỳ nhàn nhạt đáp.
Thấy anh không muốn nói, Tô Ngữ cũng không hỏi, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, sau đó vui vẻ nói: “Chúng ta, thiết kế rồi sắp xếp đồ đạc trong nhà đi?”
Khương Kỳ nhíu mày “Cái gì?”
Tô Ngữ hắng giọng, nghiêm túc nói, “Là chúng ta tự mình thiết kế kiểu dáng cho đồ dùng trong nhà á, rồi sau đó kiếm người làm ra chúng, được không?”
Khương Kỳ khi hiểu ra ý của Tô Ngữ, thì cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm, dù sao thì, ngôi nhà cũng do Tô Ngữ vẽ, đồ dùng trong nhà gì đó, muốn vẽ thì cứ vẽ đi.
“Được, vậy cô vẽ đi, vẽ xong thì kiếm người làm là được.” Khương Kỳ nói thẳng.
Được sự đồng ý của Khương Kỳ, Tô Ngữ không thể ngồi yên, nhưng cô không lập tức đi vẽ.
Sau một đêm im lặng, sáng hôm sau, Khương Kỳ đến công trường bên cạnh dùng bữa sáng, còn Tô Ngôn luyện chữ ở trong phòng.
Sau khi Tô Ngữ thu dọn phòng bếp, cô đóng cửa lại, trực tiếp đi vào không gian.
Tìm cuốn sách về kiến trúc cổ điển mà lần trước đã đọc, lất tới trang của cái sân kia, thì cẩn thận xem kỹ phân bố của từng phòng, trong đầu còn đang nghĩ xem nên đặt đồ đạc gì ở trong mỗi phòng.
Giường là nơi đầu tiên bị loại trừ, đây là phía Bắc, mỗi hộ gia đình phải có kháng, nếu không, khi mùa đông tới, ngày ngày đều có nhiều tuyết rơi sau khi đóng cửa đi ngủ, lúc đó thực sự có khả năng sẽ bị chết cóng đó.
Tô Ngữ nhớ trong kiếp trước, cô cũng từng nhìn thấy kháng ở phía đông bắc trên Internet, bọn họ còn bố trí giường cầm trên kháng.
Cùng với sự tiến bộ của thời đại, giường cầm không còn là kiểu dáng đơn lẻ cũ nữa, các nhà thiết kế đã kết hợp tủ tường và giường sưởi lại, trông rất đẹp mắt.
Nhưng ở đây, dù có thể vẽ ra được tủ tường, thì chắc chắn cũng sẽ không làm được, cho nên Tô Ngữ chỉ chọn tủ thấp nhìn đẹp hơn, cao ngang với tủ giày ở kiếp trước, có nội thất bố cục khác biệt, dùng để trên kháng, chủ yếu để đặt chăn bông.
Sở dĩ chiếc kháng được sử dụng, là bởi vì, không chỉ dùng để ngủ vào ban đêm, mà còn được dùng để giữ ấm vào ban ngày khi không có việc gì làm, người đến trong nhà thường là ngồi vào trong kháng.
Vì vậy, sau khi ngủ dậy hàng ngày phải gấp chăn bông lại, cho vào trong tủ, kháng chỉ trải chiếu, hoặc đặt đệm êm ở đó.
Ngoài tủ giường còn có bàn giường là bàn vuông chân rất ngắn dùng trên giường, cái này cần thay đổi một chút.
Tô Ngữ vẽ một cái tủ giường khác, cao khoảng năm mươi cm, được đặt trên chiếc giường cạnh cửa sổ, cao ngang với bệ cửa sổ.
Tủ giường dài, được chia thành các ngăn kéo hoặc ngăn tủ nhỏ, dùng để đựng một số vật dụng nhỏ thường dùng.
Trong nhà nhất định phải có một tủ quần áo lớn, bởi vì cho dù là trong ký ức nguyên thân, hay là những gì cô nhìn thấy ở nhà Vương Trụ Tử, người ở đây đều dùng ruơng để đặt quần áo, muốn tìm một bộ quần áo thật sự không dễ dàng gì.
Ngoài ra, cũng không cần đổi mới cái gì, dù sao Tô Ngữ vẫn thích đồ cổ hơn.
Hơn nữa trong sân cổ kính này có mấy cái ghế sô pha, thật sự là không thích hợp, cô không muốn gây ra sự khác biệt quá lớn, nếu không Khương Kỳ sẽ là người đầu tiên nghi ngờ cô.
Tranh vẽ xong phải đợi khô, đây cũng là chỗ bất tiện của thời xưa, mực này không giống bút máy hay bút gì đó của thời hiện đại viết cái khô ngay, mà phải đợi khô từ từ.
Tô Ngữ đi tới ruộng trồng nhân sâm, tưới cho hơn chục cây nhân sâm, thấy chúng phát triển tốt, cô mới cảm thấy khá hơn một chút.
Đây đều là tiền cả đấy, khi khi chúng lớn lên rồi, cô có thể nhân cơ hội đi ngao du sơn thủy, bán lấy tiền.
Lúc ăn cơm trưa, Tô Ngữ cho Khương Kỳ xem các bức vẽ.
Khương Kỳ sau khi nhìn xong cũng không nói gì, trực tiếp cầm bản thiết kế đi gặp hai vị sư phụ.
Hai người này, thường xây nhà cho người ta, nhất định sẽ quen biết với thợ mộc, để hai người này giới thiệu, thì sẽ đỡ phiền phức hơn.
Quả nhiên, hai vị sư phụ nghe nói bọn họ đang muốn tìm người đóng đồ đạc, liền đồng ý luôn, nói hôm nay khi quay về trấn, sẽ tìm một người thợ mộc mà bọn họ biết rõ, ngày mai sẽ mang người đến bàn bạc chuyện cụ thể.
Sáng ngày hôm sau, Tô Ngữ nhìn thấy người thợ mộc.
Người thợ mộc họ Vương, khoảng năm mươi tuổi, người gầy gò, gầy gò nhưng trông rất sung sức.
Thợ mộc Vương đã xem rất kỹ bản vẽ vào đêm hôm trước, sau khi gặp Tô Ngữ, hai người đã bàn bạc kỹ lưỡng.
Cuối cùng, số lượng đồ đạc cần làm được xác định, đó là: hai cái tủ giường, hai cái giường cầm, hai tủ quần áo kết hợp ...
Đặt cái chậu lớn xuống đất, Khương Kỳ nói với những người thợ thủ công: “Trong thời gian này, mọi người đều làm việc cực khổ rồi, đây là một chút quà cho mọi người, không có nhiều lắm, mỗi người sẽ nhận được nửa con, đây là tấm lòng của chúng tôi. ”
Khi mọi người nghe Khương Kỳ nói lời này, đều cười rất vui vẻ.
Khương Kỳ dùng dao chặt đôi con gà và con thỏ, ai muốn gì thì tùy ý lựa chọn.
Tô Ngữ vừa hái lá bí, lá bí to, có thể bọc gà và thỏ vào, nếu không, thật sự không có cách nào cầm đi được.
Sau khi nhìn mọi người rời đi, Tô Ngữ mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Tuy không có nhiều thứ, nhưng cũng là một loại thủ đoạn thu mua lòng người.
Mỗi ngày, bữa ăn của họ đều rất đầy đủ, bao gồm thịt và mì trắng, Tô Ngữ rất tự tin, kể cả ở trong thị trấn cũng không có được như vậy.
Ngoài ra, cô còn thỉnh thoảng gửi cho bọn họ một số trợ cấp bổ sung, thì cho dù ngôi nhà của bọn họ, có khó xây hơn những ngôi nhà của người khác đi chăng nữa, thì những người này cũng sẽ làm việc rất chăm chỉ.
Tô Ngữ và Khương Kỳ cùng nhau quay lại sân, đi thẳng vào phòng bếp bắt đầu nấu nướng.
Vì còn dư một con gà cho nên Tô Ngữ làm món gà hầm, nấm hái được trước đó còn chưa có bán, Tô Ngữ lấy một ít đem đi rửa sạch, cho vào nước ấm ngâm một lát, sau đó cho vào nồi trộn đều, hầm cùng với gà.
bữa tối này, ba người ăn vô cùng hài lòng, canh gà nấu ngon, nấm thì mềm dẻo, bọn họ ăn mà gần như muốn nuốt luôn cả lưỡi vào bụng.
Sau khi ăn tối, sắc trời vẫn tối chưa tối, ánh sáng của mặt trời lặn chiếu vào ba người ngồi ở trong sân, cho người ta một cảm giác năm tháng bình yên.
Tô Ngữ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, ngửi được mùi thơm tươi mát của hoa quả trong không khí, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hôm nay hiếm khi Phì Phì với tiểu Bạch không có chạy lung tung, lúc này bọn họ đang rượt đuổi với Tô Ngôn, thỉnh thoảng còn có tiếng thở hổn hển xen lẫn tiếng cười của Tô Ngôn truyền tới.
Khương Kỳ chỉ yên lặng ngồi nhìn Tô Ngôn và hai con mèo chạy quanh sân, sau đó lại nhìn Tô Ngữ đang nhắm mắt không biết đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm chạy xẹt qua, khiến khóe miệng anh bất giác hơi nhếch lên.
Khi Tô Ngữ mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy chính là nụ cười của Khương Kỳ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh cười cái gì vậy?” Tô Ngữ nghi hoặc hỏi.
“Không có gì.” Khương Kỳ nhàn nhạt đáp.
Thấy anh không muốn nói, Tô Ngữ cũng không hỏi, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, sau đó vui vẻ nói: “Chúng ta, thiết kế rồi sắp xếp đồ đạc trong nhà đi?”
Khương Kỳ nhíu mày “Cái gì?”
Tô Ngữ hắng giọng, nghiêm túc nói, “Là chúng ta tự mình thiết kế kiểu dáng cho đồ dùng trong nhà á, rồi sau đó kiếm người làm ra chúng, được không?”
Khương Kỳ khi hiểu ra ý của Tô Ngữ, thì cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm, dù sao thì, ngôi nhà cũng do Tô Ngữ vẽ, đồ dùng trong nhà gì đó, muốn vẽ thì cứ vẽ đi.
“Được, vậy cô vẽ đi, vẽ xong thì kiếm người làm là được.” Khương Kỳ nói thẳng.
Được sự đồng ý của Khương Kỳ, Tô Ngữ không thể ngồi yên, nhưng cô không lập tức đi vẽ.
Sau một đêm im lặng, sáng hôm sau, Khương Kỳ đến công trường bên cạnh dùng bữa sáng, còn Tô Ngôn luyện chữ ở trong phòng.
Sau khi Tô Ngữ thu dọn phòng bếp, cô đóng cửa lại, trực tiếp đi vào không gian.
Tìm cuốn sách về kiến trúc cổ điển mà lần trước đã đọc, lất tới trang của cái sân kia, thì cẩn thận xem kỹ phân bố của từng phòng, trong đầu còn đang nghĩ xem nên đặt đồ đạc gì ở trong mỗi phòng.
Giường là nơi đầu tiên bị loại trừ, đây là phía Bắc, mỗi hộ gia đình phải có kháng, nếu không, khi mùa đông tới, ngày ngày đều có nhiều tuyết rơi sau khi đóng cửa đi ngủ, lúc đó thực sự có khả năng sẽ bị chết cóng đó.
Tô Ngữ nhớ trong kiếp trước, cô cũng từng nhìn thấy kháng ở phía đông bắc trên Internet, bọn họ còn bố trí giường cầm trên kháng.
Cùng với sự tiến bộ của thời đại, giường cầm không còn là kiểu dáng đơn lẻ cũ nữa, các nhà thiết kế đã kết hợp tủ tường và giường sưởi lại, trông rất đẹp mắt.
Nhưng ở đây, dù có thể vẽ ra được tủ tường, thì chắc chắn cũng sẽ không làm được, cho nên Tô Ngữ chỉ chọn tủ thấp nhìn đẹp hơn, cao ngang với tủ giày ở kiếp trước, có nội thất bố cục khác biệt, dùng để trên kháng, chủ yếu để đặt chăn bông.
Sở dĩ chiếc kháng được sử dụng, là bởi vì, không chỉ dùng để ngủ vào ban đêm, mà còn được dùng để giữ ấm vào ban ngày khi không có việc gì làm, người đến trong nhà thường là ngồi vào trong kháng.
Vì vậy, sau khi ngủ dậy hàng ngày phải gấp chăn bông lại, cho vào trong tủ, kháng chỉ trải chiếu, hoặc đặt đệm êm ở đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài tủ giường còn có bàn giường là bàn vuông chân rất ngắn dùng trên giường, cái này cần thay đổi một chút.
Tô Ngữ vẽ một cái tủ giường khác, cao khoảng năm mươi cm, được đặt trên chiếc giường cạnh cửa sổ, cao ngang với bệ cửa sổ.
Tủ giường dài, được chia thành các ngăn kéo hoặc ngăn tủ nhỏ, dùng để đựng một số vật dụng nhỏ thường dùng.
Trong nhà nhất định phải có một tủ quần áo lớn, bởi vì cho dù là trong ký ức nguyên thân, hay là những gì cô nhìn thấy ở nhà Vương Trụ Tử, người ở đây đều dùng ruơng để đặt quần áo, muốn tìm một bộ quần áo thật sự không dễ dàng gì.
Ngoài ra, cũng không cần đổi mới cái gì, dù sao Tô Ngữ vẫn thích đồ cổ hơn.
Hơn nữa trong sân cổ kính này có mấy cái ghế sô pha, thật sự là không thích hợp, cô không muốn gây ra sự khác biệt quá lớn, nếu không Khương Kỳ sẽ là người đầu tiên nghi ngờ cô.
Tranh vẽ xong phải đợi khô, đây cũng là chỗ bất tiện của thời xưa, mực này không giống bút máy hay bút gì đó của thời hiện đại viết cái khô ngay, mà phải đợi khô từ từ.
Tô Ngữ đi tới ruộng trồng nhân sâm, tưới cho hơn chục cây nhân sâm, thấy chúng phát triển tốt, cô mới cảm thấy khá hơn một chút.
Đây đều là tiền cả đấy, khi khi chúng lớn lên rồi, cô có thể nhân cơ hội đi ngao du sơn thủy, bán lấy tiền.
Lúc ăn cơm trưa, Tô Ngữ cho Khương Kỳ xem các bức vẽ.
Khương Kỳ sau khi nhìn xong cũng không nói gì, trực tiếp cầm bản thiết kế đi gặp hai vị sư phụ.
Hai người này, thường xây nhà cho người ta, nhất định sẽ quen biết với thợ mộc, để hai người này giới thiệu, thì sẽ đỡ phiền phức hơn.
Quả nhiên, hai vị sư phụ nghe nói bọn họ đang muốn tìm người đóng đồ đạc, liền đồng ý luôn, nói hôm nay khi quay về trấn, sẽ tìm một người thợ mộc mà bọn họ biết rõ, ngày mai sẽ mang người đến bàn bạc chuyện cụ thể.
Sáng ngày hôm sau, Tô Ngữ nhìn thấy người thợ mộc.
Người thợ mộc họ Vương, khoảng năm mươi tuổi, người gầy gò, gầy gò nhưng trông rất sung sức.
Thợ mộc Vương đã xem rất kỹ bản vẽ vào đêm hôm trước, sau khi gặp Tô Ngữ, hai người đã bàn bạc kỹ lưỡng.
Cuối cùng, số lượng đồ đạc cần làm được xác định, đó là: hai cái tủ giường, hai cái giường cầm, hai tủ quần áo kết hợp ...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro