Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn
Giải Quyết Rắc...
2024-08-18 23:46:56
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng mà, hôm nay nàng phải giải quyết xong với mẫu thân và đệ đệ của tên đàn ông hèn hạ đó.
Nếu không lão phu nhân và cặp song sinh này sẽ gặp rắc rối.
Nghĩ đến đây, Cố An Nhiên cầm lấy cái rìu đầu phượng, sắc mặt lạnh lùng đi ra ngoài.
Lúc này, người dân Triệu gia thôn đang giúp Triệu Đại Phú và Tề thị đào một cái hố trong vườn rau bên cạnh túp lều!
Người đã chết rồi, dù sao cũng phải được chôn cất.
Mặc dù Triệu Đại Quang không được lòng mọi người, nhưng cùng là người Triệu Gia Thôn, mẫu thân hắn ta đã kêu gọi mọi người đến giúp đỡ, nên họ cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn.
Mà Triệu Đại Phúc đang sửa soạn lại quần áo cho Triệu Đại Quang.
Kỳ quái nhất là mẫu thân của Triệu Đại Quang, bà ấy vậy mà lại lấy kim chỉ ra, khâu lại đầu và cổ cho Triệu Đại Quang.
Bà ấy vừa may vừa khóc.
Thực ra bà ấy cũng rất sợ, nhưng không muốn nhi tử của mình chết không toàn thây, trở thành nàng hồn dã quỷ!
Nếu có thì cũng phải biến thành lệ quỷ, giết chết con tiện tì đó.
Tất cả người của Lý gia thôn và Cổ gia thôn đều lặng lẽ nhìn theo, thậm chí trong lòng còn có chút vui mừng.
Dù sao Triệu Đại Quang này cũng không phải là người tốt, hắn ta là một tên du thủ du thực ở Triệu gia thôn, cũng đã từng lấy mạng người khác.
Mấy ngày trước, Triệu Đại Quang còn để mắt đến một góa phụ trẻ ở Lý gia thôn, cưỡng ép lôi kéo goá phụ trẻ này đi vào một bụi rậm.
Người góa phụ trẻ không chịu, liền bị hắn ta dùng rìu bổ củi chém chết tại chỗ.
Chuyện này khiến cho toàn bộ đoàn người chạy nạn bàng hoàng, sợ nữ nhân hay khuê nữ nhà mình bị hắn ta để mắt tới.
Bây giờ hắn ta đã chết, bớt đi được một tai họa, những gia đình có nhi nữ cũng yên tâm hơn một chút.
Cố An Nhiên lặng lẽ ngồi ở ngưỡng cửa, không quan tâm tới ánh mắt của bất cứ ai.
Nàng chỉ đợi tên đàn ông khốn kiếp đó được chôn cất xong, khi mẫu tử hai người đó đã ngủ say, nàng sẽ ngắt đầu hai người đó xuống, gọn gàng mà dứt khoát.
Nhưng không biết những người cùng chạy nạn có sợ hãi điều gì không, đống lửa vẫn cháy liên tục, họ cũng không có ý định đi ngủ.
Mẫu thân của Triệu Đại Quang và Triệu Đại Phú cũng thức suốt đêm.
Cố An Nhiên ngáp một cái.
Thôi bỏ đi, cùng lắm là phải đi theo họ thêm một ngày nữa, tóm lại chỉ cần lão phu nhân và Đại Bảo Điềm Nha được an toàn là được.
Khi nàng trở về nhà thì cả ba người đã ngủ rồi.
Cố An Nhiên nhìn quanh, tìm được một mảnh vải hoa, từ trong không gian lấy một ít gạo trắng gói kỹ lại.
Đây là nàng định đưa cho lão phu nhân và Đại Bảo, Điềm Nha, có số gạo này, bọn họ có thể sống sót một thời gian.
Cố An Nhiên nhét đồ vào trong túi hành lý của lão phu nhân rồi thu mình trong góc, nheo mắt nhìn một lúc.
Ngày hôm sau, ánh bình minh bắt đầu ló rạng.
Thời tiết hôm nay cực kỳ nóng bức, cảm giác như bị nhốt trong một cái nồi đầy hơi nước.
Hiếm khi Vương Ngọc Liên không dậy sớm, ngủ một giấc ngon lành, bởi vì bà ấy biết tổ tôn ba người mình sẽ không sống nổi nữa
Dù sao cũng không còn bao nhiêu lương thực.
Sớm muộn gì cũng phải chết trên đường, thà chết trong căn nhà này để tránh thi thể bị thú rừng trên núi nhai nát.
Bà ấy liếc nhìn Cố An Nhiên vẫn còn say ngủ, rồi cầm cái túi vải lớn đựng bánh khô giấu bên người lên.
Nhưng mà, hôm nay nàng phải giải quyết xong với mẫu thân và đệ đệ của tên đàn ông hèn hạ đó.
Nếu không lão phu nhân và cặp song sinh này sẽ gặp rắc rối.
Nghĩ đến đây, Cố An Nhiên cầm lấy cái rìu đầu phượng, sắc mặt lạnh lùng đi ra ngoài.
Lúc này, người dân Triệu gia thôn đang giúp Triệu Đại Phú và Tề thị đào một cái hố trong vườn rau bên cạnh túp lều!
Người đã chết rồi, dù sao cũng phải được chôn cất.
Mặc dù Triệu Đại Quang không được lòng mọi người, nhưng cùng là người Triệu Gia Thôn, mẫu thân hắn ta đã kêu gọi mọi người đến giúp đỡ, nên họ cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn.
Mà Triệu Đại Phúc đang sửa soạn lại quần áo cho Triệu Đại Quang.
Kỳ quái nhất là mẫu thân của Triệu Đại Quang, bà ấy vậy mà lại lấy kim chỉ ra, khâu lại đầu và cổ cho Triệu Đại Quang.
Bà ấy vừa may vừa khóc.
Thực ra bà ấy cũng rất sợ, nhưng không muốn nhi tử của mình chết không toàn thây, trở thành nàng hồn dã quỷ!
Nếu có thì cũng phải biến thành lệ quỷ, giết chết con tiện tì đó.
Tất cả người của Lý gia thôn và Cổ gia thôn đều lặng lẽ nhìn theo, thậm chí trong lòng còn có chút vui mừng.
Dù sao Triệu Đại Quang này cũng không phải là người tốt, hắn ta là một tên du thủ du thực ở Triệu gia thôn, cũng đã từng lấy mạng người khác.
Mấy ngày trước, Triệu Đại Quang còn để mắt đến một góa phụ trẻ ở Lý gia thôn, cưỡng ép lôi kéo goá phụ trẻ này đi vào một bụi rậm.
Người góa phụ trẻ không chịu, liền bị hắn ta dùng rìu bổ củi chém chết tại chỗ.
Chuyện này khiến cho toàn bộ đoàn người chạy nạn bàng hoàng, sợ nữ nhân hay khuê nữ nhà mình bị hắn ta để mắt tới.
Bây giờ hắn ta đã chết, bớt đi được một tai họa, những gia đình có nhi nữ cũng yên tâm hơn một chút.
Cố An Nhiên lặng lẽ ngồi ở ngưỡng cửa, không quan tâm tới ánh mắt của bất cứ ai.
Nàng chỉ đợi tên đàn ông khốn kiếp đó được chôn cất xong, khi mẫu tử hai người đó đã ngủ say, nàng sẽ ngắt đầu hai người đó xuống, gọn gàng mà dứt khoát.
Nhưng không biết những người cùng chạy nạn có sợ hãi điều gì không, đống lửa vẫn cháy liên tục, họ cũng không có ý định đi ngủ.
Mẫu thân của Triệu Đại Quang và Triệu Đại Phú cũng thức suốt đêm.
Cố An Nhiên ngáp một cái.
Thôi bỏ đi, cùng lắm là phải đi theo họ thêm một ngày nữa, tóm lại chỉ cần lão phu nhân và Đại Bảo Điềm Nha được an toàn là được.
Khi nàng trở về nhà thì cả ba người đã ngủ rồi.
Cố An Nhiên nhìn quanh, tìm được một mảnh vải hoa, từ trong không gian lấy một ít gạo trắng gói kỹ lại.
Đây là nàng định đưa cho lão phu nhân và Đại Bảo, Điềm Nha, có số gạo này, bọn họ có thể sống sót một thời gian.
Cố An Nhiên nhét đồ vào trong túi hành lý của lão phu nhân rồi thu mình trong góc, nheo mắt nhìn một lúc.
Ngày hôm sau, ánh bình minh bắt đầu ló rạng.
Thời tiết hôm nay cực kỳ nóng bức, cảm giác như bị nhốt trong một cái nồi đầy hơi nước.
Hiếm khi Vương Ngọc Liên không dậy sớm, ngủ một giấc ngon lành, bởi vì bà ấy biết tổ tôn ba người mình sẽ không sống nổi nữa
Dù sao cũng không còn bao nhiêu lương thực.
Sớm muộn gì cũng phải chết trên đường, thà chết trong căn nhà này để tránh thi thể bị thú rừng trên núi nhai nát.
Bà ấy liếc nhìn Cố An Nhiên vẫn còn say ngủ, rồi cầm cái túi vải lớn đựng bánh khô giấu bên người lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro