Không Muốn Ly Hôn! Lục Thiệu Mỗi Ngày Đều Dỗ Dành Tôi.
Chương 5
Lông gió nhẹ nhàng.
2024-07-10 15:30:28
Kiều Huân cảm thấy khó chịu: "Lục Trạch, đây là bệnh viện!"
"Tất nhiên là tôi biết."
Lục Trạch đứng im, áp sát vào người cô, khuôn mặt tuấn mỹ áp sát vào tai cô, giọng nói càng thêm đe doạ: "Cô có biết hắn là ai không?"
Kiều Tầm hiểu được ý của anh.
Anh ta là chủ tịch tập đoàn Lục thị, có địa vị cao,và không cho phép vợ mình quá gần gũi với những người đàn ông khác.
Kiều Huân cười khuẩy.
Cô nói: “Lục Trạch, tôi không có những suy nghĩ bẩn thỉu như anh đang suy nghĩ, tôi cũng không có tâm trạng để làm việc đó… Yên tâm, tôi sẽ không ngoại tình với người khác trước khi chúng ta ly hôn. "
Nói xong cô đẩy anh ra, quay người đi vào phòng bệnh.
Lục Trạch bước theo đẩy cửa đi vào.
Vừa bước vào, anh đã cau mày vì đây không phải là một căn phòng đơn lẻ.
Thẩm Thanh đẩy ghế cho hắn, nhẹ giọng nói: “Mau ngồi xuống! Để mẹ bảo Kiều Huân gọt trái cây cho con… Này, Kiều Huân, đừng ngẩn người ra như thế! Lát nữa con có thể về với Lục Trạch, Bố con có dì ở đây rồi".
Lục Trạch ngồi xuống cùng Kiều Đại Huân nói chuyện.
Dù anh thường thờ ơ với Kiều Huân, nhưng anh luôn cư xử hoàn hảo trước mặt gia đình cô. Anh đã lăn lộn trong giới kinh doanh được nhiều năm, chỉ cần anh sẵn sàng lấy lòng, sẽ tạo được ấn tượng tốt trong mắt người khác.
Kiều Huân luôn thích anh.
Nhưng khi Lục Trạch đề nghị đổi bệnh viện, Kiều Đại Huân vẫn từ chối, cười nói: "em không phiền! Ở đây rất tốt, bác sĩ Hạ cũng rất có tận tâm."
Lục Trạch cũng biết điểm dừng, cũng không có ép buộc: "Bố ở đây thoải mái là được!"
Lúc này, Kiều Huân gọt xong một quả táo đưa cho anh.
Lục Trạch cầm lấy, đặt sang một bên, dùng tay trái cầm lấy bàn tay của cô, đứng dậy nói với vợ chồng Kiều Đại Huân: “Vậy con đưa Kiều Huân về trước, bố nhớ giữ gìn sức khỏe ạ .”
Kiều Đại Huân gật đầu, nhìn họ đi ra ngoài.
Thẩm Thanh đang thu dọn đồ đạc, đột nhiên Kiều Đại Huân nói: “Gần đây bọn nó đang xảy ra chuyện phải không?”
Tay Thẩm Thanh run rẩy——
Bà nhanh chóng che giấu: "Không có gì đâu! Kiều Huân và Lục Trạch vẫn đang sống rất hạnh phúc!"
Kiều Đại Huân nhẹ nhàng thở dài: "Em lại nói dối tôi! Cách Kiều Huân nhìn thằng bé khác hẳn, trước đây con bé nhìn Lục Trạch còn có ánh sáng trong đấy, nhưng bây giờ lại không còn nữa."
Thẩm Thanh im lặng một lát, nhẹ giọng nói: “ Ông khuyên nhủ con bé đi!”
Kiều Đại Huân chậm rãi nghiêng người về phía đầu giường, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Tôi không thuyết phục nó nữa! Con bé không muốn tôi biết thì tôi cũng giả vờ không biết ... Thời Yến đã không còn tự do, tôi cũng không muốn Kiều Huân cũng không có tự do."
Thẩm Thanh định nói gì đó nhưng lại dừng lại.
…
Lục Trạch dẫn Kiều Huân xuống lầu.
Ánh nắng chiều tà chiếu xuống chiếc Bentley đen một màu đỏ rực, khiến nó trở nên sang trọng và chói lóa.
Kiều Huân bị đẩy vào trong xe, cô muốn xuống xe nhưng cổ tay lại bị giữ lại.
Lục Trạch vẻ mặt bình tĩnh, từ bên ngoài xe tuyệt đối không thể nhận ra hắn dùng nhiều lực như vậy, Kiều Tầm căn bản không thể động đậy, điều này cho thấy thực lực nam nữ có sự phân biệt rõ ràng.
Chỉ đến khi cô từ bỏ vùng vẫy, Lục Trạch mới buông ra.
Anh lặng lẽ rút điếu thuốc ra, hút thuốc trong xe.
Kiều Huân thở nhẹ, nhìn vào khuôn mặt góc cạnh của anh,ánh sáng mờ ảo càng làm cho khuôn mặt nổi bật hơn bao giờ hết, anh có thể dễ dàng làm cho một người phụ nữ rung động.
Kiều Huân mơ hồ nhớ lại, chính khuôn mặt này đã khiến cô mê mẩn ngay từ đầu và cô đã thích nó suốt nhiều năm.
Lục Trạch nghiêng người nhìn Kiều Tầm.
Anh hiếm khi bận tâm đến chuyện của Kiều Huân, anh không quan tâm nhiều đến cô, nhưng anh không muốn thay đổi vợ mình.
Một lúc sau, anh dập thuốc lá và lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung.
Khi mở nó ra, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương.
Cổ họng Kiều Huân nghẹn lại:" Đây là... chiếc nhẫn cưới cô đã bán tối hôm đó."
Lục Trạch mua lại?
Lục Trạch không ngừng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, không bỏ qua bất kỳ thay đổi nhỏ nào trên vẻ mặt, như muốn nhìn thấu da thịt của cô.
Một lúc lâu sau, anh mới bình tĩnh nói: “ lấy tay ra đeo nhẫn vào! Sau đó theo anh về nhà, anh sẽ coi như chuyện trước đây chưa từng xảy ra, em vẫn là bà Lục.”
Anh ta hiếm khi khoan dung, nhưng Kiều Huân đã từ chối.
Cô khẽ nắm bàn tay trắng nõn của mình.
Lục Trạch không kiên nhẫn: "Rốt cuộc em muốn cái gì?"
Kiều Huân nhỏ giọng nói: "Ly hôn! Tôi muốn ly hôn với anh."
Lục Trạch đang bận việc, Kiều Huân không chịu về nhà vì cãi nhau với anh. Anh sáng sớm không tìm được chiếc băng sét thích hợp, tâm trạng đang rất khó chịu, cảm thấy không vui. Đang chuẩn bị phát hoả, thì lại nhìn thấy trong bãi đỗ xe,Hạ Quý Được đang nói chuyện với cô y tá trước chiếc xe BMW trắng.
Lục Trạch càng không vui, anh chặc lưỡi.
Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên là thư ký Tần. Lục Trạch nhấc máy, giọng không tốt lắm nói: "Có chuyện gì vậy?"
Thư ký Tần báo cáo: “Cô Bạch vừa mới xuống giường không cẩn thận bị ngã, có thể bị thương ở chân. Tâm trạng cô bây giờ không tốt, Lục tiên sinh, anh có muốn đến thành phố H xem không?Nếu là anh đến cô ấy sẽ rất vui ."
Lục Trạch cầm điện thoại, không lên tiếng. Rõ ràng là đang kiêng dè Kiều Huân đứng bên cạnh.
Âm lượng trong điện thoại di động của anh không hề thấp, Kiều Huân đã nghe thấy.
Cô mỉm cười nhẹ, mở cửa xe bước xuống xe, rời đi mà không thèm ngoảnh lại.
Một cơn gió chiều thổi qua, khiến Kiều Huân toàn thân run rẩy.
Cô nghĩ, may mắn thay, vừa rồi Lục Trạch lấy nhẫn cưới ra, cô không bị cám dỗ hay mềm lòng, cũng không muốn sống lại cuộc sống hôn nhân ngột ngạt đó.
cô nghĩ, thật may mắn.
Bóng dáng của cô xa dần, Lục Trạch nhìn cô đi xa dần, vừa nói chuyện với thư ký Tần bên kia: "Tìm bác sĩ giỏi nhất cho cô ấy!"
Thư ký Tần ngạc nhiên: " Ngài không đến thành phố H xem sao?”
Lục Trạch cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy thư ký Tần, anh lại gọi điện cho Kiều Huân, phát hiện không liên lạc được.
WeChat cũng không thể được gửi đi.
Kiều Huân đã chặn số điện thoại của anh và WeChat...
Lục Trạch tức giận ném điện thoại sang một bên, hồi lâu sau, anh mới nhặt chiếc nhẫn kim cương lên, lặng lẽ nhìn, hiện tại anh tin rằng Kiều Huân đã quyết tâm rời xa anh.
Tuy nhiên, nếu anh không gật đầu thì cô vẫn phải là Lục phu nhân.
…
Ba ngày sau, tại văn phòng giám đốc ở tầng cao nhất trong tập đoàn Lục thị.
Lục Trạch đứng trước cửa kính trong suốt , cầm điện thoại di động nói chuyện với bà Lục, bà cụ lại nhớ Kiều Huân, nhờ anh đưa về gặp mình.
Lục Trạch nhẹ nhành dỗ dành bà.
Lúc này có tiếng gõ cửa "Lục Tổng, có một bưu kiện gửi đến cho ngài"
Lục Trạch nhướng mày, đại khái đoán được là cái gì.
Một lúc sau, thư ký Tần đi vào, đặt một lá thư chuyển phát nhanh lên bàn, nhẹ giọng nói: “Là của vợ ngài ạ.”
Lục Trạch đứng ở cửa sổ kính trong suốt nhìn vài giây rồi mới chậm rãi bước tới. Anh dùng ngón tay cầm tập tài liệu lên và mở nó ra, đúng như anh nghĩ, đó là một bản thỏa thuận ly hôn.
Anh liếc nhìn một cái, phát hiện Kiều Huân không muốn cái gì.
Ra đi với hai bàn tay trắng!
Sắc mặt của anh càng ngày u ám, một lúc sau mới thấp giọng hỏi: “Gần đây cô ấy làm việc gì?”
Thư ký Tần nhanh chóng nói: “Hình như là bán nhà! Có rất nhiều người đến xem, nhưng thực tế vẫn chưa có ai động tới! Hơn nữa, vợ ngài đang tìm việc làm, cô ấy đã giành được giải thưởng trong nước vào năm đó.Nên trường đại học, và một tổ chức tốt có vẻ muốn ký hợp đồng với cô ấy, mức lương rất tốt.
Lục Trạch ngồi xuống ghế da ở văn phòng.
Hồi lâu, anh giơ bản thỏa thuận ly hôn lên và lặng lẽ xem xét.
Giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng: “Tìm người liên hệ với căn nhà đó, ép giá mua thấp nhất!”
Anh lại cười khẩy: “Về phần công việc, cô ấy không chịu nổi đâu!”
Thư ký Tần sững sờ.
Cô tưởng giám đốc trừng phạt nhà họ Kiều, nhưng cô không ngờ anh lại không làm như vậy....
Chẳng phải anh ấy ghét Kiều Huân sao?
Cô chỉ ngập ngừng mấy giây, liền bị Lục Trạch khiển trách: "Còn chưa ra ngoài!"
Thư ký Tần rời đi.
Ở ngoài văn phòng, cô nắm chặt ngón tay, do dự một lát, lấy điện thoại di động ra gọi đi....
"Tất nhiên là tôi biết."
Lục Trạch đứng im, áp sát vào người cô, khuôn mặt tuấn mỹ áp sát vào tai cô, giọng nói càng thêm đe doạ: "Cô có biết hắn là ai không?"
Kiều Tầm hiểu được ý của anh.
Anh ta là chủ tịch tập đoàn Lục thị, có địa vị cao,và không cho phép vợ mình quá gần gũi với những người đàn ông khác.
Kiều Huân cười khuẩy.
Cô nói: “Lục Trạch, tôi không có những suy nghĩ bẩn thỉu như anh đang suy nghĩ, tôi cũng không có tâm trạng để làm việc đó… Yên tâm, tôi sẽ không ngoại tình với người khác trước khi chúng ta ly hôn. "
Nói xong cô đẩy anh ra, quay người đi vào phòng bệnh.
Lục Trạch bước theo đẩy cửa đi vào.
Vừa bước vào, anh đã cau mày vì đây không phải là một căn phòng đơn lẻ.
Thẩm Thanh đẩy ghế cho hắn, nhẹ giọng nói: “Mau ngồi xuống! Để mẹ bảo Kiều Huân gọt trái cây cho con… Này, Kiều Huân, đừng ngẩn người ra như thế! Lát nữa con có thể về với Lục Trạch, Bố con có dì ở đây rồi".
Lục Trạch ngồi xuống cùng Kiều Đại Huân nói chuyện.
Dù anh thường thờ ơ với Kiều Huân, nhưng anh luôn cư xử hoàn hảo trước mặt gia đình cô. Anh đã lăn lộn trong giới kinh doanh được nhiều năm, chỉ cần anh sẵn sàng lấy lòng, sẽ tạo được ấn tượng tốt trong mắt người khác.
Kiều Huân luôn thích anh.
Nhưng khi Lục Trạch đề nghị đổi bệnh viện, Kiều Đại Huân vẫn từ chối, cười nói: "em không phiền! Ở đây rất tốt, bác sĩ Hạ cũng rất có tận tâm."
Lục Trạch cũng biết điểm dừng, cũng không có ép buộc: "Bố ở đây thoải mái là được!"
Lúc này, Kiều Huân gọt xong một quả táo đưa cho anh.
Lục Trạch cầm lấy, đặt sang một bên, dùng tay trái cầm lấy bàn tay của cô, đứng dậy nói với vợ chồng Kiều Đại Huân: “Vậy con đưa Kiều Huân về trước, bố nhớ giữ gìn sức khỏe ạ .”
Kiều Đại Huân gật đầu, nhìn họ đi ra ngoài.
Thẩm Thanh đang thu dọn đồ đạc, đột nhiên Kiều Đại Huân nói: “Gần đây bọn nó đang xảy ra chuyện phải không?”
Tay Thẩm Thanh run rẩy——
Bà nhanh chóng che giấu: "Không có gì đâu! Kiều Huân và Lục Trạch vẫn đang sống rất hạnh phúc!"
Kiều Đại Huân nhẹ nhàng thở dài: "Em lại nói dối tôi! Cách Kiều Huân nhìn thằng bé khác hẳn, trước đây con bé nhìn Lục Trạch còn có ánh sáng trong đấy, nhưng bây giờ lại không còn nữa."
Thẩm Thanh im lặng một lát, nhẹ giọng nói: “ Ông khuyên nhủ con bé đi!”
Kiều Đại Huân chậm rãi nghiêng người về phía đầu giường, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Tôi không thuyết phục nó nữa! Con bé không muốn tôi biết thì tôi cũng giả vờ không biết ... Thời Yến đã không còn tự do, tôi cũng không muốn Kiều Huân cũng không có tự do."
Thẩm Thanh định nói gì đó nhưng lại dừng lại.
…
Lục Trạch dẫn Kiều Huân xuống lầu.
Ánh nắng chiều tà chiếu xuống chiếc Bentley đen một màu đỏ rực, khiến nó trở nên sang trọng và chói lóa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Huân bị đẩy vào trong xe, cô muốn xuống xe nhưng cổ tay lại bị giữ lại.
Lục Trạch vẻ mặt bình tĩnh, từ bên ngoài xe tuyệt đối không thể nhận ra hắn dùng nhiều lực như vậy, Kiều Tầm căn bản không thể động đậy, điều này cho thấy thực lực nam nữ có sự phân biệt rõ ràng.
Chỉ đến khi cô từ bỏ vùng vẫy, Lục Trạch mới buông ra.
Anh lặng lẽ rút điếu thuốc ra, hút thuốc trong xe.
Kiều Huân thở nhẹ, nhìn vào khuôn mặt góc cạnh của anh,ánh sáng mờ ảo càng làm cho khuôn mặt nổi bật hơn bao giờ hết, anh có thể dễ dàng làm cho một người phụ nữ rung động.
Kiều Huân mơ hồ nhớ lại, chính khuôn mặt này đã khiến cô mê mẩn ngay từ đầu và cô đã thích nó suốt nhiều năm.
Lục Trạch nghiêng người nhìn Kiều Tầm.
Anh hiếm khi bận tâm đến chuyện của Kiều Huân, anh không quan tâm nhiều đến cô, nhưng anh không muốn thay đổi vợ mình.
Một lúc sau, anh dập thuốc lá và lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung.
Khi mở nó ra, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương.
Cổ họng Kiều Huân nghẹn lại:" Đây là... chiếc nhẫn cưới cô đã bán tối hôm đó."
Lục Trạch mua lại?
Lục Trạch không ngừng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, không bỏ qua bất kỳ thay đổi nhỏ nào trên vẻ mặt, như muốn nhìn thấu da thịt của cô.
Một lúc lâu sau, anh mới bình tĩnh nói: “ lấy tay ra đeo nhẫn vào! Sau đó theo anh về nhà, anh sẽ coi như chuyện trước đây chưa từng xảy ra, em vẫn là bà Lục.”
Anh ta hiếm khi khoan dung, nhưng Kiều Huân đã từ chối.
Cô khẽ nắm bàn tay trắng nõn của mình.
Lục Trạch không kiên nhẫn: "Rốt cuộc em muốn cái gì?"
Kiều Huân nhỏ giọng nói: "Ly hôn! Tôi muốn ly hôn với anh."
Lục Trạch đang bận việc, Kiều Huân không chịu về nhà vì cãi nhau với anh. Anh sáng sớm không tìm được chiếc băng sét thích hợp, tâm trạng đang rất khó chịu, cảm thấy không vui. Đang chuẩn bị phát hoả, thì lại nhìn thấy trong bãi đỗ xe,Hạ Quý Được đang nói chuyện với cô y tá trước chiếc xe BMW trắng.
Lục Trạch càng không vui, anh chặc lưỡi.
Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên là thư ký Tần. Lục Trạch nhấc máy, giọng không tốt lắm nói: "Có chuyện gì vậy?"
Thư ký Tần báo cáo: “Cô Bạch vừa mới xuống giường không cẩn thận bị ngã, có thể bị thương ở chân. Tâm trạng cô bây giờ không tốt, Lục tiên sinh, anh có muốn đến thành phố H xem không?Nếu là anh đến cô ấy sẽ rất vui ."
Lục Trạch cầm điện thoại, không lên tiếng. Rõ ràng là đang kiêng dè Kiều Huân đứng bên cạnh.
Âm lượng trong điện thoại di động của anh không hề thấp, Kiều Huân đã nghe thấy.
Cô mỉm cười nhẹ, mở cửa xe bước xuống xe, rời đi mà không thèm ngoảnh lại.
Một cơn gió chiều thổi qua, khiến Kiều Huân toàn thân run rẩy.
Cô nghĩ, may mắn thay, vừa rồi Lục Trạch lấy nhẫn cưới ra, cô không bị cám dỗ hay mềm lòng, cũng không muốn sống lại cuộc sống hôn nhân ngột ngạt đó.
cô nghĩ, thật may mắn.
Bóng dáng của cô xa dần, Lục Trạch nhìn cô đi xa dần, vừa nói chuyện với thư ký Tần bên kia: "Tìm bác sĩ giỏi nhất cho cô ấy!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thư ký Tần ngạc nhiên: " Ngài không đến thành phố H xem sao?”
Lục Trạch cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy thư ký Tần, anh lại gọi điện cho Kiều Huân, phát hiện không liên lạc được.
WeChat cũng không thể được gửi đi.
Kiều Huân đã chặn số điện thoại của anh và WeChat...
Lục Trạch tức giận ném điện thoại sang một bên, hồi lâu sau, anh mới nhặt chiếc nhẫn kim cương lên, lặng lẽ nhìn, hiện tại anh tin rằng Kiều Huân đã quyết tâm rời xa anh.
Tuy nhiên, nếu anh không gật đầu thì cô vẫn phải là Lục phu nhân.
…
Ba ngày sau, tại văn phòng giám đốc ở tầng cao nhất trong tập đoàn Lục thị.
Lục Trạch đứng trước cửa kính trong suốt , cầm điện thoại di động nói chuyện với bà Lục, bà cụ lại nhớ Kiều Huân, nhờ anh đưa về gặp mình.
Lục Trạch nhẹ nhành dỗ dành bà.
Lúc này có tiếng gõ cửa "Lục Tổng, có một bưu kiện gửi đến cho ngài"
Lục Trạch nhướng mày, đại khái đoán được là cái gì.
Một lúc sau, thư ký Tần đi vào, đặt một lá thư chuyển phát nhanh lên bàn, nhẹ giọng nói: “Là của vợ ngài ạ.”
Lục Trạch đứng ở cửa sổ kính trong suốt nhìn vài giây rồi mới chậm rãi bước tới. Anh dùng ngón tay cầm tập tài liệu lên và mở nó ra, đúng như anh nghĩ, đó là một bản thỏa thuận ly hôn.
Anh liếc nhìn một cái, phát hiện Kiều Huân không muốn cái gì.
Ra đi với hai bàn tay trắng!
Sắc mặt của anh càng ngày u ám, một lúc sau mới thấp giọng hỏi: “Gần đây cô ấy làm việc gì?”
Thư ký Tần nhanh chóng nói: “Hình như là bán nhà! Có rất nhiều người đến xem, nhưng thực tế vẫn chưa có ai động tới! Hơn nữa, vợ ngài đang tìm việc làm, cô ấy đã giành được giải thưởng trong nước vào năm đó.Nên trường đại học, và một tổ chức tốt có vẻ muốn ký hợp đồng với cô ấy, mức lương rất tốt.
Lục Trạch ngồi xuống ghế da ở văn phòng.
Hồi lâu, anh giơ bản thỏa thuận ly hôn lên và lặng lẽ xem xét.
Giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng: “Tìm người liên hệ với căn nhà đó, ép giá mua thấp nhất!”
Anh lại cười khẩy: “Về phần công việc, cô ấy không chịu nổi đâu!”
Thư ký Tần sững sờ.
Cô tưởng giám đốc trừng phạt nhà họ Kiều, nhưng cô không ngờ anh lại không làm như vậy....
Chẳng phải anh ấy ghét Kiều Huân sao?
Cô chỉ ngập ngừng mấy giây, liền bị Lục Trạch khiển trách: "Còn chưa ra ngoài!"
Thư ký Tần rời đi.
Ở ngoài văn phòng, cô nắm chặt ngón tay, do dự một lát, lấy điện thoại di động ra gọi đi....
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro