Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Thu Thập Vật Tư...

2024-08-18 23:46:56

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cố Hồng Khánh không tin thứ này, trước đó ở thôn phía Tây trên một ngọn núi có rất nhiều mộ hoang, các trưởng lão trong thôn đều nói trong rừng có quỷ.

Nhưng mỗi lần hắn ta đi săn ở khu rừng phía Tây, có khi qua đêm trong rừng đều không hề trông thấy gì.

Ngay thẳng sẽ không sợ bóng nghiêng.

"Ngươi có đi không? Nếu ngươi không đi thì ta sẽ tự đi vào.” Cố An Nhiên hơi nghiêng đầu hỏi.

"Đi!" Cố Hồng Khánh quyết tâm muốn đi theo.

Lão thái thái lo lắng nhảy lên, nhìn về phía thê tử Cố Hồng Khánh nói: "Nguyệt Quế, ngươi nói Hồng Khánh đi, sẽ làm tổn thương hài tử đó.”

Không ngờ Nguyệt Quế lại nói: "Gia, ngươi đi cùng với An Nhiên muội muội vào đó. Nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.”

Cố An Nhiên tự mình tiến vào ngôi nhà, Cố Hồng Khánh theo sát phía sau.

Hai người vừa bước vào, bên ngoài một cơn gió thổi mạnh khiến lá cây xào xạc.

Dù bây giờ là giữa trưa, mặt trời đã lên cao, nhưng cánh tay mọi người đều nổi da gà.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Kim Quang đã lớn tuổi, trong lòng vẫn tin tưởng những chuyện này.

Trong nhà này chỗ nào cũng lộ ra tà dị, An Nhiên một mình vào hang cọp không ổn chút nào.

Đông người dương khí vượng, lỡ như có tà ma cũng không dám tác quái.

Ông ấy cau mày nói: "Các nam nhân Lý Gia thôn cùng ta vào nhà đi, xem có cần giúp đỡ gì không."

Mọi người đều tránh né loại chuyện này, cho nên ông ấy chỉ lôi kéo người trong thôn mình, cho dù ông ấy có kêu gọi người của thôn khác, họ cũng có thể không chịu đi vào.

"Thôn trưởng thúc thúc, chúng ta cùng thúc vào trong."

Dưới sự ảnh hưởng của Lý thôn trưởng, thôn dân Lý Gia thôn rất chất phác.

Mọi người đều nghĩ đoàn kết hợp tác sẽ sống tốt, cũng có ấn tượng tốt với Cố An Nhiên nên chuyện này đương nhiên phải giúp đỡ.

Nam nhân của Cố gia thôn và mấy người của Triệu gia thôn cũng đi theo phía sau: " Đưa chúng ta đi cùng. Chúng ta đông người như vậy, giờ lại là buổi trưa. Có thể có chuyện gì chứ?"

Lúc đầu mọi người còn tưởng trong nhà này có thể có người Khương ẩn náu, nhưng nhóm Cố An Nhiên đi vào đã một lúc, cũng không có tiếng đánh nhau, chứng tỏ bên trong chắc là an toàn.

Bên này, Cố An Nhiên và Cố Hồng Khánh đã chạy tới chỗ gian phòng chính.

Cố An Nhiên cầm hai lưỡi rìu trong tay, còn Cố Hồng Khánh cầm cung săn, sẵn sàng ứng phó tình huống khẩn cấp bất cứ lúc nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có vẻ như đã lâu không có ai sống trong ngôi nhà này, các vết nứt trên phiến đá xanh mọc ra không ít cỏ dại

Cửa ra vào và cửa sổ của ngôi nhà đều đóng chặt, nhưng giấy dán cửa sổ đã bạc màu, một số chỗ đã bắt đầu mục nát, khiến trông càng thêm quỷ dị.

"Hắt xì!"

Cố Hồng Khánh cảm thấy toàn thân ớn lạnh, không khống chế được mà hắt hơi một cái.

Hắn ta có chút căng thẳng, hỏi: "An Nhiên cô nương, ngươi nói ở đây có ma không?"

Cố An Nhiên không nói nên lời: " Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện ở đây không có người nào đi."

"Thời buổi loạn lạc, con người còn đáng sợ hơn ma quỷ."

Nói xong, nàng đạp một cái, đá văng cửa phòng

Bên trong tối om, chỉ có mấy cái dụng cụ hòm xiểng, ngoài ra không có gì khác.

Cố An Nhiên nhanh chóng phán đoán: "Nơi này có lẽ là không có người, cho dù có cũng không nhiều hơn hai người.”

Bởi vì nếu như có một đám người đóng quân ở đây, tiếng ồn lớn như vậy, thấy chỉ có hai người nàng và Cố Hồng Khánh, bọn họ đã sớm xông ra đuổi đi hoặc là giết chết.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Số ký tự: 0