Không Gian Tiểu Nông Nữ : Mang Theo Cả Nhà Đi Chạy Nạn
Chương 13
2024-12-11 11:36:42
Gặp gỡ không nói lý quan binh, Diệp Gia Xuyên bất đắc dĩ, mang đồ vật nhiều mà còn phải nộp thuế, quả thực thật ngang ngược vô lý!
Dân không cùng quan đấu, Diệp Gia Xuyên khổ sở lấy ra một văn tiền đưa cho đối phương, lúc này mới thuận lợi vào thành.
Không dễ dàng a, không dễ dàng!
Tới một chuyến, quả thật lao lực quá!
Dựa theo trong đầu ký ức, Diệp Gia Xuyên dạo qua một vòng, tìm khắp các nơi, bắt đầu bán sọt tre.
Diệp Nhị Lang tay nghề không tồi, biên sọt tre rắn chắc, dùng bền, lại đẹp mắt.
Chẳng mấy chốc, có người tiến đến dò hỏi: "Sọt tre bao nhiêu tiền một cái?"
"Tiểu nhân bán mười văn tiền một cái, đại loại thì mười lăm văn, lão bá muốn mua mấy cái đặt ở trong nhà dùng không? Nhà ta sọt tre rắn chắc, bền, lại đẹp nữa."
Diệp Gia Xuyên khen sọt tre lên tận trời, thành công làm đối phương động lòng, mua luôn hai cái sọt tre.
Khởi đầu thật tốt!
Chẳng bao lâu, Diệp Gia Xuyên đã bán hết sọt tre.
Trong túi có 150 văn, chuẩn bị đem gạo trắng bán đi, nhưng loại gạo tinh tế này, cũng không thể bán vội.
Diệp Gia Xuyên đi tiệm gạo dò hỏi giá.
"Chưởng quầy, hôm nay lương giới bao nhiêu tiền một đấu?"
"50 văn một đấu, khách quan muốn mua ít về ăn không?"
"Không được, ta xem cái gạo này còn không bằng nhà ta tốt!"
Diệp Gia Xuyên thần bí mở túi, lộ ra bên trong là gạo trắng như tuyết.
Chưởng quầy vốn tưởng rằng là người sa cơ thất thế, không hy vọng gì ở hắn, nhưng không ngờ người này lại trào phúng mình, có chút sinh khí. Chưởng quầy nghĩ thầm, cái người nghèo khó này có thể có cái gì tốt?
Mang chút coi khinh, hắn bắt đầu thăm dò xem trong túi lương thực có gì.
"Ơ này, đây là gạo??!"
Chưởng quầy không thể tin nổi, chưa bao giờ thấy loại gạo trắng tinh như thế, tựa như tuyết mùa đông, không một chút tạp sắc.
Không nhịn được, hắn lấy một nắm lên, màu sắc bóng loáng, mùi hương nồng nàn, đúng là thượng hạng hương mễ!
Là một người bán gạo lâu năm, chưởng quầy chưa từng thấy loại gạo tốt như thế, liền vội vàng lấy lòng: "Khách quan, cái gạo này bán sao?"
"Được, ngươi cảm thấy cái gạo này giá trị bao nhiêu tiền?"
Diệp Gia Xuyên mỉm cười, ám chỉ đối phương, gạo tốt như vậy, sao có thể bán rẻ được.
Chưởng quầy do dự, nếu đem gạo này tặng cho chủ nhân, chắc chắn sẽ được khen ngợi, nhưng hắn cũng không muốn mất đi lợi ích, bèn báo giá: "80 văn, ngươi thấy sao?"
Diệp Gia Xuyên suýt nữa thì nhảy dựng lên, còn tưởng đối phương chỉ tăng có chút ít.
Nhưng trên mặt hắn không hề lộ ra, chỉ nhàn nhạt mỉm cười.
Thấy đối phương không hài lòng, chưởng quầy lại cắn răng, nói: "Một trăm văn một đấu! Thật sự không thể cao hơn, gạo cống cũng chỉ có giá ấy thôi!"
"Vậy thì, như chưởng quầy nói đi," Diệp Gia Xuyên cười ha hả nói, "Thương trường là thế, xem ai kiên nhẫn hơn thôi."
Một túi gạo không ít, ước tính có hơn hai mươi đấu, đổi ra được hai lượng rưỡi tiền bạc.
Diệp Gia Xuyên đặt bạc vào trong lòng ngực, thở dài một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có bạc rồi!
Mang theo bạc, hắn đi trước mua vài thước vải bố cho tức phụ và khuê nữ, làm vài bộ xiêm y, khuê nữ vẫn chưa có quần áo phù hợp.
Rồi hắn lại mua chút thịt, về nhà chuẩn bị bữa ăn.
Nhớ lại lời nương phân phó, Diệp Gia Xuyên đi mua thêm ít gạo, mang theo rau dại đi tìm Diệp Tam Lang.
Diệp Tam Lang là con út của Diệp gia, tuổi còn trẻ, năm nay mới mười tám tuổi, đang học nghề thợ mộc ở chỗ thợ mộc trong trấn. Gia đình không có tiền, không thể nuôi dưỡng người rảnh rỗi.
Cậu tuổi cũng không nhỏ, không đủ tiền lấy vợ, bèn quyết định làm học đồ, chờ học xong sẽ kiếm được tiền.
Chỗ thợ mộc nằm ở cuối phố, cửa hiệu khá lớn, bên trong có bốn năm học đồ đang bận rộn làm việc. Diệp Gia Xuyên quan sát một vòng xung quanh, có một tiểu nhị chạy tới vỗ vai Diệp Tam Lang: "Đại ca ngươi tới, ở ngoài cửa kia!"
Diệp Tam Lang sửng sốt, buông đồ trong tay, nói với sư phụ một tiếng rồi đi ra ngoài tìm đại ca.
Dân không cùng quan đấu, Diệp Gia Xuyên khổ sở lấy ra một văn tiền đưa cho đối phương, lúc này mới thuận lợi vào thành.
Không dễ dàng a, không dễ dàng!
Tới một chuyến, quả thật lao lực quá!
Dựa theo trong đầu ký ức, Diệp Gia Xuyên dạo qua một vòng, tìm khắp các nơi, bắt đầu bán sọt tre.
Diệp Nhị Lang tay nghề không tồi, biên sọt tre rắn chắc, dùng bền, lại đẹp mắt.
Chẳng mấy chốc, có người tiến đến dò hỏi: "Sọt tre bao nhiêu tiền một cái?"
"Tiểu nhân bán mười văn tiền một cái, đại loại thì mười lăm văn, lão bá muốn mua mấy cái đặt ở trong nhà dùng không? Nhà ta sọt tre rắn chắc, bền, lại đẹp nữa."
Diệp Gia Xuyên khen sọt tre lên tận trời, thành công làm đối phương động lòng, mua luôn hai cái sọt tre.
Khởi đầu thật tốt!
Chẳng bao lâu, Diệp Gia Xuyên đã bán hết sọt tre.
Trong túi có 150 văn, chuẩn bị đem gạo trắng bán đi, nhưng loại gạo tinh tế này, cũng không thể bán vội.
Diệp Gia Xuyên đi tiệm gạo dò hỏi giá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chưởng quầy, hôm nay lương giới bao nhiêu tiền một đấu?"
"50 văn một đấu, khách quan muốn mua ít về ăn không?"
"Không được, ta xem cái gạo này còn không bằng nhà ta tốt!"
Diệp Gia Xuyên thần bí mở túi, lộ ra bên trong là gạo trắng như tuyết.
Chưởng quầy vốn tưởng rằng là người sa cơ thất thế, không hy vọng gì ở hắn, nhưng không ngờ người này lại trào phúng mình, có chút sinh khí. Chưởng quầy nghĩ thầm, cái người nghèo khó này có thể có cái gì tốt?
Mang chút coi khinh, hắn bắt đầu thăm dò xem trong túi lương thực có gì.
"Ơ này, đây là gạo??!"
Chưởng quầy không thể tin nổi, chưa bao giờ thấy loại gạo trắng tinh như thế, tựa như tuyết mùa đông, không một chút tạp sắc.
Không nhịn được, hắn lấy một nắm lên, màu sắc bóng loáng, mùi hương nồng nàn, đúng là thượng hạng hương mễ!
Là một người bán gạo lâu năm, chưởng quầy chưa từng thấy loại gạo tốt như thế, liền vội vàng lấy lòng: "Khách quan, cái gạo này bán sao?"
"Được, ngươi cảm thấy cái gạo này giá trị bao nhiêu tiền?"
Diệp Gia Xuyên mỉm cười, ám chỉ đối phương, gạo tốt như vậy, sao có thể bán rẻ được.
Chưởng quầy do dự, nếu đem gạo này tặng cho chủ nhân, chắc chắn sẽ được khen ngợi, nhưng hắn cũng không muốn mất đi lợi ích, bèn báo giá: "80 văn, ngươi thấy sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Gia Xuyên suýt nữa thì nhảy dựng lên, còn tưởng đối phương chỉ tăng có chút ít.
Nhưng trên mặt hắn không hề lộ ra, chỉ nhàn nhạt mỉm cười.
Thấy đối phương không hài lòng, chưởng quầy lại cắn răng, nói: "Một trăm văn một đấu! Thật sự không thể cao hơn, gạo cống cũng chỉ có giá ấy thôi!"
"Vậy thì, như chưởng quầy nói đi," Diệp Gia Xuyên cười ha hả nói, "Thương trường là thế, xem ai kiên nhẫn hơn thôi."
Một túi gạo không ít, ước tính có hơn hai mươi đấu, đổi ra được hai lượng rưỡi tiền bạc.
Diệp Gia Xuyên đặt bạc vào trong lòng ngực, thở dài một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có bạc rồi!
Mang theo bạc, hắn đi trước mua vài thước vải bố cho tức phụ và khuê nữ, làm vài bộ xiêm y, khuê nữ vẫn chưa có quần áo phù hợp.
Rồi hắn lại mua chút thịt, về nhà chuẩn bị bữa ăn.
Nhớ lại lời nương phân phó, Diệp Gia Xuyên đi mua thêm ít gạo, mang theo rau dại đi tìm Diệp Tam Lang.
Diệp Tam Lang là con út của Diệp gia, tuổi còn trẻ, năm nay mới mười tám tuổi, đang học nghề thợ mộc ở chỗ thợ mộc trong trấn. Gia đình không có tiền, không thể nuôi dưỡng người rảnh rỗi.
Cậu tuổi cũng không nhỏ, không đủ tiền lấy vợ, bèn quyết định làm học đồ, chờ học xong sẽ kiếm được tiền.
Chỗ thợ mộc nằm ở cuối phố, cửa hiệu khá lớn, bên trong có bốn năm học đồ đang bận rộn làm việc. Diệp Gia Xuyên quan sát một vòng xung quanh, có một tiểu nhị chạy tới vỗ vai Diệp Tam Lang: "Đại ca ngươi tới, ở ngoài cửa kia!"
Diệp Tam Lang sửng sốt, buông đồ trong tay, nói với sư phụ một tiếng rồi đi ra ngoài tìm đại ca.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro