[Không Gian] Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Trong Thiên Tai
Không Gian Ngón...
2024-11-19 12:11:25
Nếu như vợ chồng ông ta ngày thường không ngụy trang tốt, đối xử với hai đứa ngốc Du Phi Dao như con ruột, nói không chừng đã bị lão tam cướp mất rồi.
Nhìn thấy Du Chí Thành mất bình tĩnh, Du Phi Dao trong lòng cũng nguôi ngoai đi một chút, uể oải đứng dậy, lại giành nói trước khi Du Chí Thành mở miệng.
"Dù sao ngoài ba mẹ con ra, chỉ có chú hai dì hai đối xử tốt với con và A Tinh nhất, cho nên chuyện bán cổ phần, hai chị em con mới đến hỏi ý kiến của chú hai trước, nếu như chú không mua, thì con sẽ đi tìm chú ba, như chú nói, Du thị dù sao cũng là tâm huyết cả đời của ba con, con cũng không muốn nó rơi vào tay người ngoài."
"Cho nên chỉ khi nào hai người đều không muốn, con mới cân nhắc bán cho người khác, chú hai, chú suy nghĩ cho kỹ đi, tốt nhất là trong hai ngày nay cho con câu trả lời, con với A Tinh chuẩn bị ra nước ngoài giải khuây, dự định trước khi đi sẽ giải quyết xong chuyện này, nói không chừng sau này sẽ định cư ở nước ngoài luôn không về nữa."
Nói xong, mặc kệ sắc mặt Du Chí Thành đã khó coi đến cực điểm, cô gọi em trai một tiếng rồi xoay người rời đi.
Du Chí Hoa và tổng giám đốc Chu, tổng giám đốc Trần gì đó đương nhiên chưa từng nói muốn mua cổ phần trong tay hai chị em bọn họ, nhưng Du Phi Dao quá hiểu rõ Du Chí Thành, nếu như không nói như vậy, lão già này tuyệt đối sẽ không bỏ tiền ra mua, ông ta chỉ dùng những thủ đoạn bẩn thỉu để cướp lấy cổ phần.
Cho nên cô cố tình nói như vậy chỉ là để kích thích Du Chí Thành, dù sao thái độ của cô đã rõ ràng, cổ phần nhất định phải bán, ông ta không mua thì cô sẽ bán cho người khác.
Du Chí Thành đương nhiên không thể trơ mắt nhìn cổ phần này rơi vào tay người khác.
Quả nhiên, hai chị em còn chưa đi đến cửa, phía sau Du Chí Thành đã thở dài một tiếng: "Hai đứa quay lại đây."
Du Phi Dao và em trai nhìn nhau, đều nhìn thấy ý cười kìm nén trong mắt đối phương.
Cá cắn câu rồi!
Hai người quay lại ngồi xuống, nghe thấy Du Chí Thành lại thở dài một hơi: "Hai đứa đã quyết định rồi, chú hai đây cũng không khuyên nữa, nhưng chú là bậc bề trên, cũng không thể chiếm tiện nghi của hai đứa, giá cả này vẫn nên theo giá bình thường đi, chỉ là bây giờ chú không có nhiều tiền mặt như vậy, có thể nào..."
Đương nhiên là không thể!
Nghĩ gì thế! Còn muốn không mất một đồng nào cướp lấy sao! Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.
Du Phi Dao chớp chớp mắt, vẻ mặt chân thành nói: "Lúc nãy con nói là một trăm vạn lượng, thì chính là một trăm vạn lượng, người một nhà cả, chú hai không cần khách sáo như vậy, nếu thật sự thấy ngại, con nhớ hình như anh họ trước kia có đầu tư mấy chục căn nhà, không bằng sang tên cho chúng con đi, còn có dì hai, hình như danh nghĩa của dì có một công ty dược phẩm, chúng con chỉ cần những thứ này là được rồi, nhà họ Du chúng ta cũng là gia tộc danh giá ở Ninh Thành, trong tay chú hai không đến mức một trăm vạn lượng cũng không gom được chứ?"
Từ thư phòng trên tầng ba đi xuống, Du Phi Dao chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái!
Một trăm vạn lượng này là con số mà hai chị em bọn họ ước chừng tính toán ra, là con số mà lão già Du Chí Thành cật lực gom góp, miễn cưỡng có thể gom đủ.
Cổ phần của Du thị là một miếng bánh ngon, nếu như bán ra ngoài, hai trăm vạn lượng chắc chắn không thành vấn đề, nhưng Du Phi Dao không muốn làm như vậy, một trăm vạn lượng dùng để dự trữ vật tư, hai chị em bọn họ mấy đời cũng ăn không hết, cô chỉ muốn lừa gạt lão già này.
Nhìn thấy Du Chí Thành mất bình tĩnh, Du Phi Dao trong lòng cũng nguôi ngoai đi một chút, uể oải đứng dậy, lại giành nói trước khi Du Chí Thành mở miệng.
"Dù sao ngoài ba mẹ con ra, chỉ có chú hai dì hai đối xử tốt với con và A Tinh nhất, cho nên chuyện bán cổ phần, hai chị em con mới đến hỏi ý kiến của chú hai trước, nếu như chú không mua, thì con sẽ đi tìm chú ba, như chú nói, Du thị dù sao cũng là tâm huyết cả đời của ba con, con cũng không muốn nó rơi vào tay người ngoài."
"Cho nên chỉ khi nào hai người đều không muốn, con mới cân nhắc bán cho người khác, chú hai, chú suy nghĩ cho kỹ đi, tốt nhất là trong hai ngày nay cho con câu trả lời, con với A Tinh chuẩn bị ra nước ngoài giải khuây, dự định trước khi đi sẽ giải quyết xong chuyện này, nói không chừng sau này sẽ định cư ở nước ngoài luôn không về nữa."
Nói xong, mặc kệ sắc mặt Du Chí Thành đã khó coi đến cực điểm, cô gọi em trai một tiếng rồi xoay người rời đi.
Du Chí Hoa và tổng giám đốc Chu, tổng giám đốc Trần gì đó đương nhiên chưa từng nói muốn mua cổ phần trong tay hai chị em bọn họ, nhưng Du Phi Dao quá hiểu rõ Du Chí Thành, nếu như không nói như vậy, lão già này tuyệt đối sẽ không bỏ tiền ra mua, ông ta chỉ dùng những thủ đoạn bẩn thỉu để cướp lấy cổ phần.
Cho nên cô cố tình nói như vậy chỉ là để kích thích Du Chí Thành, dù sao thái độ của cô đã rõ ràng, cổ phần nhất định phải bán, ông ta không mua thì cô sẽ bán cho người khác.
Du Chí Thành đương nhiên không thể trơ mắt nhìn cổ phần này rơi vào tay người khác.
Quả nhiên, hai chị em còn chưa đi đến cửa, phía sau Du Chí Thành đã thở dài một tiếng: "Hai đứa quay lại đây."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Du Phi Dao và em trai nhìn nhau, đều nhìn thấy ý cười kìm nén trong mắt đối phương.
Cá cắn câu rồi!
Hai người quay lại ngồi xuống, nghe thấy Du Chí Thành lại thở dài một hơi: "Hai đứa đã quyết định rồi, chú hai đây cũng không khuyên nữa, nhưng chú là bậc bề trên, cũng không thể chiếm tiện nghi của hai đứa, giá cả này vẫn nên theo giá bình thường đi, chỉ là bây giờ chú không có nhiều tiền mặt như vậy, có thể nào..."
Đương nhiên là không thể!
Nghĩ gì thế! Còn muốn không mất một đồng nào cướp lấy sao! Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.
Du Phi Dao chớp chớp mắt, vẻ mặt chân thành nói: "Lúc nãy con nói là một trăm vạn lượng, thì chính là một trăm vạn lượng, người một nhà cả, chú hai không cần khách sáo như vậy, nếu thật sự thấy ngại, con nhớ hình như anh họ trước kia có đầu tư mấy chục căn nhà, không bằng sang tên cho chúng con đi, còn có dì hai, hình như danh nghĩa của dì có một công ty dược phẩm, chúng con chỉ cần những thứ này là được rồi, nhà họ Du chúng ta cũng là gia tộc danh giá ở Ninh Thành, trong tay chú hai không đến mức một trăm vạn lượng cũng không gom được chứ?"
Từ thư phòng trên tầng ba đi xuống, Du Phi Dao chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái!
Một trăm vạn lượng này là con số mà hai chị em bọn họ ước chừng tính toán ra, là con số mà lão già Du Chí Thành cật lực gom góp, miễn cưỡng có thể gom đủ.
Cổ phần của Du thị là một miếng bánh ngon, nếu như bán ra ngoài, hai trăm vạn lượng chắc chắn không thành vấn đề, nhưng Du Phi Dao không muốn làm như vậy, một trăm vạn lượng dùng để dự trữ vật tư, hai chị em bọn họ mấy đời cũng ăn không hết, cô chỉ muốn lừa gạt lão già này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro