Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Đi Chợ Bán Thuố...
Y Quân
2024-11-08 02:36:43
Cho dù cữu cữu có phẩm hạnh không tốt, tổ phụ tổ mẫu cũng không vin vào đó mà đối xử khắt khe với mẫu thân.
Hóa ra tất cả đều là do gia thế trước đây của tổ phụ.
Lưu thị cầm lấy một củ khoai lang lên rồi bẻ ra làm đôi, nhìn Văn Khê rồi lại nhìn Văn Đào đang chảy nước miếng với chậu khoai lang, cười đưa cho hai đứa, nói: “Mau ăn khoai lang đi.”
Văn Khê nhận khoai, trầm ngâm nhìn đệ đệ bé bỏng ngồi ăn ngấu nghiến bên cạnh.
Nàng mới xuyên không tới đây, có lẽ trường tư thục của cổ đại không có mấy tác dụng đối với nàng, nhưng trẻ con ở đây lại khác. Ở triều đại này, nếu không học tập thì sẽ không có đường ra.
Bây giờ Văn Đào ba tuổi, bình thường năm tuổi sẽ học vỡ lòng.
Nếu thế thì nàng phải cố gắng hết sức kiếm đủ tiền trước khi cậu bé học vỡ lòng, để có thể đưa Văn Đào đi lên trấn trên đọc sách.
Hạ quyết tâm, nàng lên kế hoạch cho con đường làm giàu của mình.
Sáng sớm hôm sau, Văn Khê và Văn Khang xuất phát đi lên chợ trong thị trấn.
Cứ ba ngày một lần, Văn Khang sẽ vào thị trấn để bán củi.
Vì trong nhà không có xe đẩy, lại càng không có xe bò nên lần nào Văn Khang cũng đeo trên lưng mấy bó củi lớn, đi bộ hết một canh giờ mới đến chợ.
Văn Khê cõng một giỏ thảo dược trên lưng, bám sát theo sau từng bước một.
Đi được một nửa chặng đường, mặt trời ló dạng, ánh nắng như muốn đốt cháy mặt đất.
Lưng của Văn Khang càng ngày càng còng xuống vì vác củi, mồ hôi rơi liên tục không ngừng.
Văn Khê đưa túi nước qua, sáng nay Lâm Huệ đã đưa cho nàng một túi nước, bảo đây là để họ uống trên đường đi, còn nhét thêm hai củ khoai lang nữa.
Sau khi đi ra ngoài, nàng đã lén lút đổ nước trong túi nước ra, thay vào đó là nước linh tuyền trong không gian.
“Cha ơi, cha uống miếng nước đi!” Văn Khê đưa túi nước qua.
Văn Khang cũng cảm thấy miệng khô lưỡi khô, vì thế ông liên tục uống mấy ngụm liền.
Ngày hôm qua cha của ông nói nước này ngọt lành ngon miệng, bây giờ uống vào, ông cũng có cảm giác giống vậy.
Lại uống thêm mấy ngụm nước, giờ đây chỉ thấy trong người đang tràn đầy năng lượng.
“Đi thôi!” Văn Khang lại một lần nữa vác củi lên lưng, không biết có phải là ảo giác của mình hay không mà ông cảm thấy dường như củi trên người đã nhẹ hơn một chút.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hóa ra tất cả đều là do gia thế trước đây của tổ phụ.
Lưu thị cầm lấy một củ khoai lang lên rồi bẻ ra làm đôi, nhìn Văn Khê rồi lại nhìn Văn Đào đang chảy nước miếng với chậu khoai lang, cười đưa cho hai đứa, nói: “Mau ăn khoai lang đi.”
Văn Khê nhận khoai, trầm ngâm nhìn đệ đệ bé bỏng ngồi ăn ngấu nghiến bên cạnh.
Nàng mới xuyên không tới đây, có lẽ trường tư thục của cổ đại không có mấy tác dụng đối với nàng, nhưng trẻ con ở đây lại khác. Ở triều đại này, nếu không học tập thì sẽ không có đường ra.
Bây giờ Văn Đào ba tuổi, bình thường năm tuổi sẽ học vỡ lòng.
Nếu thế thì nàng phải cố gắng hết sức kiếm đủ tiền trước khi cậu bé học vỡ lòng, để có thể đưa Văn Đào đi lên trấn trên đọc sách.
Hạ quyết tâm, nàng lên kế hoạch cho con đường làm giàu của mình.
Sáng sớm hôm sau, Văn Khê và Văn Khang xuất phát đi lên chợ trong thị trấn.
Cứ ba ngày một lần, Văn Khang sẽ vào thị trấn để bán củi.
Vì trong nhà không có xe đẩy, lại càng không có xe bò nên lần nào Văn Khang cũng đeo trên lưng mấy bó củi lớn, đi bộ hết một canh giờ mới đến chợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Khê cõng một giỏ thảo dược trên lưng, bám sát theo sau từng bước một.
Đi được một nửa chặng đường, mặt trời ló dạng, ánh nắng như muốn đốt cháy mặt đất.
Lưng của Văn Khang càng ngày càng còng xuống vì vác củi, mồ hôi rơi liên tục không ngừng.
Văn Khê đưa túi nước qua, sáng nay Lâm Huệ đã đưa cho nàng một túi nước, bảo đây là để họ uống trên đường đi, còn nhét thêm hai củ khoai lang nữa.
Sau khi đi ra ngoài, nàng đã lén lút đổ nước trong túi nước ra, thay vào đó là nước linh tuyền trong không gian.
“Cha ơi, cha uống miếng nước đi!” Văn Khê đưa túi nước qua.
Văn Khang cũng cảm thấy miệng khô lưỡi khô, vì thế ông liên tục uống mấy ngụm liền.
Ngày hôm qua cha của ông nói nước này ngọt lành ngon miệng, bây giờ uống vào, ông cũng có cảm giác giống vậy.
Lại uống thêm mấy ngụm nước, giờ đây chỉ thấy trong người đang tràn đầy năng lượng.
“Đi thôi!” Văn Khang lại một lần nữa vác củi lên lưng, không biết có phải là ảo giác của mình hay không mà ông cảm thấy dường như củi trên người đã nhẹ hơn một chút.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro