Không Giấu Được Thân Phận Liền Phải Thừa Kế Gia Sản Trăm Tỷ
Chương 21
2024-10-04 11:16:02
Khoảng nửa giờ sau, xe chạy vào một khu phố cũ, rẽ trái rẽ phải tiến vào một tiểu khu có vẻ rất lâu năm.
Kiều Uẩn xuống xe, nhìn chằm chằm Lệ Hàn Châu vài giây, đột nhiên mở miệng hỏi anh: “Anh có rảnh không?”
Lệ Hàn Châu nghiêng đầu nhìn cô, nhếch môi hỏi: “Có việc gì?”
Ánh mắt Kiều Uẩn nhìn Lệ Hàn Châu rất lạnh nhạt: “Rảnh thì lên lầu cùng với tôi”
Lệ Hàn Châu híp híp mắt: “Em không biết một cô gái mời một người đàn ông xa lạ lên lầu là có ý nghĩa gì sao?
Anh nhìn đôi mắt đen nhánh xinh đẹp lại quá mức bình tĩnh của Kiều Uẩn, cười thầm trong lòng, chỉ là một cô bé thôi, biết gì chứ.
Không nghĩ tới hiện thực lại hung hăng tát cho anh một cái.
“Nếu như anh không bận gì thì cùng lên lầu vận động ra mồ hôi với tôi đi.”
Lệ Hàn Châu kinh ngạc.
Thẩm Kỳ: Hả? Là mình quá đen tối sao?
Thẩm Kỳ không thể tưởng tượng được, hỏi: “Từ từ, vận động? Vận động cái gì? Là loại vận động ra mồ hôi mà tôi nghĩ sao?
“Đúng, sẽ ra rất nhiều mồ hôi.” Kiều Uẩn nhìn hắn.
Lệ Hàn Châu tự giễu mà cười, cho nên Kiều Uẩn đây là đang muốn câu dẫn anh?
Mệt cho anh còn nghĩ rằng Kiều Uẩn là một cô bé ngoan, cảm thấy cô tâm tư đơn thuần.
Còn biết ôm đùi, tuổi còn nhỏ mà tâm cơ như vậy.
“Được.”
Anh muốn nhìn xem Kiều Uẩn lớn mật đến cỡ nào.
Thẩm Kỳ cũng phải hoài nghi nhân sinh, nhỏ giọng chít chít: “Lệ ca, anh đồng ý thật sao? Cô ấy còn nhỏ như vậy, anh anh anh……”
Hắn muốn nói, anh là cái đồ không bằng cầm thú.
Nhưng mà câu tiếp theo của Kiều Uẩn làm hắn bị dọa rồi: “Anh muốn làm cùng không? Ba người sẽ khá……”
“Không!”
Thẩm Kỳ hổ khu chấn động, dưới ánh mắt cười như không cười của Lệ Hàn Châu vội vàng lắc đầu: “Không được, không được, tôi không thích vận động.”
Đặc biệt là vận động ba người.
Mẹ ơi! Con không còn thuần khiết nữa!
Là hắn quá đơn thuần, hay là những cô gái nhỏ bây giờ đều hung mãnh như vậy?
Mới quen đã cùng vận động, thật là đáng sợ!
Chờ Lệ Hàn Châu xuống xe, Thẩm Kỳ cũng không dám nhìn bọn họ, chạy nhanh như chớp.
Hắn đương nhiên không cảm thấy Lệ Hàn Châu sẽ cùng Kiều Uẩn vận động gì đó, nhưng Lệ Hàn Châu sẽ cùng giỡn chơi với Kiều Uẩn như vậy đã làm cho người ta rất khϊếp sợ.
“Bây giờ đi đâu?”
Lệ Hàn Châu lớn lên đẹp trai, mặc bộ tây trang định chế, thân hình thon dài đĩnh đạc như trúc, quá chói mắt.
Làm cho người đi ngang qua đều nhịn không được mà nhìn trộm anh.
“Đi với tôi.”
Lệ Hàn Châu mặt mày ngả ngớn, cười nhẹ: “Được, cùng đi vận động thôi.”
Anh cố ý tăng thêm âm lượng của hai chữ vận động này.
Đối với việc Lệ Hàn Châu tích cực như vậy, Kiều Uẩn tỏ vẻ vừa lòng.
Cô dẫn theo Lệ Hàn Châu lên lầu sáu.
Tiểu khu cũ kỹ, vách tường đã ố vàng, thang lầu âm u lạnh lẽo.
Lệ Hàn Châu không quen, nhíu mi, lúc anh nhìn thấy Kiều Uẩn móc chìa khóa ra, trong mắt hiện lên nghi hoặc.
“Nhà của em?”
Kiều Uẩn vặn cửa ra: “Nhà của ông tôi.”
Lệ Hàn Châu hiểu rõ, xem ra tất cả mọi người sai rồi, trước giờ Kiều Uẩn đều sống ở thành phố Thượng Kinh, không phải từ nông thôn đến.
Khó trách anh cứ thấy trên người Kiều Uẩn có một cảm giác gì đó là lạ, nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến anh.
Có lẽ đã rất lâu không trở về, vừa mở cửa, mùi ẩm mốc đã ập vào mặt.
Lệ Hàn Châu nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng, lúc này mới bắt đầu đánh giá, bố trí rất đơn giản, cũng rất chỉnh tề.
Ba phòng một sảnh.
Nhưng mà có hơi trống trải, cũng không thể nói là quạnh quẽ.
Lệ Hàn Châu nghĩ, đây là nhà mà Kiều Uẩn từ nhỏ lớn lên? Anh đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc tò mò.
Kiều Uẩn đóng cửa lại, tầm mắt nhạt nhẽo nhìn kỹ Lệ Hàn Châu từ trên xuống dưới.
Một lúc sau, Kiều Uẩn mở miệng: “Tố chất thân thể của anh cũng ổn, anh muốn bao nhiêu tiền?”
Cô đây là xem anh như vịt sao?
Lệ Hàn Châu có chút thất vọng, thì ra bé ngoan lại là người như vậy, anh cũng có lúc nhìn lầm.
“Em cảm thấy tôi giá trị bao nhiêu tiền?”
Lệ Hàn Châu cố ý đến gần một chút, hơi hơi cúi đầu hỏi cô.
Kiều Uẩn nhịn không được nghiêng đầu, lui về sau một bước.
Kiều Uẩn xuống xe, nhìn chằm chằm Lệ Hàn Châu vài giây, đột nhiên mở miệng hỏi anh: “Anh có rảnh không?”
Lệ Hàn Châu nghiêng đầu nhìn cô, nhếch môi hỏi: “Có việc gì?”
Ánh mắt Kiều Uẩn nhìn Lệ Hàn Châu rất lạnh nhạt: “Rảnh thì lên lầu cùng với tôi”
Lệ Hàn Châu híp híp mắt: “Em không biết một cô gái mời một người đàn ông xa lạ lên lầu là có ý nghĩa gì sao?
Anh nhìn đôi mắt đen nhánh xinh đẹp lại quá mức bình tĩnh của Kiều Uẩn, cười thầm trong lòng, chỉ là một cô bé thôi, biết gì chứ.
Không nghĩ tới hiện thực lại hung hăng tát cho anh một cái.
“Nếu như anh không bận gì thì cùng lên lầu vận động ra mồ hôi với tôi đi.”
Lệ Hàn Châu kinh ngạc.
Thẩm Kỳ: Hả? Là mình quá đen tối sao?
Thẩm Kỳ không thể tưởng tượng được, hỏi: “Từ từ, vận động? Vận động cái gì? Là loại vận động ra mồ hôi mà tôi nghĩ sao?
“Đúng, sẽ ra rất nhiều mồ hôi.” Kiều Uẩn nhìn hắn.
Lệ Hàn Châu tự giễu mà cười, cho nên Kiều Uẩn đây là đang muốn câu dẫn anh?
Mệt cho anh còn nghĩ rằng Kiều Uẩn là một cô bé ngoan, cảm thấy cô tâm tư đơn thuần.
Còn biết ôm đùi, tuổi còn nhỏ mà tâm cơ như vậy.
“Được.”
Anh muốn nhìn xem Kiều Uẩn lớn mật đến cỡ nào.
Thẩm Kỳ cũng phải hoài nghi nhân sinh, nhỏ giọng chít chít: “Lệ ca, anh đồng ý thật sao? Cô ấy còn nhỏ như vậy, anh anh anh……”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn muốn nói, anh là cái đồ không bằng cầm thú.
Nhưng mà câu tiếp theo của Kiều Uẩn làm hắn bị dọa rồi: “Anh muốn làm cùng không? Ba người sẽ khá……”
“Không!”
Thẩm Kỳ hổ khu chấn động, dưới ánh mắt cười như không cười của Lệ Hàn Châu vội vàng lắc đầu: “Không được, không được, tôi không thích vận động.”
Đặc biệt là vận động ba người.
Mẹ ơi! Con không còn thuần khiết nữa!
Là hắn quá đơn thuần, hay là những cô gái nhỏ bây giờ đều hung mãnh như vậy?
Mới quen đã cùng vận động, thật là đáng sợ!
Chờ Lệ Hàn Châu xuống xe, Thẩm Kỳ cũng không dám nhìn bọn họ, chạy nhanh như chớp.
Hắn đương nhiên không cảm thấy Lệ Hàn Châu sẽ cùng Kiều Uẩn vận động gì đó, nhưng Lệ Hàn Châu sẽ cùng giỡn chơi với Kiều Uẩn như vậy đã làm cho người ta rất khϊếp sợ.
“Bây giờ đi đâu?”
Lệ Hàn Châu lớn lên đẹp trai, mặc bộ tây trang định chế, thân hình thon dài đĩnh đạc như trúc, quá chói mắt.
Làm cho người đi ngang qua đều nhịn không được mà nhìn trộm anh.
“Đi với tôi.”
Lệ Hàn Châu mặt mày ngả ngớn, cười nhẹ: “Được, cùng đi vận động thôi.”
Anh cố ý tăng thêm âm lượng của hai chữ vận động này.
Đối với việc Lệ Hàn Châu tích cực như vậy, Kiều Uẩn tỏ vẻ vừa lòng.
Cô dẫn theo Lệ Hàn Châu lên lầu sáu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu khu cũ kỹ, vách tường đã ố vàng, thang lầu âm u lạnh lẽo.
Lệ Hàn Châu không quen, nhíu mi, lúc anh nhìn thấy Kiều Uẩn móc chìa khóa ra, trong mắt hiện lên nghi hoặc.
“Nhà của em?”
Kiều Uẩn vặn cửa ra: “Nhà của ông tôi.”
Lệ Hàn Châu hiểu rõ, xem ra tất cả mọi người sai rồi, trước giờ Kiều Uẩn đều sống ở thành phố Thượng Kinh, không phải từ nông thôn đến.
Khó trách anh cứ thấy trên người Kiều Uẩn có một cảm giác gì đó là lạ, nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến anh.
Có lẽ đã rất lâu không trở về, vừa mở cửa, mùi ẩm mốc đã ập vào mặt.
Lệ Hàn Châu nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng, lúc này mới bắt đầu đánh giá, bố trí rất đơn giản, cũng rất chỉnh tề.
Ba phòng một sảnh.
Nhưng mà có hơi trống trải, cũng không thể nói là quạnh quẽ.
Lệ Hàn Châu nghĩ, đây là nhà mà Kiều Uẩn từ nhỏ lớn lên? Anh đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc tò mò.
Kiều Uẩn đóng cửa lại, tầm mắt nhạt nhẽo nhìn kỹ Lệ Hàn Châu từ trên xuống dưới.
Một lúc sau, Kiều Uẩn mở miệng: “Tố chất thân thể của anh cũng ổn, anh muốn bao nhiêu tiền?”
Cô đây là xem anh như vịt sao?
Lệ Hàn Châu có chút thất vọng, thì ra bé ngoan lại là người như vậy, anh cũng có lúc nhìn lầm.
“Em cảm thấy tôi giá trị bao nhiêu tiền?”
Lệ Hàn Châu cố ý đến gần một chút, hơi hơi cúi đầu hỏi cô.
Kiều Uẩn nhịn không được nghiêng đầu, lui về sau một bước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro