Không Nên Yêu Đương Cùng Nhà Đầu Tư
Chương 3
Superpanda
2024-06-22 08:43:10
"Ví dụ như tầm nhìn, toàn cục." Vương Tư Nhậm nói, "Dự án này từ đầu đến cuối đều là tôi bảo cô làm gì thì cô mới làm."
Lúc này, ngay cả Nguyễn Tư Trừng, người rất giỏi giao tiếp cũng không nhịn được, nói: "Dự án 'Chẩn đoán sớm bệnh về mắt' này là do tôi đề xuất từ đầu mà." Cô đưa ra bằng chứng quan trọng nhất.
Mắt Vương Tư Nhậm mở to: "Nguyễn Tư Trừng, đừng nói bậy. Sao lại là do cô đề xuất? Rõ ràng là tôi nghĩ ra mà."
"..." Nguyễn Tư Trừng muốn xả mấy câu beep, các file đầu tiên của dự án vẫn dùng ID của tôi để tạo, dùng để báo cáo cho cô, bây giờ chúng ta cùng kiểm tra, nhưng cô cũng biết điều này vô ích, Vương Tư Nhậm cũng sẽ không thừa nhận, luôn có thể tìm được lý do để ủng hộ quan điểm của chị ta, vì thế chỉ có thể im lặng.
"Còn có quan hệ cá nhân. Sơ Nhan nói, cô ấy đã từng hẹn cô đi ăn cơm, cô không đồng ý, cô ấy rất lo lắng vô tình làm sai chuyện gì đó. Đây chỉ là những gì tôi biết. Cùng cấp bậc với cô trong nhóm chỉ có 3 người, đã khiến ít nhất một người khó chịu."
"???" Nguyễn Tư Trừng nói, "Đâu có???" Tuy nhiên, cô cũng rất rõ ràng, Sơ Nhan nhìn phúc hậu và vô hại, rất khó tưởng tượng là đang nói dối.
"Được rồi, được rồi," lúc này Vương Tư Nhậm lại an ủi Nguyễn Tư Trừng, "Nói tóm lại, về phần leadership này, tôi thấy Sơ Nhan làm không tệ, ý kiến nhiều, quan hệ tốt. Chúng ta cùng nhau nỗ lực nâng cao, cố gắng thăng chức. Cũng không nhất định không có hy vọng."
"..." Nguyễn Tư Trừng tuyệt vọng nghĩ, còn phải nâng cao thế nào nữa?
Dự án là do tôi đề xuất, khung sườn là do tôi thiết kế, timeline là do tôi lập kế hoạch, phần code quan trọng nhất là do tôi viết, chương trình của hai ba cấp dưới là do tôi xem. Chu Thiên Cầu, Hình Tiếu Giai họ đều ủng hộ tôi, các sếp phòng ban từng hợp tác cũng thích tôi. Tôi hòa nhập vào nhóm, giúp mọi người mang cơm trưa, mang cà phê, tổ chức hoạt động Giáng sinh, hoạt động năm mới. Mỗi lần mở họp đều tích cực phát biểu, báo cáo tiến độ dự án, nói về kế hoạch tiếp theo, lâu lâu còn liên lạc với cấp trên, cấp dưới, có vấn đề thì nói thẳng, không bao giờ để mọi người nhọc lòng, thỉnh thoảng còn đăng một bản báo cáo tổng kết.
Chỉ cần có chức danh leader của một phần quan trọng trong dự án lớn, có kinh nghiệm lãnh đạo, chứng minh năng lực lãnh đạo, đợi một năm sau khi sản phẩm lên kệ, bộ phận nhân sự của công ty sẽ không có lý do gì để từ chối việc thăng chức của cô. Đến lúc đó, cô có thể giống như Vương Tư Nhậm, bắt đầu cố gắng chịu trách nhiệm cho các dự án lớn hoàn chỉnh.
Nhưng bây giờ, Sơ Nhan, Sơ Nhan ngang cấp với cô, muốn tranh vị trí leader này, để Vương Tư Nhậm công bố cô ta, trong phần tổng kết dự án cuối cùng viết: [Phần cốt lõi: Người lãnh đạo: Sơ Nhan.]
Mặc dù bản thân đã làm việc được hai năm, trong khi Sơ Nhan chỉ làm được một năm.
Sơ Nhan chắc chắn có thể nhận ra, dự án tốt nhất trong tay Vương Tư Nhậm chính là dự án này, đi làm việc khác căn bản vô dụng, bất chấp tất cả cũng phải đến đây tranh giành một chút.
Còn bản thân cô... không có kinh nghiệm lãnh đạo nào, từ 5 lên 6 đã rất khó khăn rồi.
Điều thần kỳ nhất chính là, Vương Tư Nhậm có xu hướng nghiêng theo Sơ Nhan, đậu má cái câu nói "cô không có khả năng lãnh đạo, Sơ Nhan làm không tệ" vừa rồi chỉ là một cái cớ.
…………
Nguyễn Tư Trừng mơ màng quay lại chỗ ngồi, Chu Thiên Cầu vẫn đang hào hứng la hét: "Mẹ ơi... Vừa rồi tôi xem ảnh Thiệu Quân Lý, đẹp trai muốn xỉu. Hình Tiếu Giai anh có biết không, hóa ra, khi nhìn trai đẹp, não bộ sẽ thực sự hưng phấn, máu lưu thông nhanh hơn, hô hấp dồn dập, cả người thiếu oxy, ý trên mặt chữ chính là muốn xỉu!!!"
Hình Tiếu Giai: "Tỉnh, tỉnh lại đi……"
Chu Thiên Cầu quay người lại, nhìn thấy Nguyễn Tư Trừng, rụt cổ lại: "À, cái kia, mình không chiếm dụng thời gian làm việc đâu, đi vệ sinh tiện thể xem..."
Nguyễn Tư Trừng cũng lười so đo.
Xem thì xem đi.
Công việc, thăng chức, sếp đều nói thay đổi là thay đổi, chỉ có trai đẹp vẫn đẹp trai như vậy, gái xinh vẫn xinh như vậy, sẽ không đột nhiên phản bội, sẽ không đột nhiên sốt ruột, sao mà không xem.
Nguyễn Tư Trừng thực sự không hiểu: "Đối thủ" của cô, Sơ Nhan, muốn làm gì???
Còn sếp của cô, Vương Tư Nhậm, lại đang tính toán điều gì???
Sau khi được thông báo Sơ Nhan sẽ tham gia dự án, Nguyễn Tư Trừng biết chuyện chẳng lành, mở lịch ra, vội vàng hẹn gặp mặt trực tiếp với nhân viên cấp 6 Bối Hằng và sếp lớn cấp 7 Tiền Nạp, những người luôn phối hợp với tổ của cô. Sếp lớn cấp 7 là sếp của Bối Hằng, cũng đã hợp tác với Nguyễn Tư Trừng không ít lần.
Trong phòng họp, Nguyễn Tư Trừng lần lượt nói với Bối Hằng và sếp lớn rằng cậu ấy muốn thăng chức, cả hai đều tỏ vẻ: "Chắc chắn sẽ ủng hộ hết mình!"
Nguyễn Tư Trừng thở phào nhẹ nhõm. Ở Bành Phái, hồ sơ xin thăng chức bao gồm tóm tắt công tác, giải thưởng nội bộ và đề cử của đồng nghiệp. Mục "đề cử của đồng nghiệp" cuối cùng này rất quan trọng. Nói chung, bộ phận nhân sự không đánh giá cao đánh giá của sếp người nộp đơn, mà chủ yếu tham khảo thái độ của sếp nhóm hợp tác, vì người trước thường hay thổi phồng, không khách quan.
Lúc này, ngay cả Nguyễn Tư Trừng, người rất giỏi giao tiếp cũng không nhịn được, nói: "Dự án 'Chẩn đoán sớm bệnh về mắt' này là do tôi đề xuất từ đầu mà." Cô đưa ra bằng chứng quan trọng nhất.
Mắt Vương Tư Nhậm mở to: "Nguyễn Tư Trừng, đừng nói bậy. Sao lại là do cô đề xuất? Rõ ràng là tôi nghĩ ra mà."
"..." Nguyễn Tư Trừng muốn xả mấy câu beep, các file đầu tiên của dự án vẫn dùng ID của tôi để tạo, dùng để báo cáo cho cô, bây giờ chúng ta cùng kiểm tra, nhưng cô cũng biết điều này vô ích, Vương Tư Nhậm cũng sẽ không thừa nhận, luôn có thể tìm được lý do để ủng hộ quan điểm của chị ta, vì thế chỉ có thể im lặng.
"Còn có quan hệ cá nhân. Sơ Nhan nói, cô ấy đã từng hẹn cô đi ăn cơm, cô không đồng ý, cô ấy rất lo lắng vô tình làm sai chuyện gì đó. Đây chỉ là những gì tôi biết. Cùng cấp bậc với cô trong nhóm chỉ có 3 người, đã khiến ít nhất một người khó chịu."
"???" Nguyễn Tư Trừng nói, "Đâu có???" Tuy nhiên, cô cũng rất rõ ràng, Sơ Nhan nhìn phúc hậu và vô hại, rất khó tưởng tượng là đang nói dối.
"Được rồi, được rồi," lúc này Vương Tư Nhậm lại an ủi Nguyễn Tư Trừng, "Nói tóm lại, về phần leadership này, tôi thấy Sơ Nhan làm không tệ, ý kiến nhiều, quan hệ tốt. Chúng ta cùng nhau nỗ lực nâng cao, cố gắng thăng chức. Cũng không nhất định không có hy vọng."
"..." Nguyễn Tư Trừng tuyệt vọng nghĩ, còn phải nâng cao thế nào nữa?
Dự án là do tôi đề xuất, khung sườn là do tôi thiết kế, timeline là do tôi lập kế hoạch, phần code quan trọng nhất là do tôi viết, chương trình của hai ba cấp dưới là do tôi xem. Chu Thiên Cầu, Hình Tiếu Giai họ đều ủng hộ tôi, các sếp phòng ban từng hợp tác cũng thích tôi. Tôi hòa nhập vào nhóm, giúp mọi người mang cơm trưa, mang cà phê, tổ chức hoạt động Giáng sinh, hoạt động năm mới. Mỗi lần mở họp đều tích cực phát biểu, báo cáo tiến độ dự án, nói về kế hoạch tiếp theo, lâu lâu còn liên lạc với cấp trên, cấp dưới, có vấn đề thì nói thẳng, không bao giờ để mọi người nhọc lòng, thỉnh thoảng còn đăng một bản báo cáo tổng kết.
Chỉ cần có chức danh leader của một phần quan trọng trong dự án lớn, có kinh nghiệm lãnh đạo, chứng minh năng lực lãnh đạo, đợi một năm sau khi sản phẩm lên kệ, bộ phận nhân sự của công ty sẽ không có lý do gì để từ chối việc thăng chức của cô. Đến lúc đó, cô có thể giống như Vương Tư Nhậm, bắt đầu cố gắng chịu trách nhiệm cho các dự án lớn hoàn chỉnh.
Nhưng bây giờ, Sơ Nhan, Sơ Nhan ngang cấp với cô, muốn tranh vị trí leader này, để Vương Tư Nhậm công bố cô ta, trong phần tổng kết dự án cuối cùng viết: [Phần cốt lõi: Người lãnh đạo: Sơ Nhan.]
Mặc dù bản thân đã làm việc được hai năm, trong khi Sơ Nhan chỉ làm được một năm.
Sơ Nhan chắc chắn có thể nhận ra, dự án tốt nhất trong tay Vương Tư Nhậm chính là dự án này, đi làm việc khác căn bản vô dụng, bất chấp tất cả cũng phải đến đây tranh giành một chút.
Còn bản thân cô... không có kinh nghiệm lãnh đạo nào, từ 5 lên 6 đã rất khó khăn rồi.
Điều thần kỳ nhất chính là, Vương Tư Nhậm có xu hướng nghiêng theo Sơ Nhan, đậu má cái câu nói "cô không có khả năng lãnh đạo, Sơ Nhan làm không tệ" vừa rồi chỉ là một cái cớ.
…………
Nguyễn Tư Trừng mơ màng quay lại chỗ ngồi, Chu Thiên Cầu vẫn đang hào hứng la hét: "Mẹ ơi... Vừa rồi tôi xem ảnh Thiệu Quân Lý, đẹp trai muốn xỉu. Hình Tiếu Giai anh có biết không, hóa ra, khi nhìn trai đẹp, não bộ sẽ thực sự hưng phấn, máu lưu thông nhanh hơn, hô hấp dồn dập, cả người thiếu oxy, ý trên mặt chữ chính là muốn xỉu!!!"
Hình Tiếu Giai: "Tỉnh, tỉnh lại đi……"
Chu Thiên Cầu quay người lại, nhìn thấy Nguyễn Tư Trừng, rụt cổ lại: "À, cái kia, mình không chiếm dụng thời gian làm việc đâu, đi vệ sinh tiện thể xem..."
Nguyễn Tư Trừng cũng lười so đo.
Xem thì xem đi.
Công việc, thăng chức, sếp đều nói thay đổi là thay đổi, chỉ có trai đẹp vẫn đẹp trai như vậy, gái xinh vẫn xinh như vậy, sẽ không đột nhiên phản bội, sẽ không đột nhiên sốt ruột, sao mà không xem.
Nguyễn Tư Trừng thực sự không hiểu: "Đối thủ" của cô, Sơ Nhan, muốn làm gì???
Còn sếp của cô, Vương Tư Nhậm, lại đang tính toán điều gì???
Sau khi được thông báo Sơ Nhan sẽ tham gia dự án, Nguyễn Tư Trừng biết chuyện chẳng lành, mở lịch ra, vội vàng hẹn gặp mặt trực tiếp với nhân viên cấp 6 Bối Hằng và sếp lớn cấp 7 Tiền Nạp, những người luôn phối hợp với tổ của cô. Sếp lớn cấp 7 là sếp của Bối Hằng, cũng đã hợp tác với Nguyễn Tư Trừng không ít lần.
Trong phòng họp, Nguyễn Tư Trừng lần lượt nói với Bối Hằng và sếp lớn rằng cậu ấy muốn thăng chức, cả hai đều tỏ vẻ: "Chắc chắn sẽ ủng hộ hết mình!"
Nguyễn Tư Trừng thở phào nhẹ nhõm. Ở Bành Phái, hồ sơ xin thăng chức bao gồm tóm tắt công tác, giải thưởng nội bộ và đề cử của đồng nghiệp. Mục "đề cử của đồng nghiệp" cuối cùng này rất quan trọng. Nói chung, bộ phận nhân sự không đánh giá cao đánh giá của sếp người nộp đơn, mà chủ yếu tham khảo thái độ của sếp nhóm hợp tác, vì người trước thường hay thổi phồng, không khách quan.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro