Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn
Không Che Đậy (...
2024-10-04 09:30:23
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tất cả mọi người đều có tai để nghe, có mắt để nhìn. Đừng ỷ vào việc bản thân ăn cơm nhiều hơn vài năm mà đổi trắng thay đen, dùng lòng hiếu thảo để áp bức tiểu bối. Con dâu tốt bị ép đi rồi thì trong lòng các ngươi lại hả hê. Ta thật sự muốn nhìn xem sau này khi Nguyên Thanh trở về, ngươi định giải thích với nó thế nào.”
Lý thái nãi nãi có bối phận lớn nhất trong thôn, cũng là người lớn tuổi nhất, thường ngày ai có việc gì đều nhờ thôn trưởng Lý đứng ra hòa giải. Có đôi khi hòa giải không được, Lý thái nãi nãi sẽ ra mặt, chắc chắn có thể giải quyết được.
Mọi người đặc biệt tin tưởng và nghe theo Lý thái nãi nãi!
Nhũ danh của Lý lão gia là Lý Cẩu Đản, bị Lý thái nãi nãi gọi như thế thì mặt đỏ tới mang tai, tức giận mà cố tình quát lớn: “Còn không nhanh trở về, thật là mất mặt, đáng xấu hổ!”
Lý lão phu nhân và Lý Anh Nương không dám trái lời Lý lão gia, che mặt, giận dữ giậm chân rồi chạy về.
Thôn trưởng Lý cũng vội vàng kêu mọi người lên đường, đuổi kịp Liễu Phán Nhi, cách không xa không gần có thể nhìn thấy bóng dáng xe bò của Liễu Phán Nhi.
Lúc này, Chu Thúy Hoa đi theo sau xe bò, nhỏ giọng hỏi: “Mẫu thân, vừa rồi người nói chuyện khó nghe như thế, không sợ sẽ đắc tội với đồng sinh duy nhất trong thôn của chúng ta chứ?”
Lý thái nãi nãi nghe vậy thì trực tiếp giở giọng trách mắng: “Chỉ là một người đọc sách kiêu căng đầy ngu xuẩn, một đồng sinh nghèo hèn hủ lậu, có gì phải sợ. Nhiều năm như vậy, hắn ta đã sớm làm mất hết hàng trăm mẫu đất mà phụ mẫu để lại, hiện tại chỉ còn mười mấy mẫu.
Ta coi thường nhất là thứ ăn chơi lụn bại như hắn. Rõ ràng hắn không thể thi đậu, thi hai ba lần cũng không bỏ cuộc, nhưng hắn lại thi lại mấy chục lần. Số tiền này cũng đủ cho tiểu bối ăn học rồi. Thế nhưng hắn ta ích kỷ, cố tình hết lần này tới lần khác đàn áp tiểu bối, không cho đi thi.
Lúc trước vốn dĩ Nguyên Thanh là một người có tương lai học tập, dù công công* của con muốn giúp đỡ nó đi thi thì Lý Cẩu Đản cũng không chịu, không ngờ tức phụ của Lý Cẩu Đản lại thành lệ nương nương**, còn quỳ trước mặt Nguyên Thanh, không cho hắn học nữa. Đứa nhỏ kia cực kỳ tức giận mới đi tòng quân.
*Công công: bố chồng
**Lệ nương nương: ở đây chỉ dáng vẻ bà mẹ nhiều nước mắt.
Về sau khi Nguyên Thanh thành hôn, hắn ta không cho chúng nó tiền, giữ lại lấy vợ, nuôi nấng con cái. Vị lệ nương nương kia lại muốn Nguyên Thanh quỳ xuống, nếu không phải phụ thân con ra mặt giúp Nguyên Thanh phân gia thì Nguyên Thanh đã bị bức chết từ lâu rồi.”
“Tại sao trước đây người không thèm để ý, hiện tại lại quan tâm vậy ạ?” Chu Thúy Hoa khó hiểu hỏi, trong thôn, Liễu Phán Nhi thường xuyên bị người nhà Lý lão gia ức hiếp.
Lý thái nãi nãi mỉm cười, miệng móm mém: “Trước đây Nguyên Thanh gia làm việc vô lý, ta cũng mặc kệ. Nhưng gần đây bọn họ làm việc rất có quy tắc, hơn nữa còn là người có năng lực, đương nhiên ta tình nguyện thuận nước giong thuyền.
Dù sao về sau cũng không thể để cho cặp đôi ngu xuẩn kia ức hiếp Nguyên Thanh gia. Hãy nhớ kỹ, nếu chúng ta không có khả năng, chúng ta phải học hỏi từ những người có khả năng. Hôm qua con nói với ta rằng nghĩ đến việc vào nam lập nghiệp, thoạt đầu ta nghĩ là không thể, nhưng ta ngẫm lại chuyện đời này chạy nạn nhiều như thế, ta không muốn tương lai con cháu mình tiếp tục chạy nạn nữa.”
Tất cả mọi người đều có tai để nghe, có mắt để nhìn. Đừng ỷ vào việc bản thân ăn cơm nhiều hơn vài năm mà đổi trắng thay đen, dùng lòng hiếu thảo để áp bức tiểu bối. Con dâu tốt bị ép đi rồi thì trong lòng các ngươi lại hả hê. Ta thật sự muốn nhìn xem sau này khi Nguyên Thanh trở về, ngươi định giải thích với nó thế nào.”
Lý thái nãi nãi có bối phận lớn nhất trong thôn, cũng là người lớn tuổi nhất, thường ngày ai có việc gì đều nhờ thôn trưởng Lý đứng ra hòa giải. Có đôi khi hòa giải không được, Lý thái nãi nãi sẽ ra mặt, chắc chắn có thể giải quyết được.
Mọi người đặc biệt tin tưởng và nghe theo Lý thái nãi nãi!
Nhũ danh của Lý lão gia là Lý Cẩu Đản, bị Lý thái nãi nãi gọi như thế thì mặt đỏ tới mang tai, tức giận mà cố tình quát lớn: “Còn không nhanh trở về, thật là mất mặt, đáng xấu hổ!”
Lý lão phu nhân và Lý Anh Nương không dám trái lời Lý lão gia, che mặt, giận dữ giậm chân rồi chạy về.
Thôn trưởng Lý cũng vội vàng kêu mọi người lên đường, đuổi kịp Liễu Phán Nhi, cách không xa không gần có thể nhìn thấy bóng dáng xe bò của Liễu Phán Nhi.
Lúc này, Chu Thúy Hoa đi theo sau xe bò, nhỏ giọng hỏi: “Mẫu thân, vừa rồi người nói chuyện khó nghe như thế, không sợ sẽ đắc tội với đồng sinh duy nhất trong thôn của chúng ta chứ?”
Lý thái nãi nãi nghe vậy thì trực tiếp giở giọng trách mắng: “Chỉ là một người đọc sách kiêu căng đầy ngu xuẩn, một đồng sinh nghèo hèn hủ lậu, có gì phải sợ. Nhiều năm như vậy, hắn ta đã sớm làm mất hết hàng trăm mẫu đất mà phụ mẫu để lại, hiện tại chỉ còn mười mấy mẫu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta coi thường nhất là thứ ăn chơi lụn bại như hắn. Rõ ràng hắn không thể thi đậu, thi hai ba lần cũng không bỏ cuộc, nhưng hắn lại thi lại mấy chục lần. Số tiền này cũng đủ cho tiểu bối ăn học rồi. Thế nhưng hắn ta ích kỷ, cố tình hết lần này tới lần khác đàn áp tiểu bối, không cho đi thi.
Lúc trước vốn dĩ Nguyên Thanh là một người có tương lai học tập, dù công công* của con muốn giúp đỡ nó đi thi thì Lý Cẩu Đản cũng không chịu, không ngờ tức phụ của Lý Cẩu Đản lại thành lệ nương nương**, còn quỳ trước mặt Nguyên Thanh, không cho hắn học nữa. Đứa nhỏ kia cực kỳ tức giận mới đi tòng quân.
*Công công: bố chồng
**Lệ nương nương: ở đây chỉ dáng vẻ bà mẹ nhiều nước mắt.
Về sau khi Nguyên Thanh thành hôn, hắn ta không cho chúng nó tiền, giữ lại lấy vợ, nuôi nấng con cái. Vị lệ nương nương kia lại muốn Nguyên Thanh quỳ xuống, nếu không phải phụ thân con ra mặt giúp Nguyên Thanh phân gia thì Nguyên Thanh đã bị bức chết từ lâu rồi.”
“Tại sao trước đây người không thèm để ý, hiện tại lại quan tâm vậy ạ?” Chu Thúy Hoa khó hiểu hỏi, trong thôn, Liễu Phán Nhi thường xuyên bị người nhà Lý lão gia ức hiếp.
Lý thái nãi nãi mỉm cười, miệng móm mém: “Trước đây Nguyên Thanh gia làm việc vô lý, ta cũng mặc kệ. Nhưng gần đây bọn họ làm việc rất có quy tắc, hơn nữa còn là người có năng lực, đương nhiên ta tình nguyện thuận nước giong thuyền.
Dù sao về sau cũng không thể để cho cặp đôi ngu xuẩn kia ức hiếp Nguyên Thanh gia. Hãy nhớ kỹ, nếu chúng ta không có khả năng, chúng ta phải học hỏi từ những người có khả năng. Hôm qua con nói với ta rằng nghĩ đến việc vào nam lập nghiệp, thoạt đầu ta nghĩ là không thể, nhưng ta ngẫm lại chuyện đời này chạy nạn nhiều như thế, ta không muốn tương lai con cháu mình tiếp tục chạy nạn nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro