Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn
Bị Nước Lũ Cuốn...
2024-08-18 23:46:56
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thôn trưởng Triệu Gia thôn hết sức tức giận, lồng ngực phập phồng, trừng mắt nhìn Cố An Nhiên.
"Ngươi xuống không được cũng không sao, ta có thể giúp ngươi." Khóe môi Cố An Nhiên nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn.
Thôn trưởng Triệu Gia thôn còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị nhấc bổng, sau đó nửa người treo lơ lửng trên sườn dốc, dưới chân là dòng nước đục ngầu đang chảy cuồn cuộn, thứ kéo ông ta khỏi rơi xuống nước chính là bàn tay của Cố An Nhiên..
Sau khi hiểu rõ tình hình, thôn trưởng Triệu Gia thôn hét lên: "A! Ngươi là đồ độc phụ, mau kéo ta lên.”
Cố An Nhiên cười lạnh nói: "Độc phụ? Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là độc phụ."
Lập tức năm ngón tay xoè ra, ngay sau đó cánh tay lại nhanh chóng duỗi ra, nắm lấy thôn trưởng Triệu gia thôn đang rơi xuống rất nhan.
Thôn trường tự biết mình đã đi dạo một vòng Quỷ Môn Quan, lúc này hai mắt đã trắng dã, dưới người đã nhỏ ra một chất lỏng đáng ngờ.
Môi ông ta run rẩy, không thể nói nên lời.
"Phịch!"
Một nam tử trung niên có dáng dấp hơi giống Triệu thôn trưởng đột nhiên quỳ xuống trước mặt Cố An Nhiên.
"An Nhiên cô nương, là phụ thân ta không đúng, ta tạ lỗi với ngươi." Sau đó hắn ta dập đầu một cái.
"Tình cảnh của mẫu tử Triệu Đại Phúc, vốn đã là không thể cứu vãn được. Ngươi không cho bọn họ xuống dưới đó cũng là muốn tốt cho mọi người."
Cố An Nhiên có chút buồn cười nhìn nam tử trung niên nói: "Ngươi muốn ta làm thế nào?"
"Ta vốn tưởng rằng phụ thân ngươi nóng lòng muốn đi cứu người, nên ta thực hiện tâm nguyện của hắn thôi."
Nam tử vội vàng nói: "Đó là do phụ thân ta hồ đồ, An Nhiên cô nương, ngươi đừng để trong lòng."
"Được, sau này nhớ quản hắn ta cho kỹ, đừng có hồ đồ thêm lần nào nữa."
Cố An Nhiên nói xong, chỉ dùng lực nhẹ nhàng một chút, Triệu thôn trưởng đã bị ném lên, cực kỳ chán ghét ném ông ta về phía nam tử trung niên, sau đó lau tay lên người mình.
Dù quan phủ không quản được nữa nhưng vẫn còn rất ít người dám trắng trợn giết người.
Cho nên, những kẻ có ý đồ bất chính trong đoàn người chạy nạn, càng thêm sợ hãi Cố An Nhiên.
Trong lòng bọn họ đang suy nghĩ, nếu không có việc gì thì đừng chạy lung tung trước mặt nữ sát thần này.
Nhưng những người ngay thẳng lại không hề sợ hãi, ngược lại còn có cảm giác an toàn hơn.
Họ có thể cảm nhận được Cố An Nhiên không phải là người thích kiếm chuyện, có một người dũng cảm như vậy ở đây, đoàn chạy nạn của bọn họ tự nhiên sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Màn náo nhiệt kết thúc, Vương Ngọc Liên và Cố An Nhiên cùng nhau trở về lều.
Đại Bảo bị tiếng huyên náo đánh thức, hai con ngươi đen láy mơ mơ màng màng, vì ngáp nên khóe mắt có nước, cả đôi mắt ươn ướt: " An Nhiên tỷ tỷ, sao tỷ không ngủ?"
Cố An Nhiên nhẹ nhàng vỗ về hài tử, dỗ dành: "An Nhiên tỷ tỷ, đi ngủ ngay đây, đệ cũng ngủ đi."
"Ngaoooo"
Một tiếng sói tru dài vang lên từ thung lũng xa xa truyền đến.
Đại Bảo còn chưa ngủ lại, Điềm Nha cũng bị tiếng sói tru làm cho tỉnh giấc, lập tức nhào vào trong ngực Cố An Nhiên mà khóc nức nở, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, giọng khàn khàn nói: "Có sói… sợ... hức hức."
Cố An Nhiên không có kinh nghiệm dỗ hài tử, tay chân luống cuống, nàng đưa ánh mắt cầu xin về phía Vương Ngọc Liên.
Ngay khi Vương Ngọc Liên đang định đưa tay ôm lấy Điềm Nha, Cố An Nhiên đã nhìn thấy hai cây rìu nằm ở góc lều.
Thôn trưởng Triệu Gia thôn hết sức tức giận, lồng ngực phập phồng, trừng mắt nhìn Cố An Nhiên.
"Ngươi xuống không được cũng không sao, ta có thể giúp ngươi." Khóe môi Cố An Nhiên nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn.
Thôn trưởng Triệu Gia thôn còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị nhấc bổng, sau đó nửa người treo lơ lửng trên sườn dốc, dưới chân là dòng nước đục ngầu đang chảy cuồn cuộn, thứ kéo ông ta khỏi rơi xuống nước chính là bàn tay của Cố An Nhiên..
Sau khi hiểu rõ tình hình, thôn trưởng Triệu Gia thôn hét lên: "A! Ngươi là đồ độc phụ, mau kéo ta lên.”
Cố An Nhiên cười lạnh nói: "Độc phụ? Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là độc phụ."
Lập tức năm ngón tay xoè ra, ngay sau đó cánh tay lại nhanh chóng duỗi ra, nắm lấy thôn trưởng Triệu gia thôn đang rơi xuống rất nhan.
Thôn trường tự biết mình đã đi dạo một vòng Quỷ Môn Quan, lúc này hai mắt đã trắng dã, dưới người đã nhỏ ra một chất lỏng đáng ngờ.
Môi ông ta run rẩy, không thể nói nên lời.
"Phịch!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một nam tử trung niên có dáng dấp hơi giống Triệu thôn trưởng đột nhiên quỳ xuống trước mặt Cố An Nhiên.
"An Nhiên cô nương, là phụ thân ta không đúng, ta tạ lỗi với ngươi." Sau đó hắn ta dập đầu một cái.
"Tình cảnh của mẫu tử Triệu Đại Phúc, vốn đã là không thể cứu vãn được. Ngươi không cho bọn họ xuống dưới đó cũng là muốn tốt cho mọi người."
Cố An Nhiên có chút buồn cười nhìn nam tử trung niên nói: "Ngươi muốn ta làm thế nào?"
"Ta vốn tưởng rằng phụ thân ngươi nóng lòng muốn đi cứu người, nên ta thực hiện tâm nguyện của hắn thôi."
Nam tử vội vàng nói: "Đó là do phụ thân ta hồ đồ, An Nhiên cô nương, ngươi đừng để trong lòng."
"Được, sau này nhớ quản hắn ta cho kỹ, đừng có hồ đồ thêm lần nào nữa."
Cố An Nhiên nói xong, chỉ dùng lực nhẹ nhàng một chút, Triệu thôn trưởng đã bị ném lên, cực kỳ chán ghét ném ông ta về phía nam tử trung niên, sau đó lau tay lên người mình.
Dù quan phủ không quản được nữa nhưng vẫn còn rất ít người dám trắng trợn giết người.
Cho nên, những kẻ có ý đồ bất chính trong đoàn người chạy nạn, càng thêm sợ hãi Cố An Nhiên.
Trong lòng bọn họ đang suy nghĩ, nếu không có việc gì thì đừng chạy lung tung trước mặt nữ sát thần này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng những người ngay thẳng lại không hề sợ hãi, ngược lại còn có cảm giác an toàn hơn.
Họ có thể cảm nhận được Cố An Nhiên không phải là người thích kiếm chuyện, có một người dũng cảm như vậy ở đây, đoàn chạy nạn của bọn họ tự nhiên sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Màn náo nhiệt kết thúc, Vương Ngọc Liên và Cố An Nhiên cùng nhau trở về lều.
Đại Bảo bị tiếng huyên náo đánh thức, hai con ngươi đen láy mơ mơ màng màng, vì ngáp nên khóe mắt có nước, cả đôi mắt ươn ướt: " An Nhiên tỷ tỷ, sao tỷ không ngủ?"
Cố An Nhiên nhẹ nhàng vỗ về hài tử, dỗ dành: "An Nhiên tỷ tỷ, đi ngủ ngay đây, đệ cũng ngủ đi."
"Ngaoooo"
Một tiếng sói tru dài vang lên từ thung lũng xa xa truyền đến.
Đại Bảo còn chưa ngủ lại, Điềm Nha cũng bị tiếng sói tru làm cho tỉnh giấc, lập tức nhào vào trong ngực Cố An Nhiên mà khóc nức nở, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, giọng khàn khàn nói: "Có sói… sợ... hức hức."
Cố An Nhiên không có kinh nghiệm dỗ hài tử, tay chân luống cuống, nàng đưa ánh mắt cầu xin về phía Vương Ngọc Liên.
Ngay khi Vương Ngọc Liên đang định đưa tay ôm lấy Điềm Nha, Cố An Nhiên đã nhìn thấy hai cây rìu nằm ở góc lều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro