Không Giấu Được Thân Phận Liền Phải Thừa Kế Gia Sản Trăm Tỷ
Chương 18
2024-10-04 11:16:02
“Mày nói hươu nói vượn!!”
“Cách đây không xa có một Cục Cảnh Sát, chỉ cần năm phút là có thể chạy tới.” Kiều Uẩn nhìn di động, giọng nói lạnh nhạt: “Còn bốn phút.”
Tóc vàng vừa nghe, ném cục đá xuống: “Mẹ nó, xem như mày lợi hại!”
Nháy mắt, một đám người nhanh chóng trốn mất.
Bọn họ cũng không muốn vì chuyện nhỏ này mà phải đi thăm trại tạm giam một ngày.
Kiều Uẩn cất di động, đội mũ lên lần nữa, ánh mắt lại bắt đầu dần dần trở nên mê mang, nửa ngày mới a một tiếng.
Lại lấy di động ra, gửi ảnh chụp vừa rồi cho người bên kia.
Không quá vài giây điện thoại đã vang lên.
Người đối diện hỏi: “Ảnh chụp là?”
Kiều Uẩn thanh âm bình tĩnh: “Người xấu.”
Đối phương sửng sốt một chút, sau đó giận dữ: “Cái thứ gì! Ở thành phố Thượng Kinh, không, ở trong nước lại có người dám động thủ với cô? Đầu có phân?”
Kiều Uẩn gật gật đầu nhỏ: “Cần giáo huấn.”
Đối phương vội đáp ứng: “Cần thiết! Xem tôi đánh chết bọn chúng.”
“Không được.”
Kiều Uẩn giáo dục: “Phải tuân thủ pháp luật, làm việc theo điều lệ, chúng ta phải làm công dân tốt, gặp chuyện phải tìm cảnh sát.”
“Tùy tiện nói thôi, tôi sẽ giáo huấn bọn chúng.”
Kiều Uẩn híp híp mắt “Ừ” một tiếng.
“Cô mới sống độc lập bao lâu đã gặp loại chuyện sốt ruột như vậy, thế giới bên ngoài nguy hiểm, hay là trở về đi.”
Kiều Uẩn nhíu mày: “Tôi chưa học được làm người sẽ không quay về.”
Đối phương: “……”
Làm người có gì tốt? Làm thần tiên không tốt sao?
Kiều Uẩn không muốn nhiều lời: “Không có việc gì thì không cần liên lạc.”
Nói xong, cô cúp điện thoại, đồng thời phía sau truyền đến một tiếng còi xe, Kiều Uẩn nghe tiếng quay đầu nhìn lại.
Một chiếc xe hơi giá trị xa xỉ chạy đến trước mặt cô, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ đến nỗi làm người ta tim đập thình thịch.
Kiều Uẩn nhìn gương mặt này, sửng sốt.
Lệ Hàn Châu gác tay lên khung cửa sổ xe, tay áo sơ mi màu đen xắn lên, lộ ra cánh tay thon chắc, đôi mắt đào hoa cười như không cười: “Bạn nhỏ, rất có năng lực, một người giải quyết một đám tiểu lưu manh.”
“Tôi báo cảnh sát.” Kiều Uẩn ăn ngay nói thật.
Ánh mặt trời dừng trên gương mặt trắng nõn của Kiều Uẩn, có chút chói mắt, Lệ Hàn Châu nheo mắt lại, cười khẽ: “Làm không tồi.”
Hắn không nhìn ra cảm xúc sợ hãi từ trên mặt của Kiều Uẩn, có chút ngoài ý muốn.
Từ nông thôn đến lá gan đều lớn như vậy sao?
Ánh mắt Lệ Hàn Châu đánh giá Kiều Uẩn: “Sống ở nhà họ Lục không tốt?”
Kiều Uẩn nhớ tới vợ chồng Lục gia, lắc đầu: “Rất tốt.”
Lệ Hàn Châu nghiền ngẫm hỏi lại: “Rất tốt? Nơi này là khu nhà giàu, đột nhiên lại xuất hiện mấy người muốn chặn đường cô, cô thật sự không rõ có chuyện gì sao?”
Vốn dĩ hắn đã sắp quên cô bé tên Kiều Uẩn này, không nghĩ còn gặp được lại lần nữa, nhìn Kiều Uẩn ngốc ngốc lăng lăng, bộ dáng ngây ngô của cô làm trái tim hắn hơi ngứa ngáy.
Thẩm Kỳ đang đảm nhận vai trò tài xế, nghe được lời này, kinh ngạc nâng mi lên.
Có hơi ngoài dự đoán vì Lệ Hàn Châu lại quản chuyện của người khác như vậy.
Kiều Uẩn chậc một tiếng thật nhẹ: “Anh vẫn luôn dông dài như vậy sao?”
Cô chỉ là cảm tình lạnh nhạt, không phải ngốc nghếch lắm tiền, còn chuyện ai muốn làm gì cô đều không sao cả.
Nói đến cùng vẫn là đối Lục gia không có quá nhiều lòng trung thành và cảm tình, nên mới không để ý.
Thẩm Kỳ nghĩ thầm, nếu là người phụ nữ khác thì đừng hy vọng vị đại gia này cho các cô dù chỉ một ánh mắt.
Hắn khẽ meo meo mà đánh giá Kiều Uẩn.
Biểu cảm của cô gái nhỏ rất lãnh đạm, cho dù đối diện là đại soái cai diện mạo tuyệt mỹ cũng vẫn thờ ơ.
Hắn hơi hiểu ra, chẳng lẽ đây chính là tâm lý phản nghịch của tổng tài bá đạo trong truyền thuyết?
Lệ Hàn Châu hơi ngạc, ngay sau đó bật cười: “Đi đâu? Muốn tôi đưa cô một đoạn không?”
Nể tình Kiều Uẩn chọc hắn cười, hắn không ngại chở cô một đoạn.
Kiều Uẩn ngẩng đầu nhìn mặt trời, suy tư hai giây, đi qua đi kéo cửa xe ra, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên được Lệ Hàn Châu chở.
Cách đó không xa, Lục Cảnh Tri cau mày, vừa rồi hình như hắn nhìn thấy Kiều Uẩn bước lên một chiếc siêu xe?
“Cách đây không xa có một Cục Cảnh Sát, chỉ cần năm phút là có thể chạy tới.” Kiều Uẩn nhìn di động, giọng nói lạnh nhạt: “Còn bốn phút.”
Tóc vàng vừa nghe, ném cục đá xuống: “Mẹ nó, xem như mày lợi hại!”
Nháy mắt, một đám người nhanh chóng trốn mất.
Bọn họ cũng không muốn vì chuyện nhỏ này mà phải đi thăm trại tạm giam một ngày.
Kiều Uẩn cất di động, đội mũ lên lần nữa, ánh mắt lại bắt đầu dần dần trở nên mê mang, nửa ngày mới a một tiếng.
Lại lấy di động ra, gửi ảnh chụp vừa rồi cho người bên kia.
Không quá vài giây điện thoại đã vang lên.
Người đối diện hỏi: “Ảnh chụp là?”
Kiều Uẩn thanh âm bình tĩnh: “Người xấu.”
Đối phương sửng sốt một chút, sau đó giận dữ: “Cái thứ gì! Ở thành phố Thượng Kinh, không, ở trong nước lại có người dám động thủ với cô? Đầu có phân?”
Kiều Uẩn gật gật đầu nhỏ: “Cần giáo huấn.”
Đối phương vội đáp ứng: “Cần thiết! Xem tôi đánh chết bọn chúng.”
“Không được.”
Kiều Uẩn giáo dục: “Phải tuân thủ pháp luật, làm việc theo điều lệ, chúng ta phải làm công dân tốt, gặp chuyện phải tìm cảnh sát.”
“Tùy tiện nói thôi, tôi sẽ giáo huấn bọn chúng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Uẩn híp híp mắt “Ừ” một tiếng.
“Cô mới sống độc lập bao lâu đã gặp loại chuyện sốt ruột như vậy, thế giới bên ngoài nguy hiểm, hay là trở về đi.”
Kiều Uẩn nhíu mày: “Tôi chưa học được làm người sẽ không quay về.”
Đối phương: “……”
Làm người có gì tốt? Làm thần tiên không tốt sao?
Kiều Uẩn không muốn nhiều lời: “Không có việc gì thì không cần liên lạc.”
Nói xong, cô cúp điện thoại, đồng thời phía sau truyền đến một tiếng còi xe, Kiều Uẩn nghe tiếng quay đầu nhìn lại.
Một chiếc xe hơi giá trị xa xỉ chạy đến trước mặt cô, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ đến nỗi làm người ta tim đập thình thịch.
Kiều Uẩn nhìn gương mặt này, sửng sốt.
Lệ Hàn Châu gác tay lên khung cửa sổ xe, tay áo sơ mi màu đen xắn lên, lộ ra cánh tay thon chắc, đôi mắt đào hoa cười như không cười: “Bạn nhỏ, rất có năng lực, một người giải quyết một đám tiểu lưu manh.”
“Tôi báo cảnh sát.” Kiều Uẩn ăn ngay nói thật.
Ánh mặt trời dừng trên gương mặt trắng nõn của Kiều Uẩn, có chút chói mắt, Lệ Hàn Châu nheo mắt lại, cười khẽ: “Làm không tồi.”
Hắn không nhìn ra cảm xúc sợ hãi từ trên mặt của Kiều Uẩn, có chút ngoài ý muốn.
Từ nông thôn đến lá gan đều lớn như vậy sao?
Ánh mắt Lệ Hàn Châu đánh giá Kiều Uẩn: “Sống ở nhà họ Lục không tốt?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Uẩn nhớ tới vợ chồng Lục gia, lắc đầu: “Rất tốt.”
Lệ Hàn Châu nghiền ngẫm hỏi lại: “Rất tốt? Nơi này là khu nhà giàu, đột nhiên lại xuất hiện mấy người muốn chặn đường cô, cô thật sự không rõ có chuyện gì sao?”
Vốn dĩ hắn đã sắp quên cô bé tên Kiều Uẩn này, không nghĩ còn gặp được lại lần nữa, nhìn Kiều Uẩn ngốc ngốc lăng lăng, bộ dáng ngây ngô của cô làm trái tim hắn hơi ngứa ngáy.
Thẩm Kỳ đang đảm nhận vai trò tài xế, nghe được lời này, kinh ngạc nâng mi lên.
Có hơi ngoài dự đoán vì Lệ Hàn Châu lại quản chuyện của người khác như vậy.
Kiều Uẩn chậc một tiếng thật nhẹ: “Anh vẫn luôn dông dài như vậy sao?”
Cô chỉ là cảm tình lạnh nhạt, không phải ngốc nghếch lắm tiền, còn chuyện ai muốn làm gì cô đều không sao cả.
Nói đến cùng vẫn là đối Lục gia không có quá nhiều lòng trung thành và cảm tình, nên mới không để ý.
Thẩm Kỳ nghĩ thầm, nếu là người phụ nữ khác thì đừng hy vọng vị đại gia này cho các cô dù chỉ một ánh mắt.
Hắn khẽ meo meo mà đánh giá Kiều Uẩn.
Biểu cảm của cô gái nhỏ rất lãnh đạm, cho dù đối diện là đại soái cai diện mạo tuyệt mỹ cũng vẫn thờ ơ.
Hắn hơi hiểu ra, chẳng lẽ đây chính là tâm lý phản nghịch của tổng tài bá đạo trong truyền thuyết?
Lệ Hàn Châu hơi ngạc, ngay sau đó bật cười: “Đi đâu? Muốn tôi đưa cô một đoạn không?”
Nể tình Kiều Uẩn chọc hắn cười, hắn không ngại chở cô một đoạn.
Kiều Uẩn ngẩng đầu nhìn mặt trời, suy tư hai giây, đi qua đi kéo cửa xe ra, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên được Lệ Hàn Châu chở.
Cách đó không xa, Lục Cảnh Tri cau mày, vừa rồi hình như hắn nhìn thấy Kiều Uẩn bước lên một chiếc siêu xe?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro