Không Giấu Được Thân Phận Liền Phải Thừa Kế Gia Sản Trăm Tỷ
Chương 14
2024-10-04 11:16:02
Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện gì, lại hỏi: “Ba mẹ không nói gì sao?”
Lục Đình bất đắc dĩ nói: “Là chị không muốn ra ngoài…… Trước kia chị ở dưới nông thôn chắc là ít được tiếp xúc với máy tính, bây giờ đối với cái gì cũng tò mò, ý chí không kiên định là chuyện bình thường.”
Nghe vậy, sắc mặt Lục Cảnh Tri càng không tốt, mày nhăn rất sâu.
Bây giờ chỉ là tò mò với máy tính, hôm nào đó có phải là sẽ tò mò với mấy thứ lung tung lộn xộn hay không?
Một cái trò chơi đã có thể làm cho mê mẩn đến như vậy, nếu bây giờ không dạy, về sau quen biết mấy phần tử xấu trong giới thượng lưu, có phải sẽ là một chuỗi trốn học, đánh nhau, lưu ban?
Lục Cảnh Tri suy nghĩ một chút, nhờ Lục Đình: “Có chuyện này anh muốn làm phiền em, cách ngày khai giảng cũng còn 20 ngày, anh muốn nhờ em làm gia sư cho Kiều Kiều.”
“Tuy rằng anh không rõ thành tích học tập của Kiều Kiều, nhưng khẳng định không tốt bằng em, có em dạy con bé, anh cũng tương đối yên tâm.”
Lục Đình kéo kéo khóe môi, trong lòng cảm thấy khó chịu đối với hành vi quan tâm Kiều Uẩn của Lục Cảnh Tri, cô ta giấu đi cảm xúc, gật đầu đồng ý: “Không thành vấn đề, nhưng mà còn bên chỗ chị thì sao?”
“Anh sẽ bàn với nó.”
Lục Cảnh Tri đi lên lầu.
Lục Đình nhìn Lục Cảnh Tri lên lầu, ý cười trên mặt hoàn toàn biến mất.
Bảo cô ta làm gia sư cho Kiều Uẩn?
Đến lúc đó Kiều Uẩn nếu là học không được những kiến thức cô ta dạy, vậy là có chuyện cười để xem rồi.
……
Kiều Uẩn thần sắc chuyên chú nhìn số liệu vận hành, trong mắt có ý cười nhàn nhạt, cũng chỉ có lúc này cô mới thấy tự tại nhất, cũng là vui vẻ nhất.
Không có người quấy rầy.
Không cần học làm người.
Đúng lúc này, cửa bị gõ vang.
Kiều Uẩn trong mắt hiện cảm xúc không vui, cô đẩy ghế dựa, đứng lên, kéo cửa ra.
Là Lục Cảnh Tri.
Trong lòng Kiều Uẩn có chút ngoài ý muốn, cô trở về nhiều ngày như vậy, cũng chỉ gặp qua Lục Cảnh Tri hai lần.
Nhưng cô vẫn có thể cảm giác được, người anh cả này có chút thành kiến với cô, nhưng Kiều Uẩn cũng không để ý.
Kiều Uẩn nâng mặt lên, không tiếng động mà nhìn hắn.
Lục Cảnh Tri nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp chỉ bằng bàn tay của cô, khóe môi theo bản năng muốn giơ lên, nhưng rất nhanh lại áp xuống, biểu tình nghiêm túc nói: “Chúng ta nói chuyện?”
Kiều Uẩn không nhúc nhích.
“……”
Lục Cảnh Tri nhìn cô bé giống như con mèo nhỏ đang bảo vệ lãnh địa, không nhường một bước, bỏ ý định đi vào phòng nói chuyện, ngữ khí thả nhẹ nói: “Em vẫn luôn ở phòng chơi máy tính sao?”
Kiều Uẩn nhấc mí mắt lên nhìn hắn, phun ra mấy chữ: “Không phải chơi.”
Giọng nói của cô bình tĩnh tựa hồ không coi đây là chuyện gì lớn cả, Lục Cảnh Tri áp xuống cảm xúc đang dâng lên trong lòng, chẳng lẽ Kiều Uẩn luôn giả vờ ngoan ngoãn? Thật ra bản chất của con bé là phản nghịch?
“Được rồi, coi như không phải là chơi, nhưng em gái à……”
Lục Cảnh Tri chỉ coi như Kiều Uẩn vì mặt mũi mà đang biện giải, châm chước từ ngữ, không nhanh không chậm mà nói: “Từ nhỏ em sống ở nông thôn, những con người em tiếp xúc, những chuyện em gặp phải đều tương đối thuần phác, cũng chưa gặp chuyện lớn gì trong đời, vừa đến thành phố lớn sẽ bị những thứ mới mẻ hấp dẫn, đó cũng là chuyện bình thường, nhưng em không nên trầm mê quá, mục đích chủ yếu của em hiện giờ vẫn là học tập.”
Kiều Uẩn khẽ nhúc nhích, chậm rãi chớp mắt, mới hiểu được Lục Cảnh Tri đang hiểu lầm gì đó, cô há mồm, vừa định nói thì nghe Lục Cảnh Tri nói tiếp.
“Em mới trở về, muốn lưu lại ấn tượng tốt cho mọi người cho nên mới nói muốn thi vào Thịnh Dương cao trung, anh có thể hiểu được tâm trạng đó của em. Nhưng lời đã nói ra, cho dù em làm không được, anh cũng hy vọng em phải nhìn thẳng vào chuyện này, nỗ lực làm tốt chứ không phải qua loa cho xong.”
Lục Đình bất đắc dĩ nói: “Là chị không muốn ra ngoài…… Trước kia chị ở dưới nông thôn chắc là ít được tiếp xúc với máy tính, bây giờ đối với cái gì cũng tò mò, ý chí không kiên định là chuyện bình thường.”
Nghe vậy, sắc mặt Lục Cảnh Tri càng không tốt, mày nhăn rất sâu.
Bây giờ chỉ là tò mò với máy tính, hôm nào đó có phải là sẽ tò mò với mấy thứ lung tung lộn xộn hay không?
Một cái trò chơi đã có thể làm cho mê mẩn đến như vậy, nếu bây giờ không dạy, về sau quen biết mấy phần tử xấu trong giới thượng lưu, có phải sẽ là một chuỗi trốn học, đánh nhau, lưu ban?
Lục Cảnh Tri suy nghĩ một chút, nhờ Lục Đình: “Có chuyện này anh muốn làm phiền em, cách ngày khai giảng cũng còn 20 ngày, anh muốn nhờ em làm gia sư cho Kiều Kiều.”
“Tuy rằng anh không rõ thành tích học tập của Kiều Kiều, nhưng khẳng định không tốt bằng em, có em dạy con bé, anh cũng tương đối yên tâm.”
Lục Đình kéo kéo khóe môi, trong lòng cảm thấy khó chịu đối với hành vi quan tâm Kiều Uẩn của Lục Cảnh Tri, cô ta giấu đi cảm xúc, gật đầu đồng ý: “Không thành vấn đề, nhưng mà còn bên chỗ chị thì sao?”
“Anh sẽ bàn với nó.”
Lục Cảnh Tri đi lên lầu.
Lục Đình nhìn Lục Cảnh Tri lên lầu, ý cười trên mặt hoàn toàn biến mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bảo cô ta làm gia sư cho Kiều Uẩn?
Đến lúc đó Kiều Uẩn nếu là học không được những kiến thức cô ta dạy, vậy là có chuyện cười để xem rồi.
……
Kiều Uẩn thần sắc chuyên chú nhìn số liệu vận hành, trong mắt có ý cười nhàn nhạt, cũng chỉ có lúc này cô mới thấy tự tại nhất, cũng là vui vẻ nhất.
Không có người quấy rầy.
Không cần học làm người.
Đúng lúc này, cửa bị gõ vang.
Kiều Uẩn trong mắt hiện cảm xúc không vui, cô đẩy ghế dựa, đứng lên, kéo cửa ra.
Là Lục Cảnh Tri.
Trong lòng Kiều Uẩn có chút ngoài ý muốn, cô trở về nhiều ngày như vậy, cũng chỉ gặp qua Lục Cảnh Tri hai lần.
Nhưng cô vẫn có thể cảm giác được, người anh cả này có chút thành kiến với cô, nhưng Kiều Uẩn cũng không để ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Uẩn nâng mặt lên, không tiếng động mà nhìn hắn.
Lục Cảnh Tri nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp chỉ bằng bàn tay của cô, khóe môi theo bản năng muốn giơ lên, nhưng rất nhanh lại áp xuống, biểu tình nghiêm túc nói: “Chúng ta nói chuyện?”
Kiều Uẩn không nhúc nhích.
“……”
Lục Cảnh Tri nhìn cô bé giống như con mèo nhỏ đang bảo vệ lãnh địa, không nhường một bước, bỏ ý định đi vào phòng nói chuyện, ngữ khí thả nhẹ nói: “Em vẫn luôn ở phòng chơi máy tính sao?”
Kiều Uẩn nhấc mí mắt lên nhìn hắn, phun ra mấy chữ: “Không phải chơi.”
Giọng nói của cô bình tĩnh tựa hồ không coi đây là chuyện gì lớn cả, Lục Cảnh Tri áp xuống cảm xúc đang dâng lên trong lòng, chẳng lẽ Kiều Uẩn luôn giả vờ ngoan ngoãn? Thật ra bản chất của con bé là phản nghịch?
“Được rồi, coi như không phải là chơi, nhưng em gái à……”
Lục Cảnh Tri chỉ coi như Kiều Uẩn vì mặt mũi mà đang biện giải, châm chước từ ngữ, không nhanh không chậm mà nói: “Từ nhỏ em sống ở nông thôn, những con người em tiếp xúc, những chuyện em gặp phải đều tương đối thuần phác, cũng chưa gặp chuyện lớn gì trong đời, vừa đến thành phố lớn sẽ bị những thứ mới mẻ hấp dẫn, đó cũng là chuyện bình thường, nhưng em không nên trầm mê quá, mục đích chủ yếu của em hiện giờ vẫn là học tập.”
Kiều Uẩn khẽ nhúc nhích, chậm rãi chớp mắt, mới hiểu được Lục Cảnh Tri đang hiểu lầm gì đó, cô há mồm, vừa định nói thì nghe Lục Cảnh Tri nói tiếp.
“Em mới trở về, muốn lưu lại ấn tượng tốt cho mọi người cho nên mới nói muốn thi vào Thịnh Dương cao trung, anh có thể hiểu được tâm trạng đó của em. Nhưng lời đã nói ra, cho dù em làm không được, anh cũng hy vọng em phải nhìn thẳng vào chuyện này, nỗ lực làm tốt chứ không phải qua loa cho xong.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro