Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Đi Chợ Bán Thuố...
Y Quân
2024-11-08 02:36:43
Lão giả nhìn cô gái gầy gò với nước da tái nhợt trước mặt, gật đầu, một đứa trẻ có thể giữ vững trái tim mình trước tiền bạc như vậy, quả là đáng khen: “Nha đầu, ngươi tên là gì?”
“Văn Khê. Văn Khê trong: cách cốc văn khê thanh, tầm khê độ hoành lĩnh .”
Lão giả có chút kinh ngạc trước câu trả lời của nàng, một đứa nhỏ nhà nông thì sao có thể xuất khẩu thành thơ được?
Văn Khê nhận túi tiền mà gã sai vặt đưa cho rồi nói cảm ơn với lòng tràn đầy vui sướng, sau đó nàng đeo giỏ tre nhỏ lên lưng bước về phía chợ.
Khi đến chợ, nàng nhận ra Văn Khang đang tranh cãi đến mức mặt đỏ tai hồng với người nam tử đứng trước mặt.
“Hoàng lão bản, lần nào cũng là mười văn tiền một bó, sao hôm nay lại chỉ có năm văn?”
“Ngươi nhìn đi, trên đường chỗ nào cũng có người bán củi, ta đến mua củi của ngươi là đã cho ngươi thể diện rồi; nếu người không bán thì để ta sang sạp khác mua.” Nam nhân đối diện tai to mặt lớn, lúc nói chuyện thịt ở quai hàm rung loạn, khiến cho Văn Khê cảm thấy cực kỳ dầu mỡ đến mức buồn nôn.
Trên thực tế, củi người khác bán ở chợ không tốt bằng củi của Văn Khang, không phải là củi quá ẩm thì cũng là củi thuộc loại quá nhẹ; trong khi đó, củi mà Văn Khang bán đều là những bó củi to và nặng.
“Hoàng lão bản, ngươi lấy bốn bó củi với giá ba mươi văn được không? Ta đã phải đi rất xa để mang chúng đến đây…”
Văn Khang còn chưa kịp nói xong thì đã thấy Hoàng lão bản khoát tay, còn suýt nữa đập vào mặt ông.
Văn Khê nhăn nhíu mặt mày tiến về phía trước, kéo tay áo Văn Khang: “Cha.”
Hoàng lão bản đánh giá sơ qua một lượt rồi trợn mắt đầy khinh miệt, trong lòng tỏ ra khinh thường, quả đúng là rồng sinh rồng phượng sinh phượng; con của chuột thì phải biết đào hang, đã là con nhà nông lại còn có vẻ ngoài xanh xao vàng vọt, xấu xí không ra gì.
Văn Khê biết được suy nghĩ trong lòng ông ta nên nàng cũng chẳng thèm phản ứng lại mà nói với Văn Khang: “Cha, con vừa mới đi ngang qua một tiệm cơm, lão bản của tiệm thấy con đáng thương nên đã đồng ý dùng mười văn tiền một bó để mua củi của nhà chúng ta, ông ấy muốn cả bốn bó củi.”
“Thật sao?” Văn Khang nghe vậy, lập tức cảm thấy vui mừng khôn xiết, cuối cùng thì ông cũng có tiền mua gạo rồi.
Hoàng lão bản thấy mình không chiếm được lợi nên chỉ có thể tức giận phất tay áo rời đi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Văn Khê. Văn Khê trong: cách cốc văn khê thanh, tầm khê độ hoành lĩnh .”
Lão giả có chút kinh ngạc trước câu trả lời của nàng, một đứa nhỏ nhà nông thì sao có thể xuất khẩu thành thơ được?
Văn Khê nhận túi tiền mà gã sai vặt đưa cho rồi nói cảm ơn với lòng tràn đầy vui sướng, sau đó nàng đeo giỏ tre nhỏ lên lưng bước về phía chợ.
Khi đến chợ, nàng nhận ra Văn Khang đang tranh cãi đến mức mặt đỏ tai hồng với người nam tử đứng trước mặt.
“Hoàng lão bản, lần nào cũng là mười văn tiền một bó, sao hôm nay lại chỉ có năm văn?”
“Ngươi nhìn đi, trên đường chỗ nào cũng có người bán củi, ta đến mua củi của ngươi là đã cho ngươi thể diện rồi; nếu người không bán thì để ta sang sạp khác mua.” Nam nhân đối diện tai to mặt lớn, lúc nói chuyện thịt ở quai hàm rung loạn, khiến cho Văn Khê cảm thấy cực kỳ dầu mỡ đến mức buồn nôn.
Trên thực tế, củi người khác bán ở chợ không tốt bằng củi của Văn Khang, không phải là củi quá ẩm thì cũng là củi thuộc loại quá nhẹ; trong khi đó, củi mà Văn Khang bán đều là những bó củi to và nặng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hoàng lão bản, ngươi lấy bốn bó củi với giá ba mươi văn được không? Ta đã phải đi rất xa để mang chúng đến đây…”
Văn Khang còn chưa kịp nói xong thì đã thấy Hoàng lão bản khoát tay, còn suýt nữa đập vào mặt ông.
Văn Khê nhăn nhíu mặt mày tiến về phía trước, kéo tay áo Văn Khang: “Cha.”
Hoàng lão bản đánh giá sơ qua một lượt rồi trợn mắt đầy khinh miệt, trong lòng tỏ ra khinh thường, quả đúng là rồng sinh rồng phượng sinh phượng; con của chuột thì phải biết đào hang, đã là con nhà nông lại còn có vẻ ngoài xanh xao vàng vọt, xấu xí không ra gì.
Văn Khê biết được suy nghĩ trong lòng ông ta nên nàng cũng chẳng thèm phản ứng lại mà nói với Văn Khang: “Cha, con vừa mới đi ngang qua một tiệm cơm, lão bản của tiệm thấy con đáng thương nên đã đồng ý dùng mười văn tiền một bó để mua củi của nhà chúng ta, ông ấy muốn cả bốn bó củi.”
“Thật sao?” Văn Khang nghe vậy, lập tức cảm thấy vui mừng khôn xiết, cuối cùng thì ông cũng có tiền mua gạo rồi.
Hoàng lão bản thấy mình không chiếm được lợi nên chỉ có thể tức giận phất tay áo rời đi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro