Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Hợp Tác 2
Y Quân
2024-11-08 02:36:43
Triệu Phúc Lai nhíu mày suy nghĩ, kinh doanh cửa hàng vải nhiều năm như vậy, ông ấy tự nhiên hiểu được loại hoa văn mới lạ và đẹp mắt này sẽ thu hút bao nhiêu người đến mua, đặc biệt là những người giàu có trong thị trấn.
Nếu có thể liên tục tung ra những mẫu mã mới, cửa hàng vải của ông ấy nhất định có thể trở thành tiệm vải buôn bán sầm uất nhất trấn.
Đến lúc đó, không chỉ khó khăn của tiệm được giải quyết, mà còn có thể kiếm được bộn tiền.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Triệu Phúc Lai cắn răng, gật đầu nói: “Nếu cô nương có thể làm được những gì đã hứa, thì ta, Triệu Phúc Lai nguyện ý hợp tác với cô nương.”
“Hợp tác vui vẻ!”
Hai người viết xong hợp đồng, đem đến nha phủ công chứng. Xong xuôi, Văn Khê lại vẽ thêm cho Triệu chưởng quầy mấy mẫu hoa văn mới. Vừa nhìn thấy, Triệu chưởng quầy đã mừng rỡ như thể vớ được bảo bối, vội vàng cất kỹ vào trong ngực áo.
Lúc này trời đã về chiều, Văn Khê còn phải ra chợ mua thêm thịt nên bèn cáo từ Triệu chưởng quầy. Triệu Phúc Lai vui vẻ tiễn nàng ra tận cửa, còn không quên dặn dò tiểu nhị sau khi trời tối phải mang vải đến thôn Đại Ngưu.
Đến quầy thịt mua vài cân thịt heo, bà chủ nhìn thấy vị khách quen thuộc, liền hào phóng tặng thêm cho nàng ít ruột lợn.
Văn Khê vừa định rời đi thì bỗng nghe tiếng bà chủ rao lớn:
“Chân giò đây, chân giò đây, chân giò tươi ngon đây, hai văn một cái!”
Hai văn? Chân giò mà rẻ vậy sao?
“Bà chủ, chân giò này hai văn một cái ạ?” Văn Khê chỉ vào chiếc chân giò to ú ụ trên quầy, kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, chân giò loại này là khó bán nhất, toàn xương mà còn khó chế biến, có làm sạch được thì cũng khó mà luộc chín, luộc chín rồi lại có mùi hôi.”
Thì ra là vậy!
Người ở đây không biết cách chế biến chân giò, món ăn bổ dưỡng lại thơm ngon như vậy mà bị hắt hủi thế này, thật đúng là phí phạm của trời!
Ở thời hiện đại, cách chế biến chân giò phong phú vô cùng, không chỉ ngon miệng mà còn bổ sung collagen, chỉ nghĩ thôi đã thấy thèm chảy nước miếng.
“Bà chủ, còn bao nhiêu chân giò, ta lấy hết!”
“Ôi chao, vậy thì tốt quá!” Nghe thấy có chuyện tốt như vậy, bà chủ vội vàng gói hết mười hai chiếc chân giò trên quầy lại, nói “Tiểu cô nương, mười hai chiếc chân giò tổng cộng là hai mươi văn nhé!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu có thể liên tục tung ra những mẫu mã mới, cửa hàng vải của ông ấy nhất định có thể trở thành tiệm vải buôn bán sầm uất nhất trấn.
Đến lúc đó, không chỉ khó khăn của tiệm được giải quyết, mà còn có thể kiếm được bộn tiền.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Triệu Phúc Lai cắn răng, gật đầu nói: “Nếu cô nương có thể làm được những gì đã hứa, thì ta, Triệu Phúc Lai nguyện ý hợp tác với cô nương.”
“Hợp tác vui vẻ!”
Hai người viết xong hợp đồng, đem đến nha phủ công chứng. Xong xuôi, Văn Khê lại vẽ thêm cho Triệu chưởng quầy mấy mẫu hoa văn mới. Vừa nhìn thấy, Triệu chưởng quầy đã mừng rỡ như thể vớ được bảo bối, vội vàng cất kỹ vào trong ngực áo.
Lúc này trời đã về chiều, Văn Khê còn phải ra chợ mua thêm thịt nên bèn cáo từ Triệu chưởng quầy. Triệu Phúc Lai vui vẻ tiễn nàng ra tận cửa, còn không quên dặn dò tiểu nhị sau khi trời tối phải mang vải đến thôn Đại Ngưu.
Đến quầy thịt mua vài cân thịt heo, bà chủ nhìn thấy vị khách quen thuộc, liền hào phóng tặng thêm cho nàng ít ruột lợn.
Văn Khê vừa định rời đi thì bỗng nghe tiếng bà chủ rao lớn:
“Chân giò đây, chân giò đây, chân giò tươi ngon đây, hai văn một cái!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai văn? Chân giò mà rẻ vậy sao?
“Bà chủ, chân giò này hai văn một cái ạ?” Văn Khê chỉ vào chiếc chân giò to ú ụ trên quầy, kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, chân giò loại này là khó bán nhất, toàn xương mà còn khó chế biến, có làm sạch được thì cũng khó mà luộc chín, luộc chín rồi lại có mùi hôi.”
Thì ra là vậy!
Người ở đây không biết cách chế biến chân giò, món ăn bổ dưỡng lại thơm ngon như vậy mà bị hắt hủi thế này, thật đúng là phí phạm của trời!
Ở thời hiện đại, cách chế biến chân giò phong phú vô cùng, không chỉ ngon miệng mà còn bổ sung collagen, chỉ nghĩ thôi đã thấy thèm chảy nước miếng.
“Bà chủ, còn bao nhiêu chân giò, ta lấy hết!”
“Ôi chao, vậy thì tốt quá!” Nghe thấy có chuyện tốt như vậy, bà chủ vội vàng gói hết mười hai chiếc chân giò trên quầy lại, nói “Tiểu cô nương, mười hai chiếc chân giò tổng cộng là hai mươi văn nhé!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro