Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Mua Xe

Tự Phì Phì

2024-08-20 17:21:08

Tô Ngữ lấy hết tiền ra đếm, tiền bán dưa hấu còn lại là một trăm năm mươi lượng.

Ngày hôm qua Lục Du Kỳ cầm tới 222 lượng, trả tiền công cho thợ và hai vị sư phụ tổng là 62 lượng 5, còn lại một trăm năm mươi chín lượng.

Hai phần tiền này gộp lại với nhau tổng cộng có ba trăm lượng bạc, Tô Ngữ nhìn thùng tiền đầy ắp, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Khương Kỳ thật sự không ngờ, sau khi xây nhà xong vẫn còn nhiều tiền như vậy.

Có một số thứ cần mua vào, nhưng những thứ đó cũng không đáng nhiều tiền.

Có ba trăm lượng trong tay, có thể khiến bọn họ không phải lo lắng về cuộc sống trong một khoảng thời gian dài sắp tới.

Tô Ngôn đem bút, mực, lấy ra, Tô Ngữ nói, Khương Kỳ viết, viết tất cả những thứ cần thiết vào trong đó.

Sau một giờ, cuối cùng cũng viết xong, viết được gần năm trang.

Tô Ngữ nhìn những thứ vụn vặt ghi trên giấy, có chút lo lắng, “Nhiều đồ như vậy, chúng ta làm sao cầm về được đây?”

Khương Kỳ khẽ cười một tiếng, “Vậy nên, chúng ta có nên mua xe không?”

Tô Ngữ kinh ngạc, “Mua xe gì? Xe ngựa? ”

Ba trăm lượng bạc này của bọn họ, cũng không mua được xe gì tốt, huống chi là ngựa, hơn nữa còn không biết chăm ngựa.

Khương Kỳ đã nghĩ đến chuyện này từ lâu, nên nói: “Không phải là xe ngựa, là bò, con lừa hay con la cũng được.”

Tô Ngữ nghĩ ngợi một chút, bọn họ thật sự cần một chiếc xe, như vậy đi mua đồ cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, đi đâu cũng dễ, mặc dù vậy, cô nhiều nhất cũng chỉ đi được lên trấn mà thôi.

“Anh biết nuôi không?” Tô Ngữ không xác định hỏi Khương Kỳ, cô cũng không biết nuôi đâu.

Khương Kỳ chỉ cảm thấy trong lòng chợt dâng lên niềm tự hào, cuối cùng cũng có thứ mà anh có thể làm được, chuyện mà nữ nhân này không biết làm, những ngày này ở bên cô, anh gần như bị cô đả kích tới gần mất niềm tin vào cuộc sống.

“Tôi đương nhiên biết rồi.” Vẻ mặt Khương Kỳ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại tràn đầy xúc động.

Tô Ngữ gật đầu với Khương Kỳ, có người biết nuôi, vậy là ổn rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng nhìn bộ dạng của Khương Kỳ thì có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn giống như thường ngày, khuôn mặt thẳng tắp, chẳng lẽ là ảo giác của cô à?

Dưới ánh nhìn soi mói của Tô Ngữ, Khương Kỳ cũng không thoải mái gì, cảm giác của người phụ nữ nhỏ này thật nhạy cảm mà.

Sau khi loại bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, Khương Kỳ lại nói: “Vậy thì sáng mai, tôi sẽ đến thị trấn xem thử, nếu tìm được, vậy sẽ mua về ngay.”

“Ừ, được. ”Tô Ngữ trực tiếp đồng ý, nhưng ngay giây tiếp theo, cô lại nói: “Tôi đi cùng với, Tiểu Ngôn em đi không?”

Tô Ngôn vui vẻ gật đầu, “Đi, em cũng muốn đi.”

Sáng sớm ngày hôm sau, trước khi bình minh ló rạng, cả ba người đã dậy, khóa cửa nhà và sân lại, đi đến trấn.

Khi đến trấn rồi, mặt trời mới mọc, ánh nắng chói chang chiếu vào người, trên mặt ba người Tô Ngữ đều xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Tháng 8. Trời vẫn còn nóng, trước bình minh phải vội vã lên đường, nếu đi ra ngoài vào thời điểm này, thì trên đường sẽ rất nóng.

May ra nếu thuận lợi mà nói, một chốc nữa bọn họ sẽ có xe, đường về cũng không quá khó khăn.

Đi hết con đường đến chợ chăn nuôi, cô ngửi thấy một mùi hôi nồng nặc của phân gia súc.

Lúc này, cũng có người ra vào, hò hét giao hàng, âm thanh mặc cả.

Tô Ngữ và Tô Ngôn đi theo phía sau Khương Kỳ, cứ đi được một chốc lại dừng lại một lát, bởi vì Khương Kỳ luôn dừng lại để nhìn những con la hoặc lừa ở xung quanh, cũng có đôi lúc anh sẽ nhìn những con bò.

Tô Ngữ không biết gì về chuyện này, nên chỉ có thể đi theo phía sau để xem náo nhiệt.

Đi quanh toàn bộ khu chợ cũng đã hơn nửa canh giờ, Tô Ngữ nhìn bóng lưng của Khương Kỳ, vừa muốn đi lên hỏi Khương Kỳ đã chọn được con nào chưa.

Nhìn thấy Khương Kỳ đi về phía một người bán la, Tô Ngữ nhanh chóng nhận ra, đây là gian hàng bọn họ vừa nhìn thấy, nhưng Khương Kỳ trước đó không có tới gần người đàn ông hỏi chuyện.

“Người anh em, nhìn dáng vẻ này của cậu, hẳn là đã đi một vòng rồi, thế nào, vẫn cảm thấy con la ở chỗ tôi tốt hơn đúng không?” Người đàn ông nhìn thấy Khương Kỳ đến gần, lập tức nở nụ cười nói.

Tô Ngữ nghe xong liền sửng sốt, làm sao biết bọn họ đi một vòng rồi?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vẻ mặt của Khương Kỳ không chút thay đổi, anh bước tới, sờ vào một trong những con la trắng xanh.

Tô Ngữ cũng nhìn con la trắng xanh, nó cao chừng một mét năm, rất khỏe, tính tình ngoan ngoãn, Khương Kỳ đưa tay sờ sờ, nó cũng không phản ứng.

Người đàn ông nhìn hành động của Khương Kỳ, trong mắt lóe lên một tia sáng, nhưng trong miệng lại nói: “Cậu xem răng miệng con la này đi, vừa trưởng thành, có thể làm được việc rồi, mua đi, mấy người nhất định không bị thiệt đâu.”

Tô Ngữ có chút tò mò, liền hỏi: “Con la trưởng thành rồi? Bao nhiêu tuổi rồi? Nó có thể sống được bao lâu?”

Tô Ngữ vừa dứt lời, người đàn ông liền “phốc” một tiếng rồi bật cười, mấy người xem la ở bên cạnh cũng bật cười theo.

Nhìn thấy mọi người như vậy, sắc mặt Tô Ngữ đỏ bừng, cô có nói sai gì sao? Đều cười cái gì vậy?

Thấy Tô Ngữ lúng túng, người đàn ông cũng từ từ khép lại nụ cười, giải thích với Tô Ngữ, “Tuổi của một con la phụ thuộc vào răng hàm sau của nó, có bao nhiêu răng là có bấy nhiêu tuổi, con la này của tôi mới ba tuổi, là một con trưởng thành, rất có sức lực để làm việc, còn về tuổi thọ, nếu cô nuôi tốt thì có thể sống rất lâu, bình thường ba mươi mấy năm cũng không có vấn đề gì.”

Sau khi trả lời từng câu hỏi của Tô Ngữ, người đàn ông lại nhìn Khương Kỳ, “Sao rồi, người anh em?”

Khương Kỳ nhìn Tô Ngữ, hỏi ý kiến của cô, Tô Ngữ cảm thấy đủ mất mặt rồi, nhưng cô vẫn không hiểu, vì vậy cô nói, “ Anh quyết định đi. Tôi cũng không hiểu cái này.”

Nói xong, mặt Tô Ngữ càng đỏ hơn.

Khương Kỳ nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Tô Ngữ, vẻ mặt dịu dàng hơn rất nhiều, hình như rất hiếm thấy nữ nhân này như vậy, thật thú vị mà.

Anh lại lấy tay vỗ nhẹ vào con la, Khương Kỳ nhìn người đàn ông nói: “Con la này ông bán sao đây? Đừng nói nhảm, nói giá thực, được thì tôi mua.”

Người đàn ông nghe xong thì rất vui vẻ, tuy bộ dạng của ba người này còn rất trẻ, nhưng nhìn thực sự là người muốn mua, lập tức nói:” Tôi cũng không nói nhiều, một giá, 20 lượng. “

Tô Ngữ vốn tưởng rằng giá phải mấy chục lượng, nhưng hiện tại nghe giá có hai mươi lượng, trái tim liền nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Khương Kỳ không đồng ý, cũng không trả lời lời người đàn ông, chỉ nói với Tô Ngữ : “Đi thôi. Tôi vừa nhìn thấy đằng kia có một nhà bán la, nhìn cũng rất tốt.”

Nói xong Khương Kỳ xoay người muốn rời đi, Tô Ngữ thấy vậy cũng nhanh chóng kéo Tô Ngôn đi theo.

Người đàn ông cho rằng Khương Kỳ nhiều nhất chỉ đang mặc cả, nhưng không nghĩ tới Khương Kỳ sẽ quay người rời đi mà không nói một lời.

Nhìn bóng lưng ba người muốn rời đi, người đàn ông cắn răng, cao giọng hô “ người anh em, đừng đi mà, giá cả chúng ta có thể từ từ thương lượng mà.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Số ký tự: 0