Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Theo Ta Hay Ở L...

2024-10-04 09:30:23

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Liễu Phán Nhi trả lời lại một cách mỉa mai, lại đẩy Lý Anh Nương một cái: "Đánh ngươi thì sao? Nếu cha mẹ ngươi không dạy ngươi đàng hoàng, ta là tẩu tẩu, đương nhiên không thể để ngươi làm khó dễ tùy hứng, mất mặt xấu hổ như thế. Có bản lĩnh thì ra bên ngoài đùa giỡn, chỉ biết bắt nạt con cháu trong nhà có gì mà oai, đồ hèn! Cút!

Người trong thôn hai mặt nhìn nhau, muốn tiến lên khuyên can, vừa sợ Liễu Phán Nhi vừa sợ đắc tội Lý lão gia và Lý lão phu nhân. Dù sao Lý lão gia là đồng sinh* duy nhất trong nhà, là người đọc sách, quý giá lắm!

(*) Thi cử thời Minh chia làm 3 cấp, cấp thứ nhất là thi Viện, những người tham gia kỳ thi này được gọi chung là đồng sinh (học trò nhỏ), phạm vi thi cử là châu huyện (đơn vị hành chính thời xưa) thực tế đồng sinh không phải chỉ trẻ con, đồng sinh ngoài 70-80 tuổi cũng có.

Hai nhà cách nhau không quá xa, Lý lão phu nhân thấy tâm can bảo bối khuê nữ mập bị đánh, nhất thời nóng nảy, vội vã chạy tới: "Nhà lão tam, khi nào thì đến phiên ngươi dạy dỗ khuê nữ của ta? Ta xem ngươi không đặt hai lão già chúng ta vào mắt. Ngươi xem ngươi đã làm chuyện gì, đại nghịch bất đạo, Lý gia chúng ta không giữ ngươi lại được, ngươi đi đi!"

Lý Anh Nương vốn bị Liễu Phán Nhi dọa liên tục lui về phía sau, không dám tranh luận, nhưng thấy mẫu thân tới, sống lưng bỗng dưng lại cứng lên: "Liễu thị, ngươi là mọi rợ Tây Bắc, ngươi không hiếu kính cha mẹ chồng, chống đối cha mẹ chồng, Lý gia chúng ta muốn bỏ ngươi.”

Lý Nam nhỏ nhất, cảm xúc cũng dễ sụp đổ nhất, khóc ré lên: "Không được bỏ, không được bỏ, mẹ rất tốt, mẹ rất tốt!"

Lý Dung và Lý Đại Bảo cũng xông tới, lo Liễu Phán Nhi thật sự sẽ đi: "Các ngươi không thể làm như vậy, cho dù bỏ, cũng phải để cha ta trở về rồi nói.”

Liễu Phán Nhi nhìn Lý Nam đang ôm chân nàng nói với Lý Dung: "Đại Bảo, A Dung, ôm A Nam đi, tránh ra tay ngộ thương hai đứa.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Dung lo lắng: "Vậy ngươi cẩn thận, bọn họ rất xấu.”

Lý Đại Bảo kiên trì đứng cách Liễu Phán Nhi không xa, cãi lại Lý lão phu nhân: "Rõ ràng là cô út đánh ta và A Dung, ngươi không thấy, miệng còn nói bậy.”

Lý lão phu nhân liếc mắt Lý Đại Bảo một cái, ánh mắt hơi mang vẻ khinh miệt, không phải người Lý gia họ, nào quý giá bằng khuê nữ của bà?

Liễu Phán Nhi như cười như không, trào phúng nhìn Lý lão phu nhân: "Thiên vương lão tử không nói tẩu tẩu không thể dạy dỗ tiểu cô, ngươi làm trưởng bối, bao che nữ nhi của ngươi, ta làm tẩu tẩu chẳng lẽ không dạy dỗ nàng được?”

“Vẫn là câu nói kia, muốn bỏ ta thì bảo Lý Nguyên Thanh tự mình viết hưu thư. Năm đó ta cứu hắn, hắn cưới ta, chúng ta có hôn thư đàng hoàng. Ngươi một hai đòi bỏ ta bằng cái mồm à, nằm mơ!”

Lý trưởng thôn và Chu Thúy Hoa nghe thấy tiếng cãi vã, tranh thủ chạy tới: "Tẩu tẩu, dọc đường vừa mệt vừa khổ, ngươi còn có sức cãi nhau sao?"

Chu Thúy Hoa cũng phụ họa: "Đúng vậy, tẩu tẩu, mấy đứa nhỏ của Nguyên Thanh còn phải có cháu dâu chăm sóc, đừng hành động theo cảm tính. Hơn nữa, ba lần bảy lượt toàn do Anh Nương chủ động tới gây chuyện, ngươi mặc kệ khuê nữ của ngươi, còn nói nhà Nguyên Thanh không phải.”

Những người khác thấy trưởng thôn và vợ trưởng thôn đều ra mặt, cũng mồm năm miệng mười khuyên bảo: "Đúng vậy, đệ tức, tuy nói nhà Nguyên Thanh rất ghê gớm nhưng một nữ nhân như nàng đèo bồng bốn đứa trẻ không dễ dàng. Các ngươi không hỗ trợ thì thôi, đừng tới bắt nạt con cái nhà người ta."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Số ký tự: 0