Chương 49
Hoa Quyển
2024-07-22 22:02:57
Tống Thời Hàn vẫn thường luôn lãnh cũng lộ ra sửng sốt ngắn ngủi.
Lông mày anh vẫn hơi cau lại, bởi vì không kịp phòng ngừa nên cơ bắp trên người anh hơi cứng lại, sau đó anh cụp mắt xuống nhìn thiếu niên đang ôm mình thật chặt.
Từ góc độ của anh nhìn xuống, chỉ thấy một đầu tóc màu hồng, thân thể gầy yếu nhưng vô cùng mềm mại, có lẽ là bởi vì cậu mới ngủ dậy chưa kịp xử lý, nên trên đầu còn có một nhúm tóc xoăn xoăn trông vô cùng ngốc nghếch.
Thực sự rất khó để liên kết đứa trẻ trong vòng tay anh với bóng người vừa tấn công dữ dội vừa rồi.
Nhìn đến nơi này, Tống Thời Hàn hơi nhướng mày, đang định nói gì đó, còn chưa kịp nói lời nào, vạt áo đã bị siết chặt hơn một chút.
Tả Đào khẩn trương mà cắn môi dưới.
Cậu đương nhiên biết hành động này của cậu vừa mâu thuẫn lại không có logic. Trên thực tế, chính cậu cũng cảm thấy bản thân mình thật vớ vẩn và có chút nực cười, giống như một đứa ngốc vậy.
Nhưng cậu không muốn quản nhiều như vậy, một tháng thời gian này, cậu bước từng bước gian khổ, giống như đi trên băng mỏng, thật vất vả mới chờ được tới lúc Tống Thời Hàn có thái độ tốt hơn một chút.
Nói cái gì cũng không thể thất bại trong gang tấc.
Chính dù là giả ngây giả dại cậu cũng nhận, dù sao trong khoảng thời gian cậu mất hết mặt mũi cũng nhiều lần rồi.
"Ca ca." Tả Đào mím môi, bởi vì mặt còn chôn ở trong ngực Tống Thời Hàn, cho nên thanh âm có vẻ có chút nặng nề: "Vừa rồi hắn sờ eo em, em thật sự bị doạ sợ, em......"
Giọng nói cậu vẫn còn hơi run, lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng chân thành, hoàn toàn không có một chút dối trá.
Tuy rằng tất cả chuyện này không liên quan gì đến tên biến thái kia, nhưng cậu thực sự rất lo lắng, mới chỉ trong vài phút thôi, cậu đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh mình bị đuổi ra ngoài.
Cậu còn nhớ rõ trước kia Tống Thời Hàn còn từng công khai nói qua anh chán ghét bị lừa.
Cậu xong đời, thật sự xong đời.
Tống Thời Hàn từ giờ sẽ không phải bắt đầu chán ghét cậu chứ?
Tả Đào đã cố gắng hết sức để làm cho giọng nói của mình bình tĩnh hơn một chút, nhưng linh hồn của cậu vẫn đang gào thét điên cuồng. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả các loại giải thích vô cùng kỳ lạ và cách hùng biện xuất hiện trong tâm trí.
- nói ra có khả năng anh không tin, nhưng vừa rồi em mới bị đoạt xá.
- nhất định là anh nhìn lầm rồi, người vừa mới động thủ không phải là em.
- nói thật cho anh biết, đội trưởng, em chính là anh trai sinh đôi của Tả Đào, gọi là Tả Đào Đào.
Nhưng còn chưa tìm được lý do chính đáng, ngay sau đó, một bàn tay to lớn ấm áp đỡ lấy eo của cậu, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng, tựa hồ có ý an ủi.
"Ừ." Thanh âm Tống Thời Hàn đều đều vang lên bên tai: "Không cần sợ."
Giống như là bị thanh khống, tất cả tư duy đang vận hết tốc độ giờ phút này đột nhiên im bặt.
Giống như có luồng điện xẹt qua tai, cuối cùng tất cả đều hội tụ ở phần eo đang bị ôm. Rõ ràng là vừa tê vừa nóng, nhưng cậu không dám động đậy, giống như bị điểm huyệt Định thần vậy.
Ngón trỏ Tả Đào hơi cuộn lại, âm thầm thở ra một hơi, lại nhịn không được đỏ mặt.
Hai người thật sự là dán thật chặt, Tả Đào lại vẫn luôn không chịu ngẩng đầu lên, mỗi lần mở miệng nói chuyện, hơi nóng ướt áp liền cách một lớp vải mỏng xâm nhập vào làn da.
Tống Thời Hàn dừng một chút, tay còn để trên eo Tả Đào không có buông ra, anh nhìn đứa nhỏ ôm mình càng chặt hơn, trong lúc nhất thời có chút bất đắc dĩ.
Anh thấp thanh âm, nói: "Tả Đào, em buông tôi ra trước đã."
Tả Đào không dám buông tay, thấy giọng điệu của Tống Thời Hàn dường như không có ý trách móc gì, cậu lập tức giả vờ đến cùng, nghẹn ngào thốt ra hai chữ: "Em còn sợ."
"Mẹ nó." Tên biến thái chửi rủa, "Tao đ*t m* mày!"
Vừa nãy bị bị Tả Đào đá một cái rất mạnh, cho dù đã cố gắng hết sức để bò lên, nhưng vẫn còn đau đến nhe răng trợn mắt.
Nhưng mà giờ phút này Tả Đào đã tới tình trạng không từ thủ đoạn nào, phối hợp với tiếng mắng, cậu liền nhẹ nhàng run rẩy một cái, nỗ lực duy trì hình tượng mình vô cùng nhỏ yếu, đáng thương lại bất lực.
Cậu mặc kệ, chỉ cần cậu còn có thể giả vờ, thì ai cũng đừng mong bóc lớp áo choàng này ra.
Biến thái nam: "......"
Hắn trừng mắt nhìn bé Pink đang cố trốn trong lồng ngực Tống Thời Hàn, cảm thấy hơi thở như đang nghẹn lại trước ngực, thiếu chút nữa là trực tiếp phun ra máu, trên đời này không có chuyện gì là vô nghĩa, chỉ có vừa nói ra là có thể khiến người ta cười chết.
Pink mà cũng biết sợ hãi?
Sao hắn không cảm nhận được chút nào vậy.
Rõ ràng vừa rồi còn giương nanh múa vuốt như một vị quán quân môn Tae Kwon Do, hơn nữa do hồi nhỏ hắn từng bị bắt nạt, cho nên giờ phút này hắn có thể khẳng định, Pink chính là một nhân vật cấp giáo bá trong trường học.
Bằng không sao có được thân thủ này.
Nam nhân chịu đựng cơn đàu từ sau lưng, lảo đảo đi về phía trước một bước: "Mày con mẹ nó......"
Còn chưa có nói xong, Tống Thời Hàn bỗng chốc ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, vốn là ánh mắt lãnh đạm nhưng giờ phút này nhiều thêm vẻ âm trầm, thanh âm như là một khối băng: "Anh lại mắng thêm một câu thử xem."
Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, nhưng bởi vì khí thế lạnh lùng trên người anh, mà khiến cho người ta không rét mà run.
"Tao con mẹ mày......"
Không giống với nhóm trạch nam trong giới E-sport, dáng người của Tống Thời Hàn vô cùng cao lớn, hơn nữa thường ngày hay rèn luyện, cho nên chỉ cần lạnh lùng đứng ở một chỗ, dựa vào khí thế đã vô cùng doạ người.
Có lẽ là nhận ra mình cùng Tống Thời Hàn có chênh lệch, nam nhân do dự một chút, sau đó lui nửa bước. Nhưng trong mắt hắn vẫn hiện lên một tia lệ khí, hắn run rẩy tìm điện thoại di động từ trong túi ra: "Gọi cảnh sát, tôi muốn gọi cảnh sát!"
Nam nhân giận không thể át: "Mày mẹ nó dám cùng tao động thủ, có tin tao đưa ra ánh sáng khiến mày bị cấm thi đấu hay không!"
Nhiệt độ trong cơ thể dường như đang nhanh chóng rút cạn, nghe thấy lời người đàn ông nói, Tả Đào cảm thấy như bị sét đánh, cậu vô thức ngẩng đầu lên, mấp máy môi.
"Báo án?"
Tống Thời Hàn cười lạnh một tiếng, anh liếc nhìn người đàn ông đang muốn chạy trốn kia: "Không phiền anh phải động thủ, chuyện báo án vẫn nên do chúng tôi làm thì hơn."
Mới nói xong, bảo vệ nghe thấy động tĩnh bên này cũng chạy tới.
Mười phút sau, cảnh sát ở đồn công an gần đó chạy tới.
Sau khi tìm hiểu vụ việc, cảnh sát nhân dân mang theo nam nhân kia lên xe cảnh sát, bởi vì chỗ ngồi hữu hạn, liền để Tống Thời Hàn tự mình đánh xe đi theo phía sau.
Vẫn ngồi ở ghế phụ như cũ, bộ dạng Tả Đào như một quả cà tím héo queo, rũ đầu thắt dây an toàn, sau đó liền nhìn chằm chằm mũi chân mình, không dám nói nửa chữ.
Tống Thời Hàn khởi động xe, liếc qua kính chiếu hậu thấy túi nguyên liệu lớn mà Tả Đào vừa đặt ở ghế sau.
"Ra ngoài mua đồ rồi gặp phải sao?"
Giọng nói của Tống Thời Hàn trầm và từ tính như vang vọng trong chiếc xe chật chội.
Nhưng Tả Đào không có thời gian để thưởng thức, cậu hiện tại gần như đã dán lên trán mình hai chữ ' sợ bị cấm thi ', trong lòng sợ hãi tới cực hạn.
"Dạ."
Đáp lại một tiếng, cậu lại nhanh chóng hỏi: "Đội trưởng, em...... Sẽ không thật sự bị cấm thi chứ?"
Tống Thời Hàn không trả lời câu hỏi của Tả Đào, anh nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, sau hai giây im lặng, anh đột nhiên hỏi: "Tại sao lại muốn động thủ?"
Khuôn mặt vốn đã không còn chút máu của cậu càng tái nhợt hơn.
Tả Đào nhéo ngón tay mình, nói: "Hắn sờ em." Nghĩ tới cái gì, lại bổ sung thêm một câu: "Còn có lúc trước luôn gọi điện thoại tới quấy rầy, bao gồm cả...... Túi quần áo kia cũng là do hắn đưa, đây là do chính hắn thừa nhận. Còn có......"
Có vẻ hơi khó mở miệng, Tả Đào muốn nói lại thôi.
Tống Thời Hàn: "Còn có cái gì?"
"Hắn còn hướng em nói một ít lời...... Thực ghê tởm."
Giọng điệu của Tả Đào cứng rắn, nghĩ đến những lời thắng chó kia nói liền thấy tức, nếu không phải còn băn khoăn về chuyện hình tượng, cậu còn phải đấm thêm hai cái nữa mới có thể hả giận.
Nghe đến đó, Tống Thời Hàn dùng dư quang liếc nhìn Tả Đào một cái, thấy trên mặt cậu vô cùng kháng cự, cũng không hỏi nhiều về vấn đề này nữa.
Tống Thời Hàn một tay đỡ tay lái, một cái tay khác từ trong hộp thuốc lấy ra một điếu thuốc, cũng không bật lửa, chỉ là cắn ở giữa môi.
Sau đó còn giả bộ như vô tình mà nói một câu: "Trước kia còn không biết em còn có thể ra tay tàn nhẫn đến vậy, trước kia từng luyện qua sao?"
Tả Đào: "......"
Tới, chung quy vẫn là tới.
"Có từng tập Tae Kwon Do một chút, kỳ thật cũng không phải là rất lợi hại." Tả Đào hạ thấp mặt không dám nhìn Tống Thời Hàn, lắp bắp mà tìm lý do: "Em vừa mới, liền...... Ừ, chính là lúc còn nhỏ hồi còn học tiểu học bị khi dễ, đúng...... Bị khi dễ."
Bỗng nhiên tìm được phương hướng, Tả Đào từ trong ký ức ít ỏi của mình tìm ra được chút ánh sáng, hướng Tống Thời Hàn nói: "Sau đó dì nhỏ liền không quen nhìn em bị khi dễ, chê em quá hèn, liền đưa em đi học Tae Kwon Do, ý muốn khi gặp nguy hiểm có thể bảo vệ mình thật tốt."
"Như vậy sao?"
Tống Thời Hàn cong môi, trong đầu hiện lên khuôn mặt kiêu ngạo của Tả Đào mới vừa rồi khi động thủ, không rõ ngọn nguồn mà cảm thấy thú vị: "Đẳng cấp gì?"
Tả Đào: "...... Đai đen cấp 5."
Không dám tiếp tục chủ đề đáng xấu hổ này, Tả Đào theo sát phía sau và chuyển chủ đề: "Những gì em đang nói là sự thật. Sau đó em còn rất sợ ngứa...... Vừa rồi hắn chạm vào eo em cho nên em mới không nhìn được, phản xạ có điều kiện theo bản năng liền động thủ, em......"
Nhớ tới cái gì, Tống Thời Hàn nhướng mày: "Sợ ngứa?"
Tả Đào không hiểu ngụ ý của Tống Thời Hàn, cậu gãi gãi đầu: "Ừ, em rất sợ ngứa, hơn nữa......"
"Đội trưởng......" Tả Đào rất nghiêm túc thừa nhận lỗi lầm của mình với Tống Thời Hàn: "Em biết đánh người với nói tục đều là hành vi không tốt, nhưng em vừa ròi thật không nhịn được, bình thường em không như vậy!"
Cậu vừa nói, vừa big gan liếc nhìn Tống Thời Hàn một cái.
Tả Đào cho rằng trong khoảng thời gian này mình giữ hình tượng vô cùng tốt khi ở Wildfire, cho nên mạnh dạn ám chỉ một câu: "Đội trưởng, anh biết rõ mà đúng không?"
Tống Thời Hàn nhàn nhạt hỏi: "Biết cái gì?"
"Thì...... Kỳ thật em rất ngoan."
Một mình nói ra những lời như vậy là một sự xấu hổ không thể diễn tả được, khi những lời cuối cùng rơi xuống, khuôn mặt của Tả Đào nhanh chóng đỏ bừng trở lại.
Tống Thời Hàn cũng không tiếp lời này, không khí trong xe lại lần nữa trở về tĩnh mịch.
Nhiệt độ trên mặt giảm dần xuống, Tả Đào rất nhiều lần há mồm lại phát không ra thanh âm, cuối cùng mím môi: "Đội trưởng, thực xin lỗi, em không nên......"
"Tả Đào."
Tống Thời Hàn bỗng nhiên ngắt ngang lời cậu.
Tả Đào khó hiểu mà ngẩng đầu.
"Không có ý trách em." Tại đèn đỏ ngã tư đường, Tống Thời Hàn chậm rãi phanh lại, anh quay đầu lại nhìn Tả Đào, nhíu mày: "Bảo vệ luôn ở trong căn cứ mỗi ngày, em chỉ cần kêu lên một tiếng là mọi người sẽ chạy tới."
Nói rồi, Tống Thời Hàn lặp lại một câu: "Đương nhiên, anh không có nói lần này em động thủ là có gì không tốt."
"Chỉ là em có từng nghĩ tới, nếu như người này cầm một con dao hoặc là hung khí khác thì sao?"
Tả Đào ngây người một chút.
Tống Thời Hàn đặt điếu thuốc chưa cháy trở lại và nói, "Một cậu bé ngoan là phải tự biết cách bảo vệ mình."
Đồn công an ở ngay gần đó, 10 phút sau, Tống Thời Hàn dừng xe lại.
Sau khi ra khỏi xe, một chiếc xe cảnh sát khác vừa đến.
Một nhóm cảnh sát phụ trách xử lý vụ việc bước vào đại sảnh và ngồi xuống.
"Còn chưa có thành niên sao?"
Cảnh sát nhân dân tiếp nhận giấy chứng nhận thân phận của Tả Đào, thấy Tả Đào vẻ mặt uể oải, an ủi một câu: "Đừng lo lắng, chúng tôi đã biết rõ tình hình, đừng sợ." Nói xong, lại nhìn Tống Thời Hàn ngồi bên cạnh Tả Đào, hỏi một câu: "Đây là người nhà sao?"
Nghe vậy, Tả Đào theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn Tống Thời Hàn.
Cậu còn không biết Tống Thời Hàn là có ý gì, cho nên cũng không dám chủ động lôi kéo làm quen.
Do dự một chút, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy Tống Thời Hàn "Đúng" trước một tiếng.
"Làm phiền rồi, tôi là anh trai của em ấy."
- --------
* Cấp bậc trong Tae Kwon Do: Taekwondo có 2 hệ phái:
Trường phái Taekwondo ITF (Liên đoàn Taekwon-Do quốc tế) là hệ một phái võ quyền do cựu thiếu tướng Hàn Quốc Choe Hong Hui sáng lập ngày 22 tháng 3 năm 1966
Có 18 bậc tiến gọi là 18 đẳng, cấp (nói đúng ra là từ cấp rồi mới tới đẳng), khởi đầu môn sinh mang cấp 10, sau mỗi 3 tháng, hoặc 6 tháng lại thi lên một cấp. Sau khi mang đai đen thì khoảng 2 năm lại thi lên đẳng một lần. Hệ phái Taekwondo WTF có 5 trình độ (gọi là một "gup") với 5 cấp đai ("dan") từ trắng, vàng, xanh, đỏ vào cao nhất là đai đen (huyền đai). Võ sinh mới vào luyện bắt đầu ở cấp 10 (đai trắng) và tăng dần trình độ xuống cấp 1 (đai đỏ). Tại nhiều trường, võ sinh sau khi luyện tới trình độ trung bình gọi là cho dan bo (chuẩn huyền đai) hay dan bo, tức là "võ sinh đai đen". Sau một vài lần vượt qua các kì thi nữa, võ sinh thi bài thi một đẳng, sau đó đạt đẳng 1 (nhất đẳng huyền đai).
Mức dan tăng dần tới tối đa là 9 dan (ITF) hay 10 dan (Kukkiwon), thường cửu đẳng và thập đẳng là cấp của trưởng môn, còn các võ sư thường không đạt được. Hệ Kukkiwon không cho phép võ sinh dưới 15 tuổi đạt các dan. Thay vì vậy các võ sinh đạt đẳng poom, hay "võ sinh đai đen ít tuổi". Võ sinh chưa đến tuổi trưởng thành có thể đạt 4 poom, và tất cả các đẳng poom đều chuyển thành đẳng dan khi võ sinh tới đủ tuổi và qua kì thi lên cấp tiếp theo.
Hệ thống thứ bậc, đai của WTF (Liên đoàn Taekwondo thế giới): là một tổ chức được Ủy ban Olympic Quốc tế (IOC) công nhận.
Đai trắng (cấp 8) Đai vàng (cấp 7) Đai xanh (cấp 6 và 5) Đai nâu (cấp 4 và 3) Đai đỏ (cấp 2 và 1) Đai đen (nếu chưa đủ 18 tuổi sẽ đeo đai đỏ đen đến khi đủ 18 tuổi sẽ được đeo đai đen)
Lông mày anh vẫn hơi cau lại, bởi vì không kịp phòng ngừa nên cơ bắp trên người anh hơi cứng lại, sau đó anh cụp mắt xuống nhìn thiếu niên đang ôm mình thật chặt.
Từ góc độ của anh nhìn xuống, chỉ thấy một đầu tóc màu hồng, thân thể gầy yếu nhưng vô cùng mềm mại, có lẽ là bởi vì cậu mới ngủ dậy chưa kịp xử lý, nên trên đầu còn có một nhúm tóc xoăn xoăn trông vô cùng ngốc nghếch.
Thực sự rất khó để liên kết đứa trẻ trong vòng tay anh với bóng người vừa tấn công dữ dội vừa rồi.
Nhìn đến nơi này, Tống Thời Hàn hơi nhướng mày, đang định nói gì đó, còn chưa kịp nói lời nào, vạt áo đã bị siết chặt hơn một chút.
Tả Đào khẩn trương mà cắn môi dưới.
Cậu đương nhiên biết hành động này của cậu vừa mâu thuẫn lại không có logic. Trên thực tế, chính cậu cũng cảm thấy bản thân mình thật vớ vẩn và có chút nực cười, giống như một đứa ngốc vậy.
Nhưng cậu không muốn quản nhiều như vậy, một tháng thời gian này, cậu bước từng bước gian khổ, giống như đi trên băng mỏng, thật vất vả mới chờ được tới lúc Tống Thời Hàn có thái độ tốt hơn một chút.
Nói cái gì cũng không thể thất bại trong gang tấc.
Chính dù là giả ngây giả dại cậu cũng nhận, dù sao trong khoảng thời gian cậu mất hết mặt mũi cũng nhiều lần rồi.
"Ca ca." Tả Đào mím môi, bởi vì mặt còn chôn ở trong ngực Tống Thời Hàn, cho nên thanh âm có vẻ có chút nặng nề: "Vừa rồi hắn sờ eo em, em thật sự bị doạ sợ, em......"
Giọng nói cậu vẫn còn hơi run, lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng chân thành, hoàn toàn không có một chút dối trá.
Tuy rằng tất cả chuyện này không liên quan gì đến tên biến thái kia, nhưng cậu thực sự rất lo lắng, mới chỉ trong vài phút thôi, cậu đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh mình bị đuổi ra ngoài.
Cậu còn nhớ rõ trước kia Tống Thời Hàn còn từng công khai nói qua anh chán ghét bị lừa.
Cậu xong đời, thật sự xong đời.
Tống Thời Hàn từ giờ sẽ không phải bắt đầu chán ghét cậu chứ?
Tả Đào đã cố gắng hết sức để làm cho giọng nói của mình bình tĩnh hơn một chút, nhưng linh hồn của cậu vẫn đang gào thét điên cuồng. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả các loại giải thích vô cùng kỳ lạ và cách hùng biện xuất hiện trong tâm trí.
- nói ra có khả năng anh không tin, nhưng vừa rồi em mới bị đoạt xá.
- nhất định là anh nhìn lầm rồi, người vừa mới động thủ không phải là em.
- nói thật cho anh biết, đội trưởng, em chính là anh trai sinh đôi của Tả Đào, gọi là Tả Đào Đào.
Nhưng còn chưa tìm được lý do chính đáng, ngay sau đó, một bàn tay to lớn ấm áp đỡ lấy eo của cậu, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng, tựa hồ có ý an ủi.
"Ừ." Thanh âm Tống Thời Hàn đều đều vang lên bên tai: "Không cần sợ."
Giống như là bị thanh khống, tất cả tư duy đang vận hết tốc độ giờ phút này đột nhiên im bặt.
Giống như có luồng điện xẹt qua tai, cuối cùng tất cả đều hội tụ ở phần eo đang bị ôm. Rõ ràng là vừa tê vừa nóng, nhưng cậu không dám động đậy, giống như bị điểm huyệt Định thần vậy.
Ngón trỏ Tả Đào hơi cuộn lại, âm thầm thở ra một hơi, lại nhịn không được đỏ mặt.
Hai người thật sự là dán thật chặt, Tả Đào lại vẫn luôn không chịu ngẩng đầu lên, mỗi lần mở miệng nói chuyện, hơi nóng ướt áp liền cách một lớp vải mỏng xâm nhập vào làn da.
Tống Thời Hàn dừng một chút, tay còn để trên eo Tả Đào không có buông ra, anh nhìn đứa nhỏ ôm mình càng chặt hơn, trong lúc nhất thời có chút bất đắc dĩ.
Anh thấp thanh âm, nói: "Tả Đào, em buông tôi ra trước đã."
Tả Đào không dám buông tay, thấy giọng điệu của Tống Thời Hàn dường như không có ý trách móc gì, cậu lập tức giả vờ đến cùng, nghẹn ngào thốt ra hai chữ: "Em còn sợ."
"Mẹ nó." Tên biến thái chửi rủa, "Tao đ*t m* mày!"
Vừa nãy bị bị Tả Đào đá một cái rất mạnh, cho dù đã cố gắng hết sức để bò lên, nhưng vẫn còn đau đến nhe răng trợn mắt.
Nhưng mà giờ phút này Tả Đào đã tới tình trạng không từ thủ đoạn nào, phối hợp với tiếng mắng, cậu liền nhẹ nhàng run rẩy một cái, nỗ lực duy trì hình tượng mình vô cùng nhỏ yếu, đáng thương lại bất lực.
Cậu mặc kệ, chỉ cần cậu còn có thể giả vờ, thì ai cũng đừng mong bóc lớp áo choàng này ra.
Biến thái nam: "......"
Hắn trừng mắt nhìn bé Pink đang cố trốn trong lồng ngực Tống Thời Hàn, cảm thấy hơi thở như đang nghẹn lại trước ngực, thiếu chút nữa là trực tiếp phun ra máu, trên đời này không có chuyện gì là vô nghĩa, chỉ có vừa nói ra là có thể khiến người ta cười chết.
Pink mà cũng biết sợ hãi?
Sao hắn không cảm nhận được chút nào vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rõ ràng vừa rồi còn giương nanh múa vuốt như một vị quán quân môn Tae Kwon Do, hơn nữa do hồi nhỏ hắn từng bị bắt nạt, cho nên giờ phút này hắn có thể khẳng định, Pink chính là một nhân vật cấp giáo bá trong trường học.
Bằng không sao có được thân thủ này.
Nam nhân chịu đựng cơn đàu từ sau lưng, lảo đảo đi về phía trước một bước: "Mày con mẹ nó......"
Còn chưa có nói xong, Tống Thời Hàn bỗng chốc ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, vốn là ánh mắt lãnh đạm nhưng giờ phút này nhiều thêm vẻ âm trầm, thanh âm như là một khối băng: "Anh lại mắng thêm một câu thử xem."
Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, nhưng bởi vì khí thế lạnh lùng trên người anh, mà khiến cho người ta không rét mà run.
"Tao con mẹ mày......"
Không giống với nhóm trạch nam trong giới E-sport, dáng người của Tống Thời Hàn vô cùng cao lớn, hơn nữa thường ngày hay rèn luyện, cho nên chỉ cần lạnh lùng đứng ở một chỗ, dựa vào khí thế đã vô cùng doạ người.
Có lẽ là nhận ra mình cùng Tống Thời Hàn có chênh lệch, nam nhân do dự một chút, sau đó lui nửa bước. Nhưng trong mắt hắn vẫn hiện lên một tia lệ khí, hắn run rẩy tìm điện thoại di động từ trong túi ra: "Gọi cảnh sát, tôi muốn gọi cảnh sát!"
Nam nhân giận không thể át: "Mày mẹ nó dám cùng tao động thủ, có tin tao đưa ra ánh sáng khiến mày bị cấm thi đấu hay không!"
Nhiệt độ trong cơ thể dường như đang nhanh chóng rút cạn, nghe thấy lời người đàn ông nói, Tả Đào cảm thấy như bị sét đánh, cậu vô thức ngẩng đầu lên, mấp máy môi.
"Báo án?"
Tống Thời Hàn cười lạnh một tiếng, anh liếc nhìn người đàn ông đang muốn chạy trốn kia: "Không phiền anh phải động thủ, chuyện báo án vẫn nên do chúng tôi làm thì hơn."
Mới nói xong, bảo vệ nghe thấy động tĩnh bên này cũng chạy tới.
Mười phút sau, cảnh sát ở đồn công an gần đó chạy tới.
Sau khi tìm hiểu vụ việc, cảnh sát nhân dân mang theo nam nhân kia lên xe cảnh sát, bởi vì chỗ ngồi hữu hạn, liền để Tống Thời Hàn tự mình đánh xe đi theo phía sau.
Vẫn ngồi ở ghế phụ như cũ, bộ dạng Tả Đào như một quả cà tím héo queo, rũ đầu thắt dây an toàn, sau đó liền nhìn chằm chằm mũi chân mình, không dám nói nửa chữ.
Tống Thời Hàn khởi động xe, liếc qua kính chiếu hậu thấy túi nguyên liệu lớn mà Tả Đào vừa đặt ở ghế sau.
"Ra ngoài mua đồ rồi gặp phải sao?"
Giọng nói của Tống Thời Hàn trầm và từ tính như vang vọng trong chiếc xe chật chội.
Nhưng Tả Đào không có thời gian để thưởng thức, cậu hiện tại gần như đã dán lên trán mình hai chữ ' sợ bị cấm thi ', trong lòng sợ hãi tới cực hạn.
"Dạ."
Đáp lại một tiếng, cậu lại nhanh chóng hỏi: "Đội trưởng, em...... Sẽ không thật sự bị cấm thi chứ?"
Tống Thời Hàn không trả lời câu hỏi của Tả Đào, anh nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, sau hai giây im lặng, anh đột nhiên hỏi: "Tại sao lại muốn động thủ?"
Khuôn mặt vốn đã không còn chút máu của cậu càng tái nhợt hơn.
Tả Đào nhéo ngón tay mình, nói: "Hắn sờ em." Nghĩ tới cái gì, lại bổ sung thêm một câu: "Còn có lúc trước luôn gọi điện thoại tới quấy rầy, bao gồm cả...... Túi quần áo kia cũng là do hắn đưa, đây là do chính hắn thừa nhận. Còn có......"
Có vẻ hơi khó mở miệng, Tả Đào muốn nói lại thôi.
Tống Thời Hàn: "Còn có cái gì?"
"Hắn còn hướng em nói một ít lời...... Thực ghê tởm."
Giọng điệu của Tả Đào cứng rắn, nghĩ đến những lời thắng chó kia nói liền thấy tức, nếu không phải còn băn khoăn về chuyện hình tượng, cậu còn phải đấm thêm hai cái nữa mới có thể hả giận.
Nghe đến đó, Tống Thời Hàn dùng dư quang liếc nhìn Tả Đào một cái, thấy trên mặt cậu vô cùng kháng cự, cũng không hỏi nhiều về vấn đề này nữa.
Tống Thời Hàn một tay đỡ tay lái, một cái tay khác từ trong hộp thuốc lấy ra một điếu thuốc, cũng không bật lửa, chỉ là cắn ở giữa môi.
Sau đó còn giả bộ như vô tình mà nói một câu: "Trước kia còn không biết em còn có thể ra tay tàn nhẫn đến vậy, trước kia từng luyện qua sao?"
Tả Đào: "......"
Tới, chung quy vẫn là tới.
"Có từng tập Tae Kwon Do một chút, kỳ thật cũng không phải là rất lợi hại." Tả Đào hạ thấp mặt không dám nhìn Tống Thời Hàn, lắp bắp mà tìm lý do: "Em vừa mới, liền...... Ừ, chính là lúc còn nhỏ hồi còn học tiểu học bị khi dễ, đúng...... Bị khi dễ."
Bỗng nhiên tìm được phương hướng, Tả Đào từ trong ký ức ít ỏi của mình tìm ra được chút ánh sáng, hướng Tống Thời Hàn nói: "Sau đó dì nhỏ liền không quen nhìn em bị khi dễ, chê em quá hèn, liền đưa em đi học Tae Kwon Do, ý muốn khi gặp nguy hiểm có thể bảo vệ mình thật tốt."
"Như vậy sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Thời Hàn cong môi, trong đầu hiện lên khuôn mặt kiêu ngạo của Tả Đào mới vừa rồi khi động thủ, không rõ ngọn nguồn mà cảm thấy thú vị: "Đẳng cấp gì?"
Tả Đào: "...... Đai đen cấp 5."
Không dám tiếp tục chủ đề đáng xấu hổ này, Tả Đào theo sát phía sau và chuyển chủ đề: "Những gì em đang nói là sự thật. Sau đó em còn rất sợ ngứa...... Vừa rồi hắn chạm vào eo em cho nên em mới không nhìn được, phản xạ có điều kiện theo bản năng liền động thủ, em......"
Nhớ tới cái gì, Tống Thời Hàn nhướng mày: "Sợ ngứa?"
Tả Đào không hiểu ngụ ý của Tống Thời Hàn, cậu gãi gãi đầu: "Ừ, em rất sợ ngứa, hơn nữa......"
"Đội trưởng......" Tả Đào rất nghiêm túc thừa nhận lỗi lầm của mình với Tống Thời Hàn: "Em biết đánh người với nói tục đều là hành vi không tốt, nhưng em vừa ròi thật không nhịn được, bình thường em không như vậy!"
Cậu vừa nói, vừa big gan liếc nhìn Tống Thời Hàn một cái.
Tả Đào cho rằng trong khoảng thời gian này mình giữ hình tượng vô cùng tốt khi ở Wildfire, cho nên mạnh dạn ám chỉ một câu: "Đội trưởng, anh biết rõ mà đúng không?"
Tống Thời Hàn nhàn nhạt hỏi: "Biết cái gì?"
"Thì...... Kỳ thật em rất ngoan."
Một mình nói ra những lời như vậy là một sự xấu hổ không thể diễn tả được, khi những lời cuối cùng rơi xuống, khuôn mặt của Tả Đào nhanh chóng đỏ bừng trở lại.
Tống Thời Hàn cũng không tiếp lời này, không khí trong xe lại lần nữa trở về tĩnh mịch.
Nhiệt độ trên mặt giảm dần xuống, Tả Đào rất nhiều lần há mồm lại phát không ra thanh âm, cuối cùng mím môi: "Đội trưởng, thực xin lỗi, em không nên......"
"Tả Đào."
Tống Thời Hàn bỗng nhiên ngắt ngang lời cậu.
Tả Đào khó hiểu mà ngẩng đầu.
"Không có ý trách em." Tại đèn đỏ ngã tư đường, Tống Thời Hàn chậm rãi phanh lại, anh quay đầu lại nhìn Tả Đào, nhíu mày: "Bảo vệ luôn ở trong căn cứ mỗi ngày, em chỉ cần kêu lên một tiếng là mọi người sẽ chạy tới."
Nói rồi, Tống Thời Hàn lặp lại một câu: "Đương nhiên, anh không có nói lần này em động thủ là có gì không tốt."
"Chỉ là em có từng nghĩ tới, nếu như người này cầm một con dao hoặc là hung khí khác thì sao?"
Tả Đào ngây người một chút.
Tống Thời Hàn đặt điếu thuốc chưa cháy trở lại và nói, "Một cậu bé ngoan là phải tự biết cách bảo vệ mình."
Đồn công an ở ngay gần đó, 10 phút sau, Tống Thời Hàn dừng xe lại.
Sau khi ra khỏi xe, một chiếc xe cảnh sát khác vừa đến.
Một nhóm cảnh sát phụ trách xử lý vụ việc bước vào đại sảnh và ngồi xuống.
"Còn chưa có thành niên sao?"
Cảnh sát nhân dân tiếp nhận giấy chứng nhận thân phận của Tả Đào, thấy Tả Đào vẻ mặt uể oải, an ủi một câu: "Đừng lo lắng, chúng tôi đã biết rõ tình hình, đừng sợ." Nói xong, lại nhìn Tống Thời Hàn ngồi bên cạnh Tả Đào, hỏi một câu: "Đây là người nhà sao?"
Nghe vậy, Tả Đào theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn Tống Thời Hàn.
Cậu còn không biết Tống Thời Hàn là có ý gì, cho nên cũng không dám chủ động lôi kéo làm quen.
Do dự một chút, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy Tống Thời Hàn "Đúng" trước một tiếng.
"Làm phiền rồi, tôi là anh trai của em ấy."
- --------
* Cấp bậc trong Tae Kwon Do: Taekwondo có 2 hệ phái:
Trường phái Taekwondo ITF (Liên đoàn Taekwon-Do quốc tế) là hệ một phái võ quyền do cựu thiếu tướng Hàn Quốc Choe Hong Hui sáng lập ngày 22 tháng 3 năm 1966
Có 18 bậc tiến gọi là 18 đẳng, cấp (nói đúng ra là từ cấp rồi mới tới đẳng), khởi đầu môn sinh mang cấp 10, sau mỗi 3 tháng, hoặc 6 tháng lại thi lên một cấp. Sau khi mang đai đen thì khoảng 2 năm lại thi lên đẳng một lần. Hệ phái Taekwondo WTF có 5 trình độ (gọi là một "gup") với 5 cấp đai ("dan") từ trắng, vàng, xanh, đỏ vào cao nhất là đai đen (huyền đai). Võ sinh mới vào luyện bắt đầu ở cấp 10 (đai trắng) và tăng dần trình độ xuống cấp 1 (đai đỏ). Tại nhiều trường, võ sinh sau khi luyện tới trình độ trung bình gọi là cho dan bo (chuẩn huyền đai) hay dan bo, tức là "võ sinh đai đen". Sau một vài lần vượt qua các kì thi nữa, võ sinh thi bài thi một đẳng, sau đó đạt đẳng 1 (nhất đẳng huyền đai).
Mức dan tăng dần tới tối đa là 9 dan (ITF) hay 10 dan (Kukkiwon), thường cửu đẳng và thập đẳng là cấp của trưởng môn, còn các võ sư thường không đạt được. Hệ Kukkiwon không cho phép võ sinh dưới 15 tuổi đạt các dan. Thay vì vậy các võ sinh đạt đẳng poom, hay "võ sinh đai đen ít tuổi". Võ sinh chưa đến tuổi trưởng thành có thể đạt 4 poom, và tất cả các đẳng poom đều chuyển thành đẳng dan khi võ sinh tới đủ tuổi và qua kì thi lên cấp tiếp theo.
Hệ thống thứ bậc, đai của WTF (Liên đoàn Taekwondo thế giới): là một tổ chức được Ủy ban Olympic Quốc tế (IOC) công nhận.
Đai trắng (cấp 8) Đai vàng (cấp 7) Đai xanh (cấp 6 và 5) Đai nâu (cấp 4 và 3) Đai đỏ (cấp 2 và 1) Đai đen (nếu chưa đủ 18 tuổi sẽ đeo đai đỏ đen đến khi đủ 18 tuổi sẽ được đeo đai đen)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro