Chương 22
Hoa Quyển
2024-07-22 22:02:57
Hai người ghé vào một quán thịt nướng, đang giờ ăn nên trong quán đông nghịt, không gian nóng hừng hực tràn ngập mùi thịt nướng.
Giang Tiểu Nhạc xem menu gọi món, cậu đang tuổi lớn nên rất thích ăn thịt, chẳng chút khách sáo gọi một bàn thịt đủ loại.
Trần Thúc nói: "Đúng là con nít choai choai ăn sạch túi ông già mà."
Giang Tiểu Nhạc nhìn những miếng thịt ba chỉ bóng mỡ, nói mà không ngẩng đầu lên: "Anh đâu phải ông tôi."
Trần Thúc cười khẩy một tiếng, đây là nơi công cộng nên anh không thể hút thuốc, chỉ kẹp điếu thuốc giữa ngón tay ngắm nghía. Trong tiệm rất đông khách, bên cạnh họ có hai bàn, một bàn là cặp tình nhân trẻ tuổi, một bàn là cặp vợ chồng dẫn theo hai đứa con, ai cũng ăn say sưa.
Đột nhiên một lá rau xà lách kẹp thịt ba chỉ đưa đến trước mặt Trần Thúc, Trần Thúc sửng sốt ngẩng đầu lên, Giang Tiểu Nhạc đang nhìn anh chăm chú.
Trần Thúc nhếch miệng nói: "Cậu ăn đi."
Giang Tiểu Nhạc vẫn nhìn anh, Trần Thúc tặc lưỡi đẩy đĩa mình tới trước, Giang Tiểu Nhạc thấy anh ăn một miếng mới vừa lòng thỏa ý ăn phần của mình.
Chẳng biết Giang Tiểu Nhạc mắc chứng gì mà mỗi lần họ đi ăn, cậu luôn nhìn Trần Thúc ăn trước rồi mới chịu ăn.
Giang Tiểu Nhạc quả thực ăn rất khỏe, dạ dày Trần Thúc không tốt nên chỉ ăn lửng dạ rồi ngồi nhìn Giang Tiểu Nhạc ăn, anh nhìn hồi lâu khiến người khờ khạo như Giang Tiểu Nhạc cũng thấy mất tự nhiên.
Trần Thúc vui vẻ nói: "Tôi đi hút điếu thuốc, cậu cứ từ từ ăn đi."
Giang Tiểu Nhạc lập tức đứng dậy nói: "Tôi đi với anh."
Trần Thúc nói: "Ngồi đi, tôi hút thuốc mà cậu theo làm gì."
Giang Tiểu Nhạc mím môi chậm chạp ngồi xuống, đôi mắt trông mong nhìn Trần Thúc giống hệt cún con háo hức nhìn chủ nhân, chỉ thiếu ngoắc đuôi nữa thôi. Trần Thúc buồn cười đưa tay vò đầu Giang Tiểu Nhạc rồi nói đùa: "Yên tâm, anh không để cậu lại đây gán nợ đâu."
Giang Tiểu Nhạc ngẩn người nhìn theo Trần Thúc, trong lòng chợt trở nên bồn chồn, quả thực rất muốn bắt Trần Thúc lại không cho anh đi, sau đó cắn anh mấy cái.
Khi Trần Thúc quay lại thì thấy Giang Tiểu Nhạc ngồi thừ ra, anh nhìn theo ánh mắt Giang Tiểu Nhạc mới phát hiện cậu đang nhìn cặp tình nhân trẻ ở bàn bên cạnh.
Có lẽ đều là sinh viên, đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt nên dính nhau như sam.
Trần Thúc cười như không cười hỏi: "Ghen tị à?"
Giang Tiểu Nhạc định thần lại rồi ngẩng đầu nhìn Trần Thúc, không nói gì.
Trần Thúc cũng chẳng để ý mà hỏi cậu, "Ăn no chưa?"
Giang Tiểu Nhạc nói: "No rồi."
Trần Thúc: "Đi, về thôi."
Giang Tiểu Nhạc ừ một tiếng rồi đứng lên, cặp tình nhân trẻ ở bàn kế bên cũng vừa ăn xong, mấy người nối gót nhau đi ra ngoài. Giang Tiểu Nhạc theo sau Trần Thúc, ánh mắt dán vào cặp tình nhân đang nắm tay trước mặt, ngón tay cậu giật giật, rũ mắt nhìn tay Trần Thúc.
Ngón tay anh thon dài trắng nõn, Giang Tiểu Nhạc sờ vào, Trần Thúc kinh ngạc nhìn cậu, Giang Tiểu Nhạc bình tĩnh thu tay lại, tựa như chỉ vô tình đụng trúng mà thôi.
Toàn thân hai người đều bám đầy mùi thịt nướng, Trần Thúc hút thuốc, ai đến gần sẽ ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh. Ngực Giang Tiểu Nhạc áp sát vào lưng Trần Thúc, thời tiết oi bức, hơi thở cũng nóng hổi, Trần Thúc bị cậu ôm chặt thì cáu kỉnh nói: "Nóng, ngồi lùi lại chút đi."
Giang Tiểu Nhạc ôm eo Trần Thúc, tim đập thình thịch, khẩn trương hưng phấn đến nỗi đầu váng mắt hoa, còn có cảm giác nhẹ nhõm yên tâm, cậu nói: "Không lùi."
Trần Thúc không có cách nào, tức giận vỗ mạnh cánh tay đang ôm chặt eo mình, Giang Tiểu Nhạc không chịu buông, tim cậu như quả bóng liên tục phình to sắp nổ, không có chỗ nào phát tiết, thế là cắn một cái vào vai Trần Thúc, cậu cắn không mạnh nhưng Trần Thúc lại giật mình thắng gấp, Giang Tiểu Nhạc đâm sầm vào lưng anh.
Trần Thúc tức giận nhíu chặt mày hỏi: "Giang Tiểu Nhạc, cậu là chó à? Ăn no rồi cắn người hả?"
Giang Tiểu Nhạc nhìn anh, "Trần Thúc."
Trần Thúc nói: "Có gọi bố cũng vô ích thôi."
"Mẹ kiếp cậu cắn tôi làm gì hả?"
Giang Tiểu Nhạc không nói ra được lý do nên rũ mắt làm thinh.
Trần Thúc lạnh mặt nhìn chằm chằm Giang Tiểu Nhạc một hồi, suy nghĩ mấy giây xem có nên vứt cậu xuống xe hay không, sau đó nói: "Ngoan ngoãn cho tôi chút đi."
Giang Tiểu Nhạc: "Ừm."
Giang Tiểu Nhạc xem menu gọi món, cậu đang tuổi lớn nên rất thích ăn thịt, chẳng chút khách sáo gọi một bàn thịt đủ loại.
Trần Thúc nói: "Đúng là con nít choai choai ăn sạch túi ông già mà."
Giang Tiểu Nhạc nhìn những miếng thịt ba chỉ bóng mỡ, nói mà không ngẩng đầu lên: "Anh đâu phải ông tôi."
Trần Thúc cười khẩy một tiếng, đây là nơi công cộng nên anh không thể hút thuốc, chỉ kẹp điếu thuốc giữa ngón tay ngắm nghía. Trong tiệm rất đông khách, bên cạnh họ có hai bàn, một bàn là cặp tình nhân trẻ tuổi, một bàn là cặp vợ chồng dẫn theo hai đứa con, ai cũng ăn say sưa.
Đột nhiên một lá rau xà lách kẹp thịt ba chỉ đưa đến trước mặt Trần Thúc, Trần Thúc sửng sốt ngẩng đầu lên, Giang Tiểu Nhạc đang nhìn anh chăm chú.
Trần Thúc nhếch miệng nói: "Cậu ăn đi."
Giang Tiểu Nhạc vẫn nhìn anh, Trần Thúc tặc lưỡi đẩy đĩa mình tới trước, Giang Tiểu Nhạc thấy anh ăn một miếng mới vừa lòng thỏa ý ăn phần của mình.
Chẳng biết Giang Tiểu Nhạc mắc chứng gì mà mỗi lần họ đi ăn, cậu luôn nhìn Trần Thúc ăn trước rồi mới chịu ăn.
Giang Tiểu Nhạc quả thực ăn rất khỏe, dạ dày Trần Thúc không tốt nên chỉ ăn lửng dạ rồi ngồi nhìn Giang Tiểu Nhạc ăn, anh nhìn hồi lâu khiến người khờ khạo như Giang Tiểu Nhạc cũng thấy mất tự nhiên.
Trần Thúc vui vẻ nói: "Tôi đi hút điếu thuốc, cậu cứ từ từ ăn đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Tiểu Nhạc lập tức đứng dậy nói: "Tôi đi với anh."
Trần Thúc nói: "Ngồi đi, tôi hút thuốc mà cậu theo làm gì."
Giang Tiểu Nhạc mím môi chậm chạp ngồi xuống, đôi mắt trông mong nhìn Trần Thúc giống hệt cún con háo hức nhìn chủ nhân, chỉ thiếu ngoắc đuôi nữa thôi. Trần Thúc buồn cười đưa tay vò đầu Giang Tiểu Nhạc rồi nói đùa: "Yên tâm, anh không để cậu lại đây gán nợ đâu."
Giang Tiểu Nhạc ngẩn người nhìn theo Trần Thúc, trong lòng chợt trở nên bồn chồn, quả thực rất muốn bắt Trần Thúc lại không cho anh đi, sau đó cắn anh mấy cái.
Khi Trần Thúc quay lại thì thấy Giang Tiểu Nhạc ngồi thừ ra, anh nhìn theo ánh mắt Giang Tiểu Nhạc mới phát hiện cậu đang nhìn cặp tình nhân trẻ ở bàn bên cạnh.
Có lẽ đều là sinh viên, đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt nên dính nhau như sam.
Trần Thúc cười như không cười hỏi: "Ghen tị à?"
Giang Tiểu Nhạc định thần lại rồi ngẩng đầu nhìn Trần Thúc, không nói gì.
Trần Thúc cũng chẳng để ý mà hỏi cậu, "Ăn no chưa?"
Giang Tiểu Nhạc nói: "No rồi."
Trần Thúc: "Đi, về thôi."
Giang Tiểu Nhạc ừ một tiếng rồi đứng lên, cặp tình nhân trẻ ở bàn kế bên cũng vừa ăn xong, mấy người nối gót nhau đi ra ngoài. Giang Tiểu Nhạc theo sau Trần Thúc, ánh mắt dán vào cặp tình nhân đang nắm tay trước mặt, ngón tay cậu giật giật, rũ mắt nhìn tay Trần Thúc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngón tay anh thon dài trắng nõn, Giang Tiểu Nhạc sờ vào, Trần Thúc kinh ngạc nhìn cậu, Giang Tiểu Nhạc bình tĩnh thu tay lại, tựa như chỉ vô tình đụng trúng mà thôi.
Toàn thân hai người đều bám đầy mùi thịt nướng, Trần Thúc hút thuốc, ai đến gần sẽ ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh. Ngực Giang Tiểu Nhạc áp sát vào lưng Trần Thúc, thời tiết oi bức, hơi thở cũng nóng hổi, Trần Thúc bị cậu ôm chặt thì cáu kỉnh nói: "Nóng, ngồi lùi lại chút đi."
Giang Tiểu Nhạc ôm eo Trần Thúc, tim đập thình thịch, khẩn trương hưng phấn đến nỗi đầu váng mắt hoa, còn có cảm giác nhẹ nhõm yên tâm, cậu nói: "Không lùi."
Trần Thúc không có cách nào, tức giận vỗ mạnh cánh tay đang ôm chặt eo mình, Giang Tiểu Nhạc không chịu buông, tim cậu như quả bóng liên tục phình to sắp nổ, không có chỗ nào phát tiết, thế là cắn một cái vào vai Trần Thúc, cậu cắn không mạnh nhưng Trần Thúc lại giật mình thắng gấp, Giang Tiểu Nhạc đâm sầm vào lưng anh.
Trần Thúc tức giận nhíu chặt mày hỏi: "Giang Tiểu Nhạc, cậu là chó à? Ăn no rồi cắn người hả?"
Giang Tiểu Nhạc nhìn anh, "Trần Thúc."
Trần Thúc nói: "Có gọi bố cũng vô ích thôi."
"Mẹ kiếp cậu cắn tôi làm gì hả?"
Giang Tiểu Nhạc không nói ra được lý do nên rũ mắt làm thinh.
Trần Thúc lạnh mặt nhìn chằm chằm Giang Tiểu Nhạc một hồi, suy nghĩ mấy giây xem có nên vứt cậu xuống xe hay không, sau đó nói: "Ngoan ngoãn cho tôi chút đi."
Giang Tiểu Nhạc: "Ừm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro