Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Mua Sắm

Tự Phì Phì

2024-08-20 17:21:08

Lúc này trong lòng chủ quán cảm thấy xúc động, lần đầu tiên ba người Khương phu nhân tới đây, đồ mặc trên người đều rách tả tơi.

Nhưng chỉ mấy tháng sau, bọn họ đã xây được nhà mới, nhìn những vật dụng cần thiết được ghi trên danh sách, đoán chừng căn nhà cũng không hề nhỏ.

Không những thế, bọn họ còn sắm cả một chiếc xe la mới tinh, tuy không phải là xe làm bằng gỗ quý, chưa nói đến độ tinh xảo, lộng lẫy, thậm chí một con la cũng phải tốn hàng chục lượng bạc.

Không thể không nói, không nên coi thường người khác.

Nếu lúc trước, thời điểm khi bọn họ tới cửa hàng, bản thân hoặc người làm công lơ là, coi thường bọn họ, không cần nghĩ cũng biết sẽ mất đi một vị khách hàng lớn.

Chủ quán ở bên này đang cảm thấy vô cùng may mắn, thì ở đằng kia, Tô Ngữ và người người thanh niên đã đo xong kích thước rồi đi về.

Ngay khi người thanh niên bước vào phòng, hắn bước đến quầy và ghi số đo vừa đo được vào một tờ giấy.

Tô Ngữ đang đứng ở một bên, nói với chủ quán, “Muốn cái gì, nãy tôi đều đã nói với anh ta rồi.”

Tô Ngữ vừa nói vừa chỉ vào người thanh niên đang viết. Sau đó cô nói tiếp: “Tôi trước đưa cho ngài 10 lượng tiền đặt cọc, mười ngày nữa, tôi sẽ đến lấy hàng, phần còn lại, tôi sẽ đưa cho ngài sau.”

“ Vâng, tôi biết ngài là người thành thật mà, ngài yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ làm đẹp cho ngài.” So với Tô Ngữ chủ quán còn khách khí hơn, luôn nở nụ cười trên môi.

Tô Ngữ và chủ quán nói thêm vài câu, sau đó tạm biệt rời đi.

Chủ quán nhìn cô bước ra khỏi cửa, lên xe la, rồi quay lại cửa hàng.

“Chủ quán, đây là một mối làm ăn lớn đó.” Người thanh niên bước tới, vẻ mặt ngượng ngùng cười nói.

“Biết là tốt rồi, đây là khách hàng lớn, sau này họ tới đây, phải ăn nói cho cẩn thận đấy.” Chủ quán nói.

“Vâng vâng vâng.” Người thanh niên liên tục gật đầu.

“Được rồi, mau đưa cái này cho mấy bà, mấy cô gái thêu đi, đồ cũng không ít.” Chủ quán nói xong, đưa cho người thanh niên mấy tờ giấy.

Nhìn người thanh niên chạy ra sân sau, chủ quán đứng sau quầy bắt đầu tính toán sổ sách.

Nói đến Tô Ngữ, sau khi cô lên xe, Khương Kỳ bắt đầu lái xe chậm rãi đi về phía trước.

Trên đường gặp những cửa hàng khác, Tô Ngữ sẽ đi xuống mua một số đồ gì đó.

Ví dụ như bát, đũa, đĩa, bình, lọ, khay trà, bình trà, tách trà,… vô số thứ nhỏ nhặt, nhiều không kể xiết, cuối cùng khi mặt trời mọc đến đỉnh đầu, trong xe cũng bị chất đầy, Tô Ngữ rốt cuộc mới nói “Mua xong rồi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Ngôn cong người, nhìn chiếc xe đầy ắp, mắt rưng rưng nói: “Chị ơi, em đói quá.”

Tô Ngữ vỗ trán, đúng rồi, cô luôn cảm thấy mình quên mất cái gì đó, thì ra là ăn cơm.

Bọn họ đi từ sáng sớm, không kịp ăn sáng, vào đến trấn thì liền mua sắm quên luôn cả ăn.

“Tiểu Ngôn, em muốn ăn gì, chị mời.” Tô Ngữ vung tay, thoải mái nói.

Tô Ngôn hai mắt sáng lên, “Thật không?”

Tô Ngữ nâng cằm tự sướng nói: “Đương nhiên rồi, chị đã lừa em bao giờ chưa?”

“Chị thật tốt, vậy em muốn ăn hoành thánh.” Sau khi Tô Ngôn nói xong, liền mở to đôi mắt đen láy hy vọng nhìn Tô Ngữ.

Tô Ngữ sờ đầu em ấy một cái, “Được rồi, chúng ta đi ăn hoành thánh.”

Trong thị trấn có một cửa hàng làm hoành thánh rất ngon, lúc nào cũng nhanh chóng bán hết sạch.

Lời của hai chị em, Khương Kỳ đương nhiên nghe được, lập tức lái xe la đi về phía cửa hàng bán hoành thánh.

May mắn thay, cửa hàng bán hoành thánh không xa vị trí hiện tại của bọn họ, đi không bao lâu thì tới.

Đúng như dự đoán, đã có rất nhiều người ngồi trong quán. Cũng may, trước quán có kê vài cái bàn, nên không xuất hiện nhiều người chen chúc.

Khương Kỳ đậu xe ở cửa tiệm, ba người cũng không vội vàng đi vào.

Một lúc sau, khi người ở bàn bên cạnh xe ngựa đứng dậy rời đi, ba người mới bước tới ngồi xuống.

Bán hoành thánh là một cặp vợ chồng trung niên, người phụ giúp chắc là con trai của bọn họ, ba người làm việc nhanh nhẹn, gọn gàng, lại luôn nụ cười trên môi, ở đây ăn, khiến người ta cảm thấy tâm trạng tốt lên rất nhiều.

Tô Ngữ gọi ba tô hoành thánh, đợi không bao lâu thì được đưa tới.

Món hoành thánh này mười văn một tô, không đắt lắm, nhưng lại nhiều rất vừa túi tiền.

Tô Ngữ nếm thử một miếng liền nheo mắt lại, hương vị vẫn tính là ngon.

Khương Kỳ ăn hoành thánh, hết lần này tới lần khác nhìn Tô Ngữ, nữ nhân này thật là dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần một bát hoành thánh cũng có thể khiến cô ăn vui vẻ như vậy.

Hình như từ khi hai người lấy nhau, cô ấy chính là như thế này, đối với cái gì cũng đều dễ thoả mãn.

Không có tiền thì ở trong lều cỏ, ngày nào cũng cười, có tiền thì ăn bát hoành thánh, vẫn y như vậy, bộ dáng vẫn như cũ, không giống với một số người, khi có tiền rồi, ngày ngày uống rượu, ăn sơn hải vị.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Sao anh lại nhìn tôi hoài vậy?” Tô Ngữ rốt cuộc cũng không chịu nổi ánh mắt trần trụi của Khương Kỳ, ngẩng đầu hỏi.

“À, tôi muốn hỏi xem cô đã no chưa, còn không đủ thì ăn thêm một bát nữa.” Vẻ mặt của Khương Kỳ không thay đổi, anh thản nhiên nói một tiếng, tựa như vẫn luôn nghĩ như vậy.

Tô Ngữ có chút không tin, nếu chỉ muốn hỏi cô đã no chưa, thì cũng không cần nhìn cô lâu như vậy chứ?

Nhưng anh không nói, cô cũng không thèm hỏi, vì vậy cúi đầu tiếp tục ăn hoành thánh.

Ba người ăn hoành thánh trong bát, thậm chí húp luôn nước canh rồi thỏa mãn đặt bát đũa xuống.

“Ăn no quá, ngon thật.” Tô Ngôn xoa xoa bụng, ngượng ngùng nhìn Tô Ngữ và Khương Kỳ cười nói.

Sau khi thanh toán xong bữa ăn, cả ba bắt đầu nhanh chóng đi về nhà, vì dù sao cũng không còn gì để mua nữa.

Không thể không nói, có xe đúng là khác hẳn, chỉ dùng nửa giờ đã về tới nhà.

Đây còn không có đi nhanh á, nếu để con la đi nhanh hơn, thì cũng sẽ mất ít thời gian hơn.

Nhưng không có việc gì gấp, tốc độ này là đủ.

Đối với Tô Ngữ mà nói, chỉ cần không đi bằng chân, vậy đã là niềm hạnh phúc lớn nhất rồi.

Về đến nhà, mở cổng sân cũ ra, lái xe la đi vào trong.

Giữa sân cũ và nhà mới chỉ có một bức tường sân, khi xây nhà, người ta mở hai cửa trên tường sân, một cửa vào sân thứ nhất, cửa thứ hai thì ở sân này.

Cả hai cánh cửa đều cao ba mét, rộng hai mét, xe la có thể lái được trực tiếp đến đó.

Đi hết sân thứ hai của khu nhà mới, ba người lấy đồ trong xe la ra, tạm thời đưa vào phòng chính.

Những thứ này vốn được mua cho ngôi nhà mới, thay vì về sau chuyển đi, còn không bằng bây giờ đặt chúng ở đây, đỡ rắc rối cho sau này.

Tất cả đồ đạc đều được đặt lên giường gạch, ba người Tô Ngữ ngồi xuống, đương nhiên là ngồi trên giường gạch, đồ đạc vẫn chưa được giao tới.

“Con la này nuôi ở đâu?” Tô Ngữ nhìn Khương Kỳ hỏi.

Mỗi ngày nó cần được cho ăn no, uống nước, vì vậy chỉ sợ không thể nuôi ở bên cạnh được.

Quả nhiên, Khương Kỳ nói, “Cứ để nó ở sân đằng kia đi. Dù sao cũng chỉ có vài ngày, đợi dựng được một cái lán cho nó là được.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Số ký tự: 0