Không Muốn Ly Hôn! Lục Thiệu Mỗi Ngày Đều Dỗ Dành Tôi.
Chương 2
Lông gió nhẹ nhàng.
2024-07-10 15:30:28
Ba ngày sau, Lục Trạch trở lại thành phố B.
Buổi tối, khi hoàng hôn buông xuống, chiếc RV đen bóng chậm rãi lái vào biệt thự, dừng lại và tắt máy.
Người tài xế mở cửa.
Lục Trạch xuống xe, đóng cửa ghế sau lại, nhìn thấy tài xế đang xách hành lý, nói: " Để tôi tự cầm lên."
Lục Trạch bước vào đại sảnh, một người hầu đã đến gặp anh : "Bố chồng phu nhân mấy ngày trước gặp tai nạn, hiện tại tâm trạng của phu nhân không tốt, bây giờ đang ở trên lầu!"
Lục Trạch đã biết chuyện của nhà họ Kiều.
Anh có chút khó chịu, xách hành lý lên lầu, mở cửa phòng ngủ, nhìn thấy Kiều Huân đang ngồi trước bàn trang điểm, sắp xếp đồ đạc.
Lục Trạch buông hành lý xuống, nới lỏng cà vạt, ngồi ở đầu giường nhìn vợ.
Sau khi kết hôn, Kiều Huân luôn thích làm việc nhà, sắp xếp và làm đồ ăn nhẹ... Nếu không phải khuôn mặt và dáng người của cô, trong suy nghĩ của Lục Trạch, cô không khác gì một bảo mẫu.
Rất lâu, Kiều Huân không nói chuyện.
Lục Trạch đi công tác về có chút mệt mỏi, thấy cô không nói gì, anh cũng không muốn nói nữa... Anh đi thẳng vào phòng thay đồ, lấy áo choàng tắm rồi đi vào phòng tắm. Lúc tắm, anh nghĩ, với tính tình yếu đuối của Kiều Huân, đợi anh tắm xong, có lẽ cô sẽ bình tĩnh lại giúp anh thu dọn hành lý, sau đó tiếp tục làm một người vợ dịu dàng.
Anh rất chắc chắn về điều đó...
Vì vậy, khi bước ra khỏi phòng tắm và thấy chiếc vali của mình vẫn y nguyên, anh cảm thấy cần phải nói chuyện với cô.
Lục Trạch ngồi ở trên sô pha cầm tạp chí lên đọc.
Một lúc sau, anh mới ngước mắt lên nhìn cô nói: "Tình trạng của bố em thế nào rồi? Đêm đó đã xảy ra chuyện gì... Anh đã trách mắng Thư ký Tần rồi."
Anh nhẹ nhàng nói , nhưng thiếu chân thành.
Kiều Huân bỏ đồ trong tay xuống, ngước mắt lên nhìn anh qua tấm gương.
Lục Trạch trong gương có nét rất đẹp trai, khí chất lại cao quý.
Anh chỉ mặt một chiếc áo choàng tắm nhưng lại đẹp hơn người khác khi mặc nó rất nhiều.
Kiều Huân nhìn anh hồi lâu, đến mức mắt cô đỏ hoe,cô mới bình tĩnh lại, nói: "Lục Trạch, chúng ta ly hôn đi!"
Lục Trạch sửng sốt.
Anh biết Kiều Huân chắc chắn không vui vì chuyện xảy ra tối hôm đó. Sau đó, khi biết chuyện nhà cô xảy ra, anh đã yêu cầu Thư ký Tần nhanh chóng đến bệnh viện, nhưng Kiều Huân không chấp nhận.
Đây là lần đầu tiên cô từ chối, trước đây cô luôn phục tùng.
Lục Trạch nghiêng người lấy hộp thuốc lá trên bàn ra, lấy ra một điếu thuốc, đưa lên môi, cúi đầu châm lửa.
Một lúc sau, một làn khói mỏng chậm rãi được thở ra.
Anh nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày trước em muốn ra ngoài làm việc, nhưng tại sao… sau mấy ngày em lại muốn ly hôn?”
"Làm Lục phu nhân ở đây đã lâu, em muốn ra ngoài để trải nghiệm cuộc sống?"
"Kiều Huân , em ra ngoài nhìn xem. Ngoài kia có rất nhiều người được trả lương mấy nghìn tệ, lại phải làm thêm giờ và nhìn sắc mặt của người khác. Kiều Huân, em sống trong một biệt thự rộng 2.000 mét vuông với tư cách là Lục phu nhân. em còn có cái gì không hài lòng?"
…
Giọng điệu của anh thật vô cảm và lạnh lùng.
Kiều Huân cuối cùng không nhịn được nữa, cô run run môi cười mơ hồ: "Bà Lục? Có bà Lục nào như tôi không?"
Cô đột nhiên đứng dậy, kéo Lục Trạch đi vào phòng thay đồ, kéo mạnh tủ quần áo ra .
Bên trong là một dãy tủ đựng trang sức ,nhưng đều được khóa bằng mã số.
Kiều Huân không biết mật khẩu nên thư ký Tần đã quản lý chúng.
Kiều Huân chỉ vào những thứ đó, tự cười nhạo mình: "có người vợ nào dù có dùng đồ trang sức cũng phải xin với thư ký của chồng?có người vợ nào tiêu tiền đều phải viết đơn xin thư ký của chồng?" Đi ra ngoài cũng không có tiền taxi ? Lục Trạch, nói xem, đây là làm Lục phu nhân sao?”
“Đúng vậy, nhà tôi phá sản rồi, anh hàng tháng chu cấp cho tôi 10 vạn .”
“Nhưng mỗi lần nhận được, tôi lại cảm thấy mình như một người phụ nữ rẻ tiền, chỉ là một món quà để để anh phát tiết lên thôi!”
…
Lục Trạch lạnh lùng cắt đứt lời: "em nghĩ như vậy sao?"
Anh nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô: “Có loại phụ nữ rẻ tiền nào như em mà không biết làm hài lòng đàn ông không? Tiếng kêu của em như mèo con! Muốn ly hôn à?… Em có nghĩ mình có thể không” rời bỏ tôi? Em có thể sống cuộc sống này như thế nào?
Kiều Huân bị anh làm đau vì nắm cầm cô,cô định giơ tay đẩy hắn ra...
Một giây tiếp theo, Lục Trạch nắm lấy tay cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm ngón tay đeo nhẫn trống rỗng của cô: "Nhẫn cưới của em đâu?"
"Tôi đã bán nó rồi!"
Kiều Huân nói với giọng điệu buồn bã: "Vậy nên Lục Trạch, chúng ta ly hôn đi!"
Câu nói này gần như tiêu hao hết sức lực của cô, Lục Trạch chính là người đàn ông cô yêu sáu năm, nếu không có đêm đó, nếu không nhìn thấy pháo hoa khắp trời, có lẽ cô vẫn sẽ bị mắc kẹt trong đó. Tự ràng buộc mình với cuộc hôn nhân không tình yêu này trong nhiều năm.
Nhưng cô nhìn thấy điều đó và cô không muốn ở bên anh.
Có lẽ sau khi ly hôn, cô sẽ còn đau khổ hơn bây giờ, giống như Lục Trạch nói, cô sẽ làm việc và nhìn sắc mặt người khác vì mấy nghìn tệ, nhưng cô không hề hối hận.
Kiều Huân nói xong liền nhẹ nhàng rút tay anh ra.
Cô lôi vali ra và bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình...
Lục Trạch sắc mặt tái đi, nhìn chằm chằm vào tấm lưng yếu đuối của cô, anh không bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó Kiều Huân sẽ nổi loạn như vậy, sẽ không chút do dự nói muốn ly hôn với anh.
Ngọn lửa tức giận bùng lên trong lòng anh.
Một giây tiếp theo, Kiều Huân bị hắn bế lên, đi mấy bước liền ném cô lên giường.
Thân hình to lớn của Lục Trạch đè lên người cô.
Mặt anh áp vào mặt cô, mắt đối mắt, mũi đối mũi, hơi thở nóng và mạnh của họ hòa quyện vào nhau .
Sau đó, đôi môi mỏng di chuyển đến làn da mềm mại sau tai cô, nhẹ nhàng thì thầm: “Không phải vì Bạch Tiểu Tiểu mà em muốn ly hôn với anh sao? Kiều Huân, thành thật một chút thì sao? Chẳng phải cái ghế lục phu nhân này là em muốn có sao ? " sao giờ... Lại không muốn có nó nữa ?"
Kiều Huân nhìn anh run rẩy.
Cho đến bây giờ, anh vẫn nghĩ rằng cô đã làm những chuyện xảy ra năm đó.
Có lẽ là do tiếp xúc cơ thể, hoặc có thể là do tư thế yếu ớt của cô, Lục Trạch đột nhiên có hứng thú nhìn chằm chằm vào cô, sau đó anh ôm lấy cằm cô, hôn cô, đưa tay ra. Nới lỏng bộ đồ ngủ bằng lụa của cô ấy.
Kiều Huân rất xinh đẹp, thân hình cô đẹp hơn, trong suốt như pha lê vậy.
Lục Trạch không chạm vào cô thì thôi, nếu anh đã chạm vào cô nhất định phải làm hai ba lần mới đủ, anh sẽ không bao giờ có thể nhịn được hôn lên chiếc cổ thanh tú của cô, giữ hai tay của cô lên,các ngón tay đan xen vào nhau. .
Trên giường anh luôn mạnh mẽ, Kiều Huân thường xuyên không thể phản kháng, nên chỉ có thể thuận theo ý anh.
Nhưng bây giờ bọn họ đã sắp ly hôn, sao còn có thể làm chuyện này được?
"Không, Lục Trạch... Không..."
Giọng nói của người phụ nữ run rẩy, yếu ớt trên giường. Mái tóc đen xõa tung ra trên gối, xinh đẹp đến mức người ta muốn xé nát và chiếm hữu cô ấy.
Lục Trạch áp lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, tùy tiện chiếm giữ cô, vừa nói những lời không mấy sạch sẽ: “Chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp, tại sao không thể làm được? Mỗi lần anh làm em, em đều nói không được, nhưng khi nào mới thật sự không được?……hả?"
Buổi tối, khi hoàng hôn buông xuống, chiếc RV đen bóng chậm rãi lái vào biệt thự, dừng lại và tắt máy.
Người tài xế mở cửa.
Lục Trạch xuống xe, đóng cửa ghế sau lại, nhìn thấy tài xế đang xách hành lý, nói: " Để tôi tự cầm lên."
Lục Trạch bước vào đại sảnh, một người hầu đã đến gặp anh : "Bố chồng phu nhân mấy ngày trước gặp tai nạn, hiện tại tâm trạng của phu nhân không tốt, bây giờ đang ở trên lầu!"
Lục Trạch đã biết chuyện của nhà họ Kiều.
Anh có chút khó chịu, xách hành lý lên lầu, mở cửa phòng ngủ, nhìn thấy Kiều Huân đang ngồi trước bàn trang điểm, sắp xếp đồ đạc.
Lục Trạch buông hành lý xuống, nới lỏng cà vạt, ngồi ở đầu giường nhìn vợ.
Sau khi kết hôn, Kiều Huân luôn thích làm việc nhà, sắp xếp và làm đồ ăn nhẹ... Nếu không phải khuôn mặt và dáng người của cô, trong suy nghĩ của Lục Trạch, cô không khác gì một bảo mẫu.
Rất lâu, Kiều Huân không nói chuyện.
Lục Trạch đi công tác về có chút mệt mỏi, thấy cô không nói gì, anh cũng không muốn nói nữa... Anh đi thẳng vào phòng thay đồ, lấy áo choàng tắm rồi đi vào phòng tắm. Lúc tắm, anh nghĩ, với tính tình yếu đuối của Kiều Huân, đợi anh tắm xong, có lẽ cô sẽ bình tĩnh lại giúp anh thu dọn hành lý, sau đó tiếp tục làm một người vợ dịu dàng.
Anh rất chắc chắn về điều đó...
Vì vậy, khi bước ra khỏi phòng tắm và thấy chiếc vali của mình vẫn y nguyên, anh cảm thấy cần phải nói chuyện với cô.
Lục Trạch ngồi ở trên sô pha cầm tạp chí lên đọc.
Một lúc sau, anh mới ngước mắt lên nhìn cô nói: "Tình trạng của bố em thế nào rồi? Đêm đó đã xảy ra chuyện gì... Anh đã trách mắng Thư ký Tần rồi."
Anh nhẹ nhàng nói , nhưng thiếu chân thành.
Kiều Huân bỏ đồ trong tay xuống, ngước mắt lên nhìn anh qua tấm gương.
Lục Trạch trong gương có nét rất đẹp trai, khí chất lại cao quý.
Anh chỉ mặt một chiếc áo choàng tắm nhưng lại đẹp hơn người khác khi mặc nó rất nhiều.
Kiều Huân nhìn anh hồi lâu, đến mức mắt cô đỏ hoe,cô mới bình tĩnh lại, nói: "Lục Trạch, chúng ta ly hôn đi!"
Lục Trạch sửng sốt.
Anh biết Kiều Huân chắc chắn không vui vì chuyện xảy ra tối hôm đó. Sau đó, khi biết chuyện nhà cô xảy ra, anh đã yêu cầu Thư ký Tần nhanh chóng đến bệnh viện, nhưng Kiều Huân không chấp nhận.
Đây là lần đầu tiên cô từ chối, trước đây cô luôn phục tùng.
Lục Trạch nghiêng người lấy hộp thuốc lá trên bàn ra, lấy ra một điếu thuốc, đưa lên môi, cúi đầu châm lửa.
Một lúc sau, một làn khói mỏng chậm rãi được thở ra.
Anh nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày trước em muốn ra ngoài làm việc, nhưng tại sao… sau mấy ngày em lại muốn ly hôn?”
"Làm Lục phu nhân ở đây đã lâu, em muốn ra ngoài để trải nghiệm cuộc sống?"
"Kiều Huân , em ra ngoài nhìn xem. Ngoài kia có rất nhiều người được trả lương mấy nghìn tệ, lại phải làm thêm giờ và nhìn sắc mặt của người khác. Kiều Huân, em sống trong một biệt thự rộng 2.000 mét vuông với tư cách là Lục phu nhân. em còn có cái gì không hài lòng?"
…
Giọng điệu của anh thật vô cảm và lạnh lùng.
Kiều Huân cuối cùng không nhịn được nữa, cô run run môi cười mơ hồ: "Bà Lục? Có bà Lục nào như tôi không?"
Cô đột nhiên đứng dậy, kéo Lục Trạch đi vào phòng thay đồ, kéo mạnh tủ quần áo ra .
Bên trong là một dãy tủ đựng trang sức ,nhưng đều được khóa bằng mã số.
Kiều Huân không biết mật khẩu nên thư ký Tần đã quản lý chúng.
Kiều Huân chỉ vào những thứ đó, tự cười nhạo mình: "có người vợ nào dù có dùng đồ trang sức cũng phải xin với thư ký của chồng?có người vợ nào tiêu tiền đều phải viết đơn xin thư ký của chồng?" Đi ra ngoài cũng không có tiền taxi ? Lục Trạch, nói xem, đây là làm Lục phu nhân sao?”
“Đúng vậy, nhà tôi phá sản rồi, anh hàng tháng chu cấp cho tôi 10 vạn .”
“Nhưng mỗi lần nhận được, tôi lại cảm thấy mình như một người phụ nữ rẻ tiền, chỉ là một món quà để để anh phát tiết lên thôi!”
…
Lục Trạch lạnh lùng cắt đứt lời: "em nghĩ như vậy sao?"
Anh nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô: “Có loại phụ nữ rẻ tiền nào như em mà không biết làm hài lòng đàn ông không? Tiếng kêu của em như mèo con! Muốn ly hôn à?… Em có nghĩ mình có thể không” rời bỏ tôi? Em có thể sống cuộc sống này như thế nào?
Kiều Huân bị anh làm đau vì nắm cầm cô,cô định giơ tay đẩy hắn ra...
Một giây tiếp theo, Lục Trạch nắm lấy tay cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm ngón tay đeo nhẫn trống rỗng của cô: "Nhẫn cưới của em đâu?"
"Tôi đã bán nó rồi!"
Kiều Huân nói với giọng điệu buồn bã: "Vậy nên Lục Trạch, chúng ta ly hôn đi!"
Câu nói này gần như tiêu hao hết sức lực của cô, Lục Trạch chính là người đàn ông cô yêu sáu năm, nếu không có đêm đó, nếu không nhìn thấy pháo hoa khắp trời, có lẽ cô vẫn sẽ bị mắc kẹt trong đó. Tự ràng buộc mình với cuộc hôn nhân không tình yêu này trong nhiều năm.
Nhưng cô nhìn thấy điều đó và cô không muốn ở bên anh.
Có lẽ sau khi ly hôn, cô sẽ còn đau khổ hơn bây giờ, giống như Lục Trạch nói, cô sẽ làm việc và nhìn sắc mặt người khác vì mấy nghìn tệ, nhưng cô không hề hối hận.
Kiều Huân nói xong liền nhẹ nhàng rút tay anh ra.
Cô lôi vali ra và bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình...
Lục Trạch sắc mặt tái đi, nhìn chằm chằm vào tấm lưng yếu đuối của cô, anh không bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó Kiều Huân sẽ nổi loạn như vậy, sẽ không chút do dự nói muốn ly hôn với anh.
Ngọn lửa tức giận bùng lên trong lòng anh.
Một giây tiếp theo, Kiều Huân bị hắn bế lên, đi mấy bước liền ném cô lên giường.
Thân hình to lớn của Lục Trạch đè lên người cô.
Mặt anh áp vào mặt cô, mắt đối mắt, mũi đối mũi, hơi thở nóng và mạnh của họ hòa quyện vào nhau .
Sau đó, đôi môi mỏng di chuyển đến làn da mềm mại sau tai cô, nhẹ nhàng thì thầm: “Không phải vì Bạch Tiểu Tiểu mà em muốn ly hôn với anh sao? Kiều Huân, thành thật một chút thì sao? Chẳng phải cái ghế lục phu nhân này là em muốn có sao ? " sao giờ... Lại không muốn có nó nữa ?"
Kiều Huân nhìn anh run rẩy.
Cho đến bây giờ, anh vẫn nghĩ rằng cô đã làm những chuyện xảy ra năm đó.
Có lẽ là do tiếp xúc cơ thể, hoặc có thể là do tư thế yếu ớt của cô, Lục Trạch đột nhiên có hứng thú nhìn chằm chằm vào cô, sau đó anh ôm lấy cằm cô, hôn cô, đưa tay ra. Nới lỏng bộ đồ ngủ bằng lụa của cô ấy.
Kiều Huân rất xinh đẹp, thân hình cô đẹp hơn, trong suốt như pha lê vậy.
Lục Trạch không chạm vào cô thì thôi, nếu anh đã chạm vào cô nhất định phải làm hai ba lần mới đủ, anh sẽ không bao giờ có thể nhịn được hôn lên chiếc cổ thanh tú của cô, giữ hai tay của cô lên,các ngón tay đan xen vào nhau. .
Trên giường anh luôn mạnh mẽ, Kiều Huân thường xuyên không thể phản kháng, nên chỉ có thể thuận theo ý anh.
Nhưng bây giờ bọn họ đã sắp ly hôn, sao còn có thể làm chuyện này được?
"Không, Lục Trạch... Không..."
Giọng nói của người phụ nữ run rẩy, yếu ớt trên giường. Mái tóc đen xõa tung ra trên gối, xinh đẹp đến mức người ta muốn xé nát và chiếm hữu cô ấy.
Lục Trạch áp lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, tùy tiện chiếm giữ cô, vừa nói những lời không mấy sạch sẽ: “Chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp, tại sao không thể làm được? Mỗi lần anh làm em, em đều nói không được, nhưng khi nào mới thật sự không được?……hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro