Chương 29
Hoa Quyển
2024-07-22 22:02:57
Hai người nhìn nhau, chỉ mấy giây ngắn ngủi nhưng với Giang Tiểu Nhạc lại dài dằng dặc như mấy năm, trên mặt cậu không có biểu cảm gì mà chỉ nhìn chằm chặp, nhìn gã đàn ông kia giục Trần Thúc về, Trần Thúc mỉm cười khoác vai đối phương nói: "Đi nhé."
Một bước, hai bước, đi vào hành lang, dường như ánh mắt Giang Tiểu Nhạc quá bức người nên gã đàn ông t*ng trùng lên não kia nhịn không được liếc cậu một cái rồi hỏi: "Thằng nhóc kia là ai vậy, tìm em à?"
Trần Thúc hời hợt cười nói: "Người tìm em nhiều lắm, đừng để ý tới nó."
Gã kia cười gian rồi lại nhìn Giang Tiểu Nhạc, thiếu niên còn nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt dưới ánh trăng như thấm sương, long lanh thanh tú, con ngươi đen như mực lộ ra vẻ lạnh lùng khiến người ta rất không thoải mái. Gã kia khiêu khích nhéo mông Trần Thúc một cái rồi kề vào tai anh nói: "Gọi tới chơi chung nhé?"
Trong mắt Trần Thúc lộ ra vẻ khó chịu, thờ ơ nói: "Nó còn vị thành niên mà."
Gã đàn ông kia hậm hực từ bỏ ý định, chưa kịp nghĩ thêm thì đã bị đá một cú cực mạnh làm hắn ngã ngửa ra sau, lảo đảo mấy bước rồi ngã rạp xuống đất.
Trần Thúc không ngờ Giang Tiểu Nhạc lại dám ra tay thật, sắc mặt anh trở nên khó coi, cả giận nói: "Giang Tiểu Nhạc!"
Giang Tiểu Nhạc lạnh lùng liếc anh một cái, nhìn cũng không nhìn mà hung hăng đá thêm một cú vào gã đàn ông vừa bò dậy. Cậu rũ mắt nhìn gã kia, giẫm lên ngón tay hắn, chà mạnh rồi xoay một vòng, sau đó ngồi xổm xuống nói: "Chơi chung đi chú."
Toàn thân cậu cuồn cuộn sát khí, vừa ngang tàng vừa hung hãn, Trần Thúc sửng sốt một hồi, thấy gã đàn ông nằm dưới đất hét thảm thì biến sắc, túm lấy cánh tay Giang Tiểu Nhạc kéo ra rồi tức giận nói: "Mẹ kiếp rốt cuộc cậu muốn làm gì hả!"
Lửa giận bốc lên hừng hực trong lồng ngực Giang Tiểu Nhạc, cậu nhìn Trần Thúc, sắc mặt lạnh lùng, "Trần Thúc, phải sỉ nhục em và lãng phí đời mình như vậy thì anh mới vừa lòng đúng không?"
Trần Thúc cười lạnh: "Lãng phí cái gì? Giang Tiểu Nhạc, từ ngày đầu tiên cậu đã biết tôi làm nghề này rồi mà? Mẹ kiếp chính cậu tự chuốc khổ vào người mà còn nổi điên gì nữa?"
"Tôi cho cậu biết, số người chơi Trần Thúc tôi đếm không xuể đâu," Trần Thúc nhìn vào mắt Giang Tiểu Nhạc nói, "Hôm nay không phải anh ta cũng sẽ là người khác thôi! Tôi là điếm đực bán mông, mẹ kiếp cậu nhìn cho rõ vào!"
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, không nói một lời. Gã kia bị ăn đòn nên chửi vài câu, bị Giang Tiểu Nhạc lạnh lùng liếc mắt thì không dám mở miệng nữa mà chật vật bỏ chạy.
Trần Thúc tức không chịu được, vừa xoay người định đi thì cổ tay bị siết chặt, Giang Tiểu Nhạc vặn tay anh đè vào tường, lạnh lùng nói: "Chẳng phải anh muốn tìm đàn ông à?"
"Em cũng được vậy," Giang Tiểu Nhạc đè Trần Thúc từ phía sau, cắn tai anh nói, "Trần Thúc, anh cần tiền mà, bao nhiêu tiền em cũng cho anh hết."
Cậu cắn mạnh, hệt như răng nanh chó con, Trần Thúc bị đau kêu khẽ một tiếng, cánh tay bị vặn ngược, hơi thở thiếu niên vừa dồn dập vừa nóng bỏng làm da đầu Trần Thúc tê rần.
Anh nạt: "Giang Tiểu Nhạc, thả tôi ra!"
Giang Tiểu Nhạc liếm vành tai anh: "Không thả, chết cũng không thả."
Trần Thúc ra sức giãy giụa, dù sao cũng là đàn ông trưởng thành nên một lát sau anh thoát ra được, lập tức cho Giang Tiểu Nhạc một bạt tai. Cái tát kia làm cả hai đều sững người, lòng bàn tay Trần Thúc nóng ran, anh rũ mắt thản nhiên nói: "Đừng quậy nữa."
Giang Tiểu Nhạc không nói một lời.
Trần Thúc nói: "Tôi bán mấy năm đã sớm bị người ta chơi nát rồi, cậu theo đuổi tôi làm gì? Muốn có được cái gì? Giang Tiểu Nhạc, cậu nói thích tôi nhưng thật ra có thích hay không cũng chẳng quan trọng. Thấy tôi lên giường với người khác cậu thật sự không ghê tởm à? Giờ không ghê tởm, sau này cũng không ghê tởm hay sao?"
Anh cười nói: "Chính tôi còn thấy ghê tởm nữa kìa."
"Đừng đến quấy rầy tôi nữa——"
Còn chưa nói hết thì Giang Tiểu Nhạc đã cắn miệng anh, sức cậu rất mạnh, cắn cũng không nặng không nhẹ, hôn anh liếm anh loạn xạ, "Không ghê tởm, Trần Thúc, không ghê tởm đâu."
Giang Tiểu Nhạc gọi tên anh, giữa răng môi thoang thoảng mùi máu tanh, "Em thích anh, cực kỳ thích, Trần Thúc, em thích anh thật lòng mà."
Dường như cậu không biết làm thế nào mới tốt, nói tới nói lui cũng chỉ có một chữ thích mà thôi.
Một bước, hai bước, đi vào hành lang, dường như ánh mắt Giang Tiểu Nhạc quá bức người nên gã đàn ông t*ng trùng lên não kia nhịn không được liếc cậu một cái rồi hỏi: "Thằng nhóc kia là ai vậy, tìm em à?"
Trần Thúc hời hợt cười nói: "Người tìm em nhiều lắm, đừng để ý tới nó."
Gã kia cười gian rồi lại nhìn Giang Tiểu Nhạc, thiếu niên còn nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt dưới ánh trăng như thấm sương, long lanh thanh tú, con ngươi đen như mực lộ ra vẻ lạnh lùng khiến người ta rất không thoải mái. Gã kia khiêu khích nhéo mông Trần Thúc một cái rồi kề vào tai anh nói: "Gọi tới chơi chung nhé?"
Trong mắt Trần Thúc lộ ra vẻ khó chịu, thờ ơ nói: "Nó còn vị thành niên mà."
Gã đàn ông kia hậm hực từ bỏ ý định, chưa kịp nghĩ thêm thì đã bị đá một cú cực mạnh làm hắn ngã ngửa ra sau, lảo đảo mấy bước rồi ngã rạp xuống đất.
Trần Thúc không ngờ Giang Tiểu Nhạc lại dám ra tay thật, sắc mặt anh trở nên khó coi, cả giận nói: "Giang Tiểu Nhạc!"
Giang Tiểu Nhạc lạnh lùng liếc anh một cái, nhìn cũng không nhìn mà hung hăng đá thêm một cú vào gã đàn ông vừa bò dậy. Cậu rũ mắt nhìn gã kia, giẫm lên ngón tay hắn, chà mạnh rồi xoay một vòng, sau đó ngồi xổm xuống nói: "Chơi chung đi chú."
Toàn thân cậu cuồn cuộn sát khí, vừa ngang tàng vừa hung hãn, Trần Thúc sửng sốt một hồi, thấy gã đàn ông nằm dưới đất hét thảm thì biến sắc, túm lấy cánh tay Giang Tiểu Nhạc kéo ra rồi tức giận nói: "Mẹ kiếp rốt cuộc cậu muốn làm gì hả!"
Lửa giận bốc lên hừng hực trong lồng ngực Giang Tiểu Nhạc, cậu nhìn Trần Thúc, sắc mặt lạnh lùng, "Trần Thúc, phải sỉ nhục em và lãng phí đời mình như vậy thì anh mới vừa lòng đúng không?"
Trần Thúc cười lạnh: "Lãng phí cái gì? Giang Tiểu Nhạc, từ ngày đầu tiên cậu đã biết tôi làm nghề này rồi mà? Mẹ kiếp chính cậu tự chuốc khổ vào người mà còn nổi điên gì nữa?"
"Tôi cho cậu biết, số người chơi Trần Thúc tôi đếm không xuể đâu," Trần Thúc nhìn vào mắt Giang Tiểu Nhạc nói, "Hôm nay không phải anh ta cũng sẽ là người khác thôi! Tôi là điếm đực bán mông, mẹ kiếp cậu nhìn cho rõ vào!"
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, không nói một lời. Gã kia bị ăn đòn nên chửi vài câu, bị Giang Tiểu Nhạc lạnh lùng liếc mắt thì không dám mở miệng nữa mà chật vật bỏ chạy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Thúc tức không chịu được, vừa xoay người định đi thì cổ tay bị siết chặt, Giang Tiểu Nhạc vặn tay anh đè vào tường, lạnh lùng nói: "Chẳng phải anh muốn tìm đàn ông à?"
"Em cũng được vậy," Giang Tiểu Nhạc đè Trần Thúc từ phía sau, cắn tai anh nói, "Trần Thúc, anh cần tiền mà, bao nhiêu tiền em cũng cho anh hết."
Cậu cắn mạnh, hệt như răng nanh chó con, Trần Thúc bị đau kêu khẽ một tiếng, cánh tay bị vặn ngược, hơi thở thiếu niên vừa dồn dập vừa nóng bỏng làm da đầu Trần Thúc tê rần.
Anh nạt: "Giang Tiểu Nhạc, thả tôi ra!"
Giang Tiểu Nhạc liếm vành tai anh: "Không thả, chết cũng không thả."
Trần Thúc ra sức giãy giụa, dù sao cũng là đàn ông trưởng thành nên một lát sau anh thoát ra được, lập tức cho Giang Tiểu Nhạc một bạt tai. Cái tát kia làm cả hai đều sững người, lòng bàn tay Trần Thúc nóng ran, anh rũ mắt thản nhiên nói: "Đừng quậy nữa."
Giang Tiểu Nhạc không nói một lời.
Trần Thúc nói: "Tôi bán mấy năm đã sớm bị người ta chơi nát rồi, cậu theo đuổi tôi làm gì? Muốn có được cái gì? Giang Tiểu Nhạc, cậu nói thích tôi nhưng thật ra có thích hay không cũng chẳng quan trọng. Thấy tôi lên giường với người khác cậu thật sự không ghê tởm à? Giờ không ghê tởm, sau này cũng không ghê tởm hay sao?"
Anh cười nói: "Chính tôi còn thấy ghê tởm nữa kìa."
"Đừng đến quấy rầy tôi nữa——"
Còn chưa nói hết thì Giang Tiểu Nhạc đã cắn miệng anh, sức cậu rất mạnh, cắn cũng không nặng không nhẹ, hôn anh liếm anh loạn xạ, "Không ghê tởm, Trần Thúc, không ghê tởm đâu."
Giang Tiểu Nhạc gọi tên anh, giữa răng môi thoang thoảng mùi máu tanh, "Em thích anh, cực kỳ thích, Trần Thúc, em thích anh thật lòng mà."
Dường như cậu không biết làm thế nào mới tốt, nói tới nói lui cũng chỉ có một chữ thích mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro