Chương 2
Hoa Quyển
2024-07-22 22:02:57
"Nhìn gì thế?"
Người vừa hỏi là một tên nhóc lưu manh mười lăm mười sáu tuổi tên Chu Lương, vóc dáng như bị suy dinh dưỡng. Trước khi Giang Tiểu Nhạc đến đây Chu Lương và mấy đứa nhỏ ăn xin luôn bị bắt nạt, Giang Tiểu Nhạc vừa tới thì người bị bắt nạt đổi thành Giang Tiểu Nhạc.
Nhưng Giang Tiểu Nhạc thì khác, người này hung hăng tàn ác, bị dồn vào đường cùng cũng chẳng cần mạng, ngày thứ mười tới đây đã đánh bể đầu một tên làm máu chảy đầy đất.
Cậu nhóc kia nắm chặt chai rượu vỡ, toàn thân căng cứng, mắt bầm tím xanh, thở phì phò, vừa gầy vừa nhỏ, mấy kẻ chung quanh đều bị cậu dọa sợ.
Sau đó mấy người bọn họ bị bắt vào đồn công an, Giang Tiểu Nhạc còn nhỏ lại không cha không mẹ nên chỉ giam mấy ngày đã được thả ra.
Khu Tây có một nhà máy bỏ hoang, ai không có tiền hoặc không có chỗ nào để đi đều tá túc ở đây. Giang Tiểu Nhạc cũng ngủ trong nhà máy bỏ hoang này. Chu Lương từng chứng kiến Giang Tiểu Nhạc đánh nhau nên hơi ngán cậu, thấy Giang Tiểu Nhạc lên tầng mình thì hơi do dự nhưng vẫn không dám đuổi.
Dần dà Chu Lương và mấy tên côn đồ xem Giang Tiểu Nhạc như trung tâm.
Giang Tiểu Nhạc không thích giao tiếp với người khác, cậu chỉ luôn làm theo ý mình, nghiễm nhiên là một cao thủ trộm đồ, ngay cả khi đánh nhau vẫn có thể trộm được thứ đáng giá.
Có lần đụng phải cảnh sát ngoài nhà ga đông đúc, Giang Tiểu Nhạc suýt bị bắt quả tang, chính mấy người Chu Lương đã dàn cảnh xô đẩy hỗn loạn để giúp cậu thừa cơ chạy thoát.
Lúc đó Giang Tiểu Nhạc mới để mắt đến Chu Lương.
Chu Lương nhìn theo ánh mắt cậu thì thấy Trần Thúc và một gã đàn ông đi vào hẻm nhỏ, gã kia khoác vai Trần Thúc, nhìn bộ dạng hai người hết sức mờ ám.
Chu Lương huých Giang Tiểu Nhạc hỏi: "Mày nhìn Trần Thúc làm gì?"
Giang Tiểu Nhạc không lên tiếng mà đứng dậy lôi từ trong túi ra một tờ mười đồng dúm dó rồi đến sạp hàng rong mua hai cái bánh mì. Cậu xé bao ra ăn nguyên cả cái, nuốt xong mới dập tắt được cơn đói vô cớ này.
Chu Lương nói: "Trần Thúc là điếm đực bán mông, mày nhìn anh ta vì thích chơi lỗ đít đàn ông à?"
Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi lăn lộn trong làng chơi nghe đủ thứ tục tĩu nên miệng lưỡi già dặn trước tuổi.
Giang Tiểu Nhạc nói mà chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Liên quan gì mày."
Chu Lương hậm hực: "Đúng là không liên quan tới tao nhưng tao không thích nhìn anh ta, đàn ông có gì đáng xem chứ."
"Tao nói mày nghe," Chu Lương nói, "Mày mới tới nên chưa biết đấy thôi, Trần Thúc chỉ biết mỗi tiền, có tiền thì bắt anh ta quỳ liếm cho mày cũng được, không có tiền thì một ngón tay anh ta mày cũng chẳng đụng nổi đâu."
Giang Tiểu Nhạc nghe hắn nói "quỳ liếm" thì cái hiểu cái không nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, quay đầu bỏ đi mặc kệ Chu Lương.
Giang Tiểu Nhạc không hiểu sao mình lại muốn nhìn Trần Thúc, có lẽ vì củ khoai nướng nóng hổi thơm ngọt kia, hoặc là vì ngày tháng quá nhàm chán.
Con người có một đôi mắt thì cũng nên nhìn ngắm gì đó.
Ở khu Tây hỗn loạn vừa xa lạ vừa quen thuộc này, Giang Tiểu Nhạc vẫn chưa phát hiện thứ gì khác thu hút ánh mắt mình.
Chỉ có Trần Thúc.
Mùa đông ở thành phố H rất lạnh, Giang Tiểu Nhạc mặc áo khoác cũ mèm đã giặt tới bạc màu, mép áo sờn rách lộ ra mấy sợi bông trắng. Cậu băng qua hẻm nhỏ sâu hun hút, đột nhiên Giang Tiểu Nhạc dừng lại, quỷ thần xui khiến vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy một cánh tay đẩy cửa sổ ra, ngón tay còn kẹp điếu thuốc mới đốt.
Cánh tay kia trắng nõn nhưng rất gầy, xương cổ tay mảnh khảnh, ngón tay thon dài cầm điếu thuốc nhìn rất đẹp.
Giang Tiểu Nhạc bình tĩnh nhìn Trần Thúc ló mặt ra cửa sổ.
Anh đang bị chơi.
Trần Thúc hơi nheo mắt, vì bị chơi mạnh bạo nên tay cũng run lên, khói bụi tung bay, một cơn gió thổi qua không còn thấy tăm hơi.
Dường như Trần Thúc phát hiện có người đang nhìn mình nên lười biếng mở mắt ra, lập tức bắt gặp ánh mắt Giang Tiểu Nhạc. Anh nhếch miệng, khuôn mặt hờ hững bị tình dục bao phủ lại có thêm mấy phần phong tình.
Trần Thúc thở dốc, đột nhiên bị đâm một cú thật sâu nên cao giọng rên rỉ, chưa kêu được mấy tiếng đã bị bịt miệng, đuôi mắt ửng đỏ.
Điếu thuốc kia rơi xuống, Giang Tiểu Nhạc vô thức chìa tay ra, tàn thuốc còn nóng thiêu đốt lòng bàn tay cậu.
Giang Tiểu Nhạc không buông mà chậm chạp cúi đầu nhìn tay mình rồi nắm chặt tay dập tắt tàn thuốc, xúc cảm ẩm ướt rõ ràng trên đầu thuốc lá cọ vào vết bỏng hơi đau.
Người vừa hỏi là một tên nhóc lưu manh mười lăm mười sáu tuổi tên Chu Lương, vóc dáng như bị suy dinh dưỡng. Trước khi Giang Tiểu Nhạc đến đây Chu Lương và mấy đứa nhỏ ăn xin luôn bị bắt nạt, Giang Tiểu Nhạc vừa tới thì người bị bắt nạt đổi thành Giang Tiểu Nhạc.
Nhưng Giang Tiểu Nhạc thì khác, người này hung hăng tàn ác, bị dồn vào đường cùng cũng chẳng cần mạng, ngày thứ mười tới đây đã đánh bể đầu một tên làm máu chảy đầy đất.
Cậu nhóc kia nắm chặt chai rượu vỡ, toàn thân căng cứng, mắt bầm tím xanh, thở phì phò, vừa gầy vừa nhỏ, mấy kẻ chung quanh đều bị cậu dọa sợ.
Sau đó mấy người bọn họ bị bắt vào đồn công an, Giang Tiểu Nhạc còn nhỏ lại không cha không mẹ nên chỉ giam mấy ngày đã được thả ra.
Khu Tây có một nhà máy bỏ hoang, ai không có tiền hoặc không có chỗ nào để đi đều tá túc ở đây. Giang Tiểu Nhạc cũng ngủ trong nhà máy bỏ hoang này. Chu Lương từng chứng kiến Giang Tiểu Nhạc đánh nhau nên hơi ngán cậu, thấy Giang Tiểu Nhạc lên tầng mình thì hơi do dự nhưng vẫn không dám đuổi.
Dần dà Chu Lương và mấy tên côn đồ xem Giang Tiểu Nhạc như trung tâm.
Giang Tiểu Nhạc không thích giao tiếp với người khác, cậu chỉ luôn làm theo ý mình, nghiễm nhiên là một cao thủ trộm đồ, ngay cả khi đánh nhau vẫn có thể trộm được thứ đáng giá.
Có lần đụng phải cảnh sát ngoài nhà ga đông đúc, Giang Tiểu Nhạc suýt bị bắt quả tang, chính mấy người Chu Lương đã dàn cảnh xô đẩy hỗn loạn để giúp cậu thừa cơ chạy thoát.
Lúc đó Giang Tiểu Nhạc mới để mắt đến Chu Lương.
Chu Lương nhìn theo ánh mắt cậu thì thấy Trần Thúc và một gã đàn ông đi vào hẻm nhỏ, gã kia khoác vai Trần Thúc, nhìn bộ dạng hai người hết sức mờ ám.
Chu Lương huých Giang Tiểu Nhạc hỏi: "Mày nhìn Trần Thúc làm gì?"
Giang Tiểu Nhạc không lên tiếng mà đứng dậy lôi từ trong túi ra một tờ mười đồng dúm dó rồi đến sạp hàng rong mua hai cái bánh mì. Cậu xé bao ra ăn nguyên cả cái, nuốt xong mới dập tắt được cơn đói vô cớ này.
Chu Lương nói: "Trần Thúc là điếm đực bán mông, mày nhìn anh ta vì thích chơi lỗ đít đàn ông à?"
Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi lăn lộn trong làng chơi nghe đủ thứ tục tĩu nên miệng lưỡi già dặn trước tuổi.
Giang Tiểu Nhạc nói mà chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Liên quan gì mày."
Chu Lương hậm hực: "Đúng là không liên quan tới tao nhưng tao không thích nhìn anh ta, đàn ông có gì đáng xem chứ."
"Tao nói mày nghe," Chu Lương nói, "Mày mới tới nên chưa biết đấy thôi, Trần Thúc chỉ biết mỗi tiền, có tiền thì bắt anh ta quỳ liếm cho mày cũng được, không có tiền thì một ngón tay anh ta mày cũng chẳng đụng nổi đâu."
Giang Tiểu Nhạc nghe hắn nói "quỳ liếm" thì cái hiểu cái không nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, quay đầu bỏ đi mặc kệ Chu Lương.
Giang Tiểu Nhạc không hiểu sao mình lại muốn nhìn Trần Thúc, có lẽ vì củ khoai nướng nóng hổi thơm ngọt kia, hoặc là vì ngày tháng quá nhàm chán.
Con người có một đôi mắt thì cũng nên nhìn ngắm gì đó.
Ở khu Tây hỗn loạn vừa xa lạ vừa quen thuộc này, Giang Tiểu Nhạc vẫn chưa phát hiện thứ gì khác thu hút ánh mắt mình.
Chỉ có Trần Thúc.
Mùa đông ở thành phố H rất lạnh, Giang Tiểu Nhạc mặc áo khoác cũ mèm đã giặt tới bạc màu, mép áo sờn rách lộ ra mấy sợi bông trắng. Cậu băng qua hẻm nhỏ sâu hun hút, đột nhiên Giang Tiểu Nhạc dừng lại, quỷ thần xui khiến vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy một cánh tay đẩy cửa sổ ra, ngón tay còn kẹp điếu thuốc mới đốt.
Cánh tay kia trắng nõn nhưng rất gầy, xương cổ tay mảnh khảnh, ngón tay thon dài cầm điếu thuốc nhìn rất đẹp.
Giang Tiểu Nhạc bình tĩnh nhìn Trần Thúc ló mặt ra cửa sổ.
Anh đang bị chơi.
Trần Thúc hơi nheo mắt, vì bị chơi mạnh bạo nên tay cũng run lên, khói bụi tung bay, một cơn gió thổi qua không còn thấy tăm hơi.
Dường như Trần Thúc phát hiện có người đang nhìn mình nên lười biếng mở mắt ra, lập tức bắt gặp ánh mắt Giang Tiểu Nhạc. Anh nhếch miệng, khuôn mặt hờ hững bị tình dục bao phủ lại có thêm mấy phần phong tình.
Trần Thúc thở dốc, đột nhiên bị đâm một cú thật sâu nên cao giọng rên rỉ, chưa kêu được mấy tiếng đã bị bịt miệng, đuôi mắt ửng đỏ.
Điếu thuốc kia rơi xuống, Giang Tiểu Nhạc vô thức chìa tay ra, tàn thuốc còn nóng thiêu đốt lòng bàn tay cậu.
Giang Tiểu Nhạc không buông mà chậm chạp cúi đầu nhìn tay mình rồi nắm chặt tay dập tắt tàn thuốc, xúc cảm ẩm ướt rõ ràng trên đầu thuốc lá cọ vào vết bỏng hơi đau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro