Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn

Chân Giò Heo Om...

Y Quân

2024-11-08 02:36:43

“Nương, cái này người không biết rồi, con nghe một bà cụ ở huyện thành nói, chân giò nấu lên ngon lắm, để con làm cho người ăn!” Văn Khê nhanh nhẹn rửa sạch chân giò, dùng lửa hơ cho cháy phần lông, chặt thành từng miếng nhỏ rồi cho gừng vào nồi nước luộc sơ, vớt ra và rửa sạch lại bằng nước lạnh, sau đó lại luộc lần thứ hai, cuối cùng mới bắt đầu om đến khi chân giò mềm nhừ. Gia vị ở đây không nhiều, chỉ có vài loại đơn giản, không có lá nguyệt quế hay hoa tiêu, mà những thứ này chỉ có ở Tây Vực mới bán, nước tương cũng chỉ có vị mặn, thế nhưng chân giò nấu ra vẫn rất thơm ngon.

Mùi thơm lan tỏa khắp nhà, Văn Đào đứng cạnh bếp nuốt nước miếng ừng ực.

“Tỷ tỷ, thơm quá ~”

Văn Khê véo mũi cậu bé, cười nói: “Hôm nay cho đệ ăn một bữa no nê!”

“Lại nấu món gì ngon thế?” Văn Khang, Văn Đại Niên và Lưu thị vừa vén rèm bước vào đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt.

“Là Khê Nhi, con bé học được món chân giò om ở huyện thành, sắp xong rồi, mọi người mau đi rửa ráy thay quần áo rồi chuẩn bị ăn cơm thôi.”

Văn Khê múc chân giò ra đĩa, mùi thơm hấp dẫn xộc vào mũi, nàng lén gói mấy miếng bằng giấy dầu cất vào không gian, định bụng chiều nay lên núi đưa cho người kia một ít.

Dù sao cũng đã nhận của người ta nhiều ngân phiếu như vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm thị cố tình nấu một nồi cơm to, sợ không đủ ăn lại làm thêm một nồi bánh bột mì, Văn Khê cũng lấy mấy chiếc bánh cất vào không gian, phòng khi lát nữa không còn một hạt cơm nào.

Quả nhiên, cả nhà ăn uống no nê, trừ hai miếng chân giò Văn Khê giấu đi, mười miếng còn lại đều hết sạch, ngay cả nước dùng cũng được Văn Khang chan cơm ăn hết.

“Khê Nhi, món này ngon thật đấy, ngay cả quán rượu ở huyện thành cũng không nấu ngon bằng!” Văn Khang lau miệng nói.

“Xem ông nói kìa, cứ như đã từng vào quán rượu trên đó ăn vậy.” Lâm thị trêu.

“Ha ha ha..”

Văn Đại Niên và Lưu thị cũng không khỏi kinh ngạc trước tài nghệ nấu nướng của Văn Khê. Sống đến ngần này tuổi, đây là lần đầu tiên họ được ăn món chân giò ngon đến vậy. Trước đây Văn Đại Niên từng trải qua một thời gian sống sung túc, nên khẩu vị đương nhiên tinh tế hơn người trong nhà.

Ông ấy gật gù khen ngợi, cả nhà thấy ông cụ uyên bác nhất nhà cũng tấm tắc ngợi khen, lại càng thêm phần bội phục tài nghệ của Văn Khê.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn

Số ký tự: 0