Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn
Đến Ngôi Làng H...
2024-08-18 23:46:56
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tuy nhiên, người trong làng có lẽ cũng đã nhận được tin tức, đều đã bỏ trốn, bây giờ nơi đó đã trở thành một ngôi làng hoang vắng.
Lý Kim Quang và Cố An Nhiên bàn bạc, lúc này quyết định ngày mai sẽ xuất phát đi đến ngôi làng đó.
Ngày hôm sau.
Từ sáng sớm tất cả mọi người đổ đầy túi nước, thu dọn đồ đạc, lên đường xuống núi.
Mọi người đều biết Cố Hồng Khánh gia đình có hoàn cảnh đặc biệt, với tình hình này, hắn ta hoàn toàn không dám để thê tử mình đi đường núi, chỉ có thể cõng nàng ấy trên lưng.
Cho nên, tất cả mọi người cùng nhau giúp đỡ việc vận chuyển hành lý lương thực cho nhà hắn ta.
Đi dọc theo dòng suối chảy róc rách đến chân núi, lọt vào tầm mắt là một cánh đồng rộng lớn.
Đáng lẽ đang là mùa thu hoạch nhưng không có ai thu hoạch những hạt thóc thưa thớt trên đồng, để mặc chúng đung đưa trong gió.
Đám người đi dọc theo những cánh đồng uốn lượn, cuối cùng đã đến ngôi làng nhỏ đối diện với cánh đồng.
Nhìn đám cỏ dại mọc trên con đường đất trong làng, có vẻ như ngôi làng đã bị bỏ hoang từ lâu.
Có vẻ như họ biết tin người Khương tấn công sớm hơn thôn dân ở phủ Bắc An.
Lý Kim Quang nhìn đám đông rồi hắng giọng nói: "Chúng ta có rất nhiều người, không được tùy ý chọn nhà trong làng. Cố gắng đều nhà đông người ở nhà lớn, nhà ít nhân khẩu ơ nhà nhỏ, để tất cả mọi người đều có nhà ở.”
Nếu nhà ít người ở nhà lớn, rất nhiều gia đình đông người không thể ở cùng nhau, không tránh khỏi lại lãng phí thêm chỗ ở.
Từ trước đến nay Lý Kim Quang làm việc luôn công bằng, mà ông ấy lại có nhiều chủ ý, đều vì lợi ích của mọi người nên không ai phản đối những việc nhỏ nhặt như vậy, đều làm theo lời ông ấy nói.
Gia đình Cố An Nhiên và lão phu nhân tổng cộng chỉ có bốn người, nàng chọn một căn nhà sạch sẽ có sân nhỏ, tuy chỉ có hai gian phòng nhưng trong nhà có giếng nước rất thuận tiện.
Sau khi vào nhà, Cố An Nhiên làm khi đặt đồ đạc xuống, việc đầu tiên là tìm kiếm khắp nơi trong nhà.
Không có lương thực và thịt khô, tất cả đều đã bị mang đi sạch sẽ.
Nhưng còn một số thứ khó cầm theo như dưa muối, trong lọ dưới mái hiên vẫn còn rất nhiều.
Hơn nữa, trong nhà này còn có hai mảnh đất trồng rau nhỏ, bây giờ rau đang mọc rất tươi tốt, chính là lúc vừa ăn.
Ngoài cái đó ra, còn có các dụng cụ làm nông và các công cụ làm việc thông dụng khác.
"Lão thái thái, chúng ta lấy một ít rau tươi để ăn, còn lại thì làm thành rau muối nhé?" Cố An Nhiên hỏi.
"Được, hài tử ngươi không thích ăn rau rừng, làm chút rau muối là được."
Vương Ngọc Liên nói xong, lấy một thùng nước giếng, đổ vào chậu gỗ, ném rau xanh mới hái vào chậu, bắt đầu rửa rau cẩn thận.
Lại thuận miệng hỏi: "Nha đầu An Nhiên, bữa trưa hôm nay ngươi muốn ăn gì?"
Cố An Nhiên suy nghĩ một chút: "Còn một miếng thịt ba chỉ nào không? Ta muốn làm thịt Tô Đông Pha.”
"Thịt Tô Đông Pha? Làm như thế nào? Ta... ta chưa nấu bao giờ." Bà Vương có chút bối rối.
Tuy nhiên, người trong làng có lẽ cũng đã nhận được tin tức, đều đã bỏ trốn, bây giờ nơi đó đã trở thành một ngôi làng hoang vắng.
Lý Kim Quang và Cố An Nhiên bàn bạc, lúc này quyết định ngày mai sẽ xuất phát đi đến ngôi làng đó.
Ngày hôm sau.
Từ sáng sớm tất cả mọi người đổ đầy túi nước, thu dọn đồ đạc, lên đường xuống núi.
Mọi người đều biết Cố Hồng Khánh gia đình có hoàn cảnh đặc biệt, với tình hình này, hắn ta hoàn toàn không dám để thê tử mình đi đường núi, chỉ có thể cõng nàng ấy trên lưng.
Cho nên, tất cả mọi người cùng nhau giúp đỡ việc vận chuyển hành lý lương thực cho nhà hắn ta.
Đi dọc theo dòng suối chảy róc rách đến chân núi, lọt vào tầm mắt là một cánh đồng rộng lớn.
Đáng lẽ đang là mùa thu hoạch nhưng không có ai thu hoạch những hạt thóc thưa thớt trên đồng, để mặc chúng đung đưa trong gió.
Đám người đi dọc theo những cánh đồng uốn lượn, cuối cùng đã đến ngôi làng nhỏ đối diện với cánh đồng.
Nhìn đám cỏ dại mọc trên con đường đất trong làng, có vẻ như ngôi làng đã bị bỏ hoang từ lâu.
Có vẻ như họ biết tin người Khương tấn công sớm hơn thôn dân ở phủ Bắc An.
Lý Kim Quang nhìn đám đông rồi hắng giọng nói: "Chúng ta có rất nhiều người, không được tùy ý chọn nhà trong làng. Cố gắng đều nhà đông người ở nhà lớn, nhà ít nhân khẩu ơ nhà nhỏ, để tất cả mọi người đều có nhà ở.”
Nếu nhà ít người ở nhà lớn, rất nhiều gia đình đông người không thể ở cùng nhau, không tránh khỏi lại lãng phí thêm chỗ ở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ trước đến nay Lý Kim Quang làm việc luôn công bằng, mà ông ấy lại có nhiều chủ ý, đều vì lợi ích của mọi người nên không ai phản đối những việc nhỏ nhặt như vậy, đều làm theo lời ông ấy nói.
Gia đình Cố An Nhiên và lão phu nhân tổng cộng chỉ có bốn người, nàng chọn một căn nhà sạch sẽ có sân nhỏ, tuy chỉ có hai gian phòng nhưng trong nhà có giếng nước rất thuận tiện.
Sau khi vào nhà, Cố An Nhiên làm khi đặt đồ đạc xuống, việc đầu tiên là tìm kiếm khắp nơi trong nhà.
Không có lương thực và thịt khô, tất cả đều đã bị mang đi sạch sẽ.
Nhưng còn một số thứ khó cầm theo như dưa muối, trong lọ dưới mái hiên vẫn còn rất nhiều.
Hơn nữa, trong nhà này còn có hai mảnh đất trồng rau nhỏ, bây giờ rau đang mọc rất tươi tốt, chính là lúc vừa ăn.
Ngoài cái đó ra, còn có các dụng cụ làm nông và các công cụ làm việc thông dụng khác.
"Lão thái thái, chúng ta lấy một ít rau tươi để ăn, còn lại thì làm thành rau muối nhé?" Cố An Nhiên hỏi.
"Được, hài tử ngươi không thích ăn rau rừng, làm chút rau muối là được."
Vương Ngọc Liên nói xong, lấy một thùng nước giếng, đổ vào chậu gỗ, ném rau xanh mới hái vào chậu, bắt đầu rửa rau cẩn thận.
Lại thuận miệng hỏi: "Nha đầu An Nhiên, bữa trưa hôm nay ngươi muốn ăn gì?"
Cố An Nhiên suy nghĩ một chút: "Còn một miếng thịt ba chỉ nào không? Ta muốn làm thịt Tô Đông Pha.”
"Thịt Tô Đông Pha? Làm như thế nào? Ta... ta chưa nấu bao giờ." Bà Vương có chút bối rối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro