Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn
Chúng Ta Có Nên...
2024-10-04 09:30:23
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Liễu Phán Nhi đồng ý, xoay người bước nhanh trở lại, đi tìm nơi ẩn nấp của mấy đứa trẻ, kéo chiếc xe bò ra, kể cho bọn trẻ nghe chuyện gì đã xảy ra.
Lý Đại Bảo sợ hãi một trận: “Bọn họ bị bọn thổ phỉ bắt đi, cũng biến thành kẻ xấu như bọn thổ phỉ.”
Trong lòng Lý Dung đầy căm phẫn: “Chó ăn cứt cũng không đổi được, người này xấu xa đến tận xương cốt rồi. Cho dù bọn chúng không bị thổ phỉ bắt đi, bọn chúng đã có ý đồ muốn cướp đoạt A Nam và Tiểu Bảo, cũng là kẻ xấu rồi. Nói không chừng bọn chúng đã từng lén lút làm nhiều chuyện xấu xa, thật hy vọng thôn trưởng trực tiếp giết chết hai kẻ độc ác kia!”
Liễu Phán Nhi ở phía sau nghe Lý Dung và Lý Đại Bảo nói chuyện, nàng nhắc nhở Lý Dung cùng Lý Đại Bảo: “Khi chúng ta đến cạnh con đường phía trên, nếu xe bò của chúng ta không đi qua được, có thể phải bỏ xe lại.”
“A?” Lý Đại Bảo nhất thời trợn tròn mắt, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Lão Hoàng làm sao bây giờ? Chúng ta phải bỏ rơi nó sao? Lão Hoàng đã ở cùng chúng ta nhiều năm như vậy, nó cũng hiểu nhân tính, chúng ta không thể bỏ rơi lão Hoàng.”
Lý Dung cũng không nỡ, con bé và ca ca có thể đi bộ, nhưng đệ đệ muội còn nhỏ, không có xe bò, một đường đi đều phải cõng, một ngày đi không được xa.
Liễu Phán Nhi cũng không biết ở phía trước đang xảy ra chuyện gì, hiện tại còn quá sớm để đưa ra kết luận: “Đại Bảo, không nên gấp gáp, chỉ cần chúng ta có khả năng, ta sẽ không bỏ rơi lão Hoàng.
Nhưng nếu chúng ta không đi con đường này mà đi đường núi hoang dã, chúng ta giống như dê vào miệng cọp, sẽ trực tiếp bị những tên thổ phỉ đó tóm gọn, đến lúc đó không chỉ có lão Hoàng ngưu gặp tai ương mà mấy người chúng ta cũng đừng nghĩ tới chuyện sống tốt.”
Lý Đại Bảo im lặng, nhìn lão Hoàng đang kéo xe bằng ánh mắt bất đắc dĩ.
Nhá nhem tối, mọi người đốt lửa nấu cơm, ăn uống no đủ rồi tiếp tục đi đường suốt đêm. Tay nâng đuốc, tốc độ tuy chậm nhưng bọn họ cũng không dám dừng lại.
Một số nạn dân vốn dĩ đã quay trở lại, không tiếp tục quay lại nữa mà đi theo những người ở thôn Lý gia ở phía trước. Có người lại tận mắt nhìn thấy tảng đá chặn đường không qua được, nên họ chọn đi đường vòng, đi đường núi hoang dã.
Đây đều là lựa chọn cá nhân, Liễu Phán Nhi cũng không làm gì được.
Đến buổi trưa ngày hôm sau, cuối cùng đi đến được con đường phía trên, cách đó không xa, Liễu Phán Nhi dừng xe bò lại, cho Lý Đại Bảo trông chừng xe bò và mấy đứa nhỏ, cô đi theo thôn để cùng nhau nhìn xem.
Lúc vừa nhìn thấy thì trái tim của Liễu Phán Nhi lạnh đi, vô số tảng đá khổng lồ từ trên núi rơi xuống, trực tiếp chặn phía trên và phía dưới con đường, đống đá xếp chồng cao vài chục trượng*. Những ngọn núi xung quanh dốc đứng, cao tới hơn mười trượng.
*1 trượng = 3,33m
Cho dù bọn họ có trèo qua được tảng đá thì xe bò cùng Hoàng ngưu nhất định không qua được.
Sắc mặt thôn trưởng Lý ngưng trọng, cau mày: “Đại Tráng, ngươi trèo lên xem có thể trèo qua đống đá trước mặt này hay không?”
“Vâng, thôn trưởng.” Đại Tráng đáp lại, bắt đầu leo lên, có đôi khi giẫm phải đá nhỏ, suýt rơi xuống, đặc biệt nguy hiểm.
Đại Tráng là một thanh niên mạnh khỏe như vậy, khi leo lên một đống đá cao vài chục trượng còn thấy khó khăn. Nếu đổi thành người già, đoán chừng không thể leo lên được.
Xe bò và trâu chỉ có thể bị bỏ lại.
Liễu Phán Nhi đồng ý, xoay người bước nhanh trở lại, đi tìm nơi ẩn nấp của mấy đứa trẻ, kéo chiếc xe bò ra, kể cho bọn trẻ nghe chuyện gì đã xảy ra.
Lý Đại Bảo sợ hãi một trận: “Bọn họ bị bọn thổ phỉ bắt đi, cũng biến thành kẻ xấu như bọn thổ phỉ.”
Trong lòng Lý Dung đầy căm phẫn: “Chó ăn cứt cũng không đổi được, người này xấu xa đến tận xương cốt rồi. Cho dù bọn chúng không bị thổ phỉ bắt đi, bọn chúng đã có ý đồ muốn cướp đoạt A Nam và Tiểu Bảo, cũng là kẻ xấu rồi. Nói không chừng bọn chúng đã từng lén lút làm nhiều chuyện xấu xa, thật hy vọng thôn trưởng trực tiếp giết chết hai kẻ độc ác kia!”
Liễu Phán Nhi ở phía sau nghe Lý Dung và Lý Đại Bảo nói chuyện, nàng nhắc nhở Lý Dung cùng Lý Đại Bảo: “Khi chúng ta đến cạnh con đường phía trên, nếu xe bò của chúng ta không đi qua được, có thể phải bỏ xe lại.”
“A?” Lý Đại Bảo nhất thời trợn tròn mắt, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Lão Hoàng làm sao bây giờ? Chúng ta phải bỏ rơi nó sao? Lão Hoàng đã ở cùng chúng ta nhiều năm như vậy, nó cũng hiểu nhân tính, chúng ta không thể bỏ rơi lão Hoàng.”
Lý Dung cũng không nỡ, con bé và ca ca có thể đi bộ, nhưng đệ đệ muội còn nhỏ, không có xe bò, một đường đi đều phải cõng, một ngày đi không được xa.
Liễu Phán Nhi cũng không biết ở phía trước đang xảy ra chuyện gì, hiện tại còn quá sớm để đưa ra kết luận: “Đại Bảo, không nên gấp gáp, chỉ cần chúng ta có khả năng, ta sẽ không bỏ rơi lão Hoàng.
Nhưng nếu chúng ta không đi con đường này mà đi đường núi hoang dã, chúng ta giống như dê vào miệng cọp, sẽ trực tiếp bị những tên thổ phỉ đó tóm gọn, đến lúc đó không chỉ có lão Hoàng ngưu gặp tai ương mà mấy người chúng ta cũng đừng nghĩ tới chuyện sống tốt.”
Lý Đại Bảo im lặng, nhìn lão Hoàng đang kéo xe bằng ánh mắt bất đắc dĩ.
Nhá nhem tối, mọi người đốt lửa nấu cơm, ăn uống no đủ rồi tiếp tục đi đường suốt đêm. Tay nâng đuốc, tốc độ tuy chậm nhưng bọn họ cũng không dám dừng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một số nạn dân vốn dĩ đã quay trở lại, không tiếp tục quay lại nữa mà đi theo những người ở thôn Lý gia ở phía trước. Có người lại tận mắt nhìn thấy tảng đá chặn đường không qua được, nên họ chọn đi đường vòng, đi đường núi hoang dã.
Đây đều là lựa chọn cá nhân, Liễu Phán Nhi cũng không làm gì được.
Đến buổi trưa ngày hôm sau, cuối cùng đi đến được con đường phía trên, cách đó không xa, Liễu Phán Nhi dừng xe bò lại, cho Lý Đại Bảo trông chừng xe bò và mấy đứa nhỏ, cô đi theo thôn để cùng nhau nhìn xem.
Lúc vừa nhìn thấy thì trái tim của Liễu Phán Nhi lạnh đi, vô số tảng đá khổng lồ từ trên núi rơi xuống, trực tiếp chặn phía trên và phía dưới con đường, đống đá xếp chồng cao vài chục trượng*. Những ngọn núi xung quanh dốc đứng, cao tới hơn mười trượng.
*1 trượng = 3,33m
Cho dù bọn họ có trèo qua được tảng đá thì xe bò cùng Hoàng ngưu nhất định không qua được.
Sắc mặt thôn trưởng Lý ngưng trọng, cau mày: “Đại Tráng, ngươi trèo lên xem có thể trèo qua đống đá trước mặt này hay không?”
“Vâng, thôn trưởng.” Đại Tráng đáp lại, bắt đầu leo lên, có đôi khi giẫm phải đá nhỏ, suýt rơi xuống, đặc biệt nguy hiểm.
Đại Tráng là một thanh niên mạnh khỏe như vậy, khi leo lên một đống đá cao vài chục trượng còn thấy khó khăn. Nếu đổi thành người già, đoán chừng không thể leo lên được.
Xe bò và trâu chỉ có thể bị bỏ lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro