Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn
Mang Theo Kho H...
2024-10-04 09:30:23
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Còn tưởng rằng mẹ kế ác độc đã trở nên tốt hơn, thì ra toàn là giả dối.
Muội muội đệ đệ đã đói đến mức hít thở chẳng nổi, ai cũng phờ phạc ỉu xìu.
Lý Đại Bảo nhìn về hướng mẹ kế rời đi vừa rồi, ánh mắt thất vọng oán trách: "Nếu không tìm được một chút đồ ăn thức uống thì bốn huynh muội chúng ta thật sự sẽ phải chết đói mất."
Lý Đại Bảo cố gắng xách mấy cái bọc trong tay, Lý Dung cầm bát đũa, đi theo phía sau ca ca, vừa đi ngược trở về, vừa cúi đầu, lựa một nhúm rau dại ít đến đáng thương trên mặt đất.
Liễu Phán Nhi dùng y phục bọc hai, ba trăm quả trứng chim cút lại, vất vả lắm mới leo lên sườn núi được thì lập tức trông thấy Lý Đại Bảo và Lý Dung cõng đệ đệ muội muội rời đi, nàng lập tức dở khóc dở cười: "Ta vừa tìm được rất nhiều trứng chim, chúng ta không cần lo đói bụng nữa rồi."
Liễu Phán Nhi lảo đảo chạy tới, giơ trứng chim được bọc trong y phục lên.
Lý Đại Bảo và Lý Dung thi nhau quay đầu lại, trông thấy mẹ kế ác độc với gương mặt đầy vết trầy xước chảy máu, đã ôm đồ trở về.
Nàng không bỏ rơi bọn họ!
Liễu Phán Nhi tìm một bãi đất trống, vẫy vẫy tay với mấy đứa trẻ: "Mau đến đây, chúng ta nướng trứng chim ăn.”
Nói xong, Liễu Phán Nhi bắt đầu tìm củi khô, bụng nàng cũng đã đói đến mức xẹp lép rồi.
Liễu Phán Nhi châm lửa, sau đó ném trứng vào, liên tục dùng cành cây lật trứng ở trong đống lửa.
Lúc này Lý Đại Bảo và Lý Dung trơ mắt đứng nhìn mẹ kế ném trứng chim vào lửa cháy hừng hực, bụng càng réo sôi lên, bước nhanh hơn, cũng đi tới bên cạnh đống lửa.
Lý Tiểu Bảo và Lý Nam nhìn thấy trứng chim, ánh mắt trợn tròn, không ngừng chảy nước miếng: "Trứng, trứng chim.”
Lý Đại Bảo và Lý Dung vừa nuốt nước miếng, vừa cảnh giác nhìn về phía mẹ kế ác độc.
Trứng rất nhỏ, đặt ở trong đống lửa, chỉ trong chốc lát là có thể nướng chín rồi.
Liễu Phán Nhi lấy mười mấy quả từ trong đống lửa ra, đặt chúng ở bên cạnh đó cho nguội bớt: "Đại Bảo, A Dung, các con lột vỏ cho đệ đệ muội muội, để ta nướng chín hết số trứng chim này, mang theo trên người làm lương khô."
Nói xong, tầm mắt Liễu Phán Nhi quay trở về phía đống lửa, không ngừng lật trứng chim trong lửa nóng rực.
Dù có nói nhiều lời ngoài miệng hơn nữa thì cũng không bằng được hành động.
Nếu Liễu Phán Nhi đã quyết định thay đổi hình tượng mẹ kế ác độc của nguyên thân, tất nhiên không thể chỉ dựa vào nói miệng, mà nàng phải dùng hành động chứng minh.
Lý Đại Bảo và Lý Dung nhìn nhau, cơn đói khát áp chế nỗi sợ hãi đối với mẹ kế ác độc, cũng không ngại trứng chim nóng, cầm trong tay lột vỏ.
Trứng nướng chín tỏa ra mùi thơm nức mũi, càng kích thích cho bọn họ liên tục nuốt nước miếng, bụng còn đói hơn nữa.
Lý Đại Bảo và Lý Dung bóc trứng chim cho đệ đệ và muội muội ăn, bọn họ cũng nhân cơ hội ăn mấy miếng, rốt cuộc trong dạ dày cũng không vang lên tiếng kêu gào nữa.
Cặp song sinh long phụng Lý Tiểu Bảo với Lý Nam ăn trứng chim xong, mặt mày tức khắc trở nên hớn hở rạng ngời, cảm thấy đây là quả trứng ngon nhất trên đời.
Liễu Phán Nhi chỉ lo nướng trứng, nàng không ngừng lật trứng, nếu không thì sẽ nướng cháy mất, làm lãng phí mất mấy quả trứng như vậy thì đáng tiếc lắm.
Trên trán Liễu Phán Nhi toát đầy mồ hôi, chỉ có thể dùng tay áo lau.
Còn tưởng rằng mẹ kế ác độc đã trở nên tốt hơn, thì ra toàn là giả dối.
Muội muội đệ đệ đã đói đến mức hít thở chẳng nổi, ai cũng phờ phạc ỉu xìu.
Lý Đại Bảo nhìn về hướng mẹ kế rời đi vừa rồi, ánh mắt thất vọng oán trách: "Nếu không tìm được một chút đồ ăn thức uống thì bốn huynh muội chúng ta thật sự sẽ phải chết đói mất."
Lý Đại Bảo cố gắng xách mấy cái bọc trong tay, Lý Dung cầm bát đũa, đi theo phía sau ca ca, vừa đi ngược trở về, vừa cúi đầu, lựa một nhúm rau dại ít đến đáng thương trên mặt đất.
Liễu Phán Nhi dùng y phục bọc hai, ba trăm quả trứng chim cút lại, vất vả lắm mới leo lên sườn núi được thì lập tức trông thấy Lý Đại Bảo và Lý Dung cõng đệ đệ muội muội rời đi, nàng lập tức dở khóc dở cười: "Ta vừa tìm được rất nhiều trứng chim, chúng ta không cần lo đói bụng nữa rồi."
Liễu Phán Nhi lảo đảo chạy tới, giơ trứng chim được bọc trong y phục lên.
Lý Đại Bảo và Lý Dung thi nhau quay đầu lại, trông thấy mẹ kế ác độc với gương mặt đầy vết trầy xước chảy máu, đã ôm đồ trở về.
Nàng không bỏ rơi bọn họ!
Liễu Phán Nhi tìm một bãi đất trống, vẫy vẫy tay với mấy đứa trẻ: "Mau đến đây, chúng ta nướng trứng chim ăn.”
Nói xong, Liễu Phán Nhi bắt đầu tìm củi khô, bụng nàng cũng đã đói đến mức xẹp lép rồi.
Liễu Phán Nhi châm lửa, sau đó ném trứng vào, liên tục dùng cành cây lật trứng ở trong đống lửa.
Lúc này Lý Đại Bảo và Lý Dung trơ mắt đứng nhìn mẹ kế ném trứng chim vào lửa cháy hừng hực, bụng càng réo sôi lên, bước nhanh hơn, cũng đi tới bên cạnh đống lửa.
Lý Tiểu Bảo và Lý Nam nhìn thấy trứng chim, ánh mắt trợn tròn, không ngừng chảy nước miếng: "Trứng, trứng chim.”
Lý Đại Bảo và Lý Dung vừa nuốt nước miếng, vừa cảnh giác nhìn về phía mẹ kế ác độc.
Trứng rất nhỏ, đặt ở trong đống lửa, chỉ trong chốc lát là có thể nướng chín rồi.
Liễu Phán Nhi lấy mười mấy quả từ trong đống lửa ra, đặt chúng ở bên cạnh đó cho nguội bớt: "Đại Bảo, A Dung, các con lột vỏ cho đệ đệ muội muội, để ta nướng chín hết số trứng chim này, mang theo trên người làm lương khô."
Nói xong, tầm mắt Liễu Phán Nhi quay trở về phía đống lửa, không ngừng lật trứng chim trong lửa nóng rực.
Dù có nói nhiều lời ngoài miệng hơn nữa thì cũng không bằng được hành động.
Nếu Liễu Phán Nhi đã quyết định thay đổi hình tượng mẹ kế ác độc của nguyên thân, tất nhiên không thể chỉ dựa vào nói miệng, mà nàng phải dùng hành động chứng minh.
Lý Đại Bảo và Lý Dung nhìn nhau, cơn đói khát áp chế nỗi sợ hãi đối với mẹ kế ác độc, cũng không ngại trứng chim nóng, cầm trong tay lột vỏ.
Trứng nướng chín tỏa ra mùi thơm nức mũi, càng kích thích cho bọn họ liên tục nuốt nước miếng, bụng còn đói hơn nữa.
Lý Đại Bảo và Lý Dung bóc trứng chim cho đệ đệ và muội muội ăn, bọn họ cũng nhân cơ hội ăn mấy miếng, rốt cuộc trong dạ dày cũng không vang lên tiếng kêu gào nữa.
Cặp song sinh long phụng Lý Tiểu Bảo với Lý Nam ăn trứng chim xong, mặt mày tức khắc trở nên hớn hở rạng ngời, cảm thấy đây là quả trứng ngon nhất trên đời.
Liễu Phán Nhi chỉ lo nướng trứng, nàng không ngừng lật trứng, nếu không thì sẽ nướng cháy mất, làm lãng phí mất mấy quả trứng như vậy thì đáng tiếc lắm.
Trên trán Liễu Phán Nhi toát đầy mồ hôi, chỉ có thể dùng tay áo lau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro