Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Cứu Người (Thượ...
Y Quân
2024-11-08 02:36:43
Từ khi nàng chuyển kiếp tới đây, nàng biết rất ít về triều đại này, cũng không biết người này là ai, là người tốt hay người xấu.
Nếu mình cứu hắn, lỡ như bị cắn ngược lại làm liên lụy đến gia đình thì phải sao?
Nhưng nàng làm nghề y, sao có thể thấy chết mà không cứu?
Suy đi nghĩ lại, rồi lại nhìn khuôn mặt của người này.
Quên đi.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, vẫn nên cứu đi!
Dù sao nàng cũng sẽ không chịu thừa nhận là vì vẻ về ngoài của người này đẹp mắt nên mình mới ra tay cứu giúp.
Nàng lấy nước linh tuyển từ trong không gian ra rửa sơ vết thương cho hắn, linh tuyền có thể giải độc, độc ở vết thương cũng được hóa giải dễ như trở bàn tay.
Lại cho hắn uống thêm vài ngụm nước linh tuyền, tuy hắn đang hôn mê không uống được bao nhiêu nhưng nuốt vài giọt đã đủ rồi.
Một lát sau, Văn Khê bắt mạch cho hắn, mạch đã ổn định hơn nhiều, chỉ là trước đó trúng độc quá sâu nên dù uống nước linh tuyền, trong cơ thể vẫn còn lại chút độc tố, cần dùng châm bạc ép ra.
Không còn cách nào khác, nàng không thể làm gì hơn ngoài việc xé áo nam nhân ra, để lộ thân hình cường tráng.
Văn Khê nhìn cơ bụng tám múi của hắn, nuốt nước miếng, không ngừng nhắc nhở bản thân mình phải tập trung tinh thần.
Lấy châm bạc từ trong không gian ra, phong ấn một số huyệt vị lớn trên cơ thể, kiểm soát độc tố không để nó lan ra.
Cho đến khi có máu đen chảy ra từ đầu ngón tay của nam tử, độc tố mới thật sự được ép ra.
"Ha... mệt chết bà đây rồi." Văn Khê thở dài một hơi, thân thể nhỏ bé này thật sự quá yếu, chỉ mới một thời gian ngắn như vậy đã mệt muốn chết, nếu là mình ở kiếp trước, một mình phẫu thuật tận mười tiếng chẳng phải sẽ ngất xỉu ngay lập tức hay sao?
Khử trùng vết thương rồi dùng băng quấn lại, làm người tốt đến cùng, hiện tại hắn không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhân lúc hắn vẫn chưa tỉnh, Văn Khê thu dọn cái sọt xong xuôi rồi định chuồn đi.
Đột nhiên cánh tay bị một bàn tay nắm lấy.
Văn Khê ngạc nhiên quay lại, nhìn thấy người kia từ từ mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng sâu hút đặt trên người Văn Khê.
Trong nháy mắt ấy Văn Khê cảm giác như mình đang rơi vào một hầm băng, không khí xung quanh gần như đông cứng lại.
Nam nhân này quá nguy hiểm.
Tiếng báo động trong lòng vang lên mạnh liệt, nàng chưa kịp dứt ra đã cảm thấy trời đất quay cuồng, chiếc cổ mảnh khảnh bị một bàn tay dốc sức bóp chặt.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu mình cứu hắn, lỡ như bị cắn ngược lại làm liên lụy đến gia đình thì phải sao?
Nhưng nàng làm nghề y, sao có thể thấy chết mà không cứu?
Suy đi nghĩ lại, rồi lại nhìn khuôn mặt của người này.
Quên đi.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, vẫn nên cứu đi!
Dù sao nàng cũng sẽ không chịu thừa nhận là vì vẻ về ngoài của người này đẹp mắt nên mình mới ra tay cứu giúp.
Nàng lấy nước linh tuyển từ trong không gian ra rửa sơ vết thương cho hắn, linh tuyền có thể giải độc, độc ở vết thương cũng được hóa giải dễ như trở bàn tay.
Lại cho hắn uống thêm vài ngụm nước linh tuyền, tuy hắn đang hôn mê không uống được bao nhiêu nhưng nuốt vài giọt đã đủ rồi.
Một lát sau, Văn Khê bắt mạch cho hắn, mạch đã ổn định hơn nhiều, chỉ là trước đó trúng độc quá sâu nên dù uống nước linh tuyền, trong cơ thể vẫn còn lại chút độc tố, cần dùng châm bạc ép ra.
Không còn cách nào khác, nàng không thể làm gì hơn ngoài việc xé áo nam nhân ra, để lộ thân hình cường tráng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Khê nhìn cơ bụng tám múi của hắn, nuốt nước miếng, không ngừng nhắc nhở bản thân mình phải tập trung tinh thần.
Lấy châm bạc từ trong không gian ra, phong ấn một số huyệt vị lớn trên cơ thể, kiểm soát độc tố không để nó lan ra.
Cho đến khi có máu đen chảy ra từ đầu ngón tay của nam tử, độc tố mới thật sự được ép ra.
"Ha... mệt chết bà đây rồi." Văn Khê thở dài một hơi, thân thể nhỏ bé này thật sự quá yếu, chỉ mới một thời gian ngắn như vậy đã mệt muốn chết, nếu là mình ở kiếp trước, một mình phẫu thuật tận mười tiếng chẳng phải sẽ ngất xỉu ngay lập tức hay sao?
Khử trùng vết thương rồi dùng băng quấn lại, làm người tốt đến cùng, hiện tại hắn không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhân lúc hắn vẫn chưa tỉnh, Văn Khê thu dọn cái sọt xong xuôi rồi định chuồn đi.
Đột nhiên cánh tay bị một bàn tay nắm lấy.
Văn Khê ngạc nhiên quay lại, nhìn thấy người kia từ từ mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng sâu hút đặt trên người Văn Khê.
Trong nháy mắt ấy Văn Khê cảm giác như mình đang rơi vào một hầm băng, không khí xung quanh gần như đông cứng lại.
Nam nhân này quá nguy hiểm.
Tiếng báo động trong lòng vang lên mạnh liệt, nàng chưa kịp dứt ra đã cảm thấy trời đất quay cuồng, chiếc cổ mảnh khảnh bị một bàn tay dốc sức bóp chặt.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro