Bị thương
2024-09-21 22:12:29
Sau khi nhận được thành tích, buổi sơ kết cũng nhanh chóng diễn ra, Nam Duệ Dung cầm mấy tờ bằng khen cùng bạn bè rời khỏi hội trường, trời đã trở lạnh, cô mặc chiếc áo bông dày cụm, cái đầu nhỏ cũng được mũ áo bao phủ chỉ lộ ra khuôn mặt trắng nõn xinh xắn.
Cô trở về thu dọn hành lí cùng hai bạn cùng phòng tạm biệt, rồi đi về phía cổng phụ, lại đi thêm một đoạn nữa, vừa tới nơi đã thấy tài xế đứng ngoài đợi sẵn, ông tiếp lấy hành lí trên tay cô bỏ vào cốp xe rồi mở cửa cho cô đi vào.
Nghi Tiểu Mễ đang mua đồ gần đó thấy được cảnh này, cô dụi dụi mắt nhìn rõ xem đó là ai nhưng nữ sinh kia mặc áo bông dày cụm không nhìn thấy rõ hình dáng lại còn bị tài xế cao lớn che khuất tầm nhìn, chiếc thể thao GR Corolla đắt đỏ từ từ lăn bánh, cô không thể nào nhận sai được, đây chính là chiếc xe đưa đón Trình Mộ Ngôn tới trường, cô vội vàng lôi điện thoại ra vào group đám bạn thân.
[Team đi bụi diệt cá mập]
Nghi Tiểu Mễ : [Tin hót, tin nóng chảy]
Vũ Y Trân [Vụ gì vậy?]
Nghi Tiểu Mễ [Mấy cậu biết tớ vừa thấy gì không?]
Vũ Y Trân [Có gì cậu nói ra luôn đi, vòng vo mắc mệt quá]
Nghi Tiểu Mễ [Tớ vừa thấy một nữ sinh lên xe đưa đón Trình Mộ Ngôn đi học đó! ]
Vũ Y Trân [Cái gì? thật á! ]
Nghi Tiểu Mễ [ Chính xác, Trình Mộ Ngôn, cậu ta đi đón bạn gái tan trường! ]
Đường Nhược Hy [Vậy mà xưa nay tớ cứ tưởng cậu ta không yêu đương chứ! Biết trước như thế tớ đã mạnh dạn theo đuổi rồi ]
Vũ Y Trân [Nhưng mà người đó là ai vậy? Lại có thể lọt mắt xanh của Trình Mộ Ngôn chắc phải xinh đẹp lắm nhỉ? ]
Nghi Tiểu Mễ [Tớ không nhìn rõ, chỉ thấy cậu ta mặc áo bông màu trắng]
Đường Nhược Hy [ @Duệ Duệ, hồi nãy cậu cũng mặc áo bông trắng, không phải là cậu đó chứ ]
Nam Duệ Dung thấy điện thoại trong thông báo tin nhắn gửi tới liên hồi, cô lục cặp lấy điện thoại, thấy chủ đề mọi người đang bàn tán mà mặt mày lúc xanh lúc trắng, rõ ràng đã cố ý tới nơi ít người đi qua vậy mà cũng bị bắt gặp lại còn là đứa khuê mật sáng tối của mình nữa chứ! Câu nói Đường Nhược Hy thật ra chỉ mang ý trêu chọc nhưng cô lại chột dạ tới tận cùng vội vàng trả lời tin nhắn.
Nam Duệ Dung [Cậu đừng có đùa như vậy, áo bông trắng đâu phải một mình tớ mặc chứ ]
Đường Nhược Hy [Hu hu tớ đau lòng quá, nam thần của tớ đã có người yêu rồi ư?]
Vũ Y Trân [Đúng là tin sốc thật đấy, cậu ta trước nay chả thấy cùng bạn nữ nào hẹn hò cả, tớ suýt nữa nghi ngờ Trình Mộ Ngôn với Vĩnh Hầu Bạc là một đôi cơ đấy]
Đường Nhược Hy [Cái con hũ nữ cậu! Dám có suy nghĩ bậy bạ như vậy với nam thần của tớ ]
......
Nam Duệ Dung mắt thấy mọi người không để ý đến chi tiết đó nữa cũng buông lỏng trái tim đang căng thẳng, nếu để các nữ sinh phát hiện ra mình cùng hắn có liên quan chắc chắn sẽ bị đám fan não tàn trong trường của hắn xé rách ra từng miếng thịt mất.
Ngoài trời tuyết càng lúc càng rơi dày đặc, cả thành phố đang dần bị màu trắng bao phủ, cô ngồi trong phòng khách ấm áp vừa nhìn ra cửa kính nhắm gió tuyết lạnh lẽo bên ngoài vừa ăn chè hạt sen.
"Tiểu thư, người giúp tôi đem chén chè này lên phòng thiếu gia được không ạ"
Cô tính từ chối thì nghe cô giúp việc nói tiếp.
"Giờ tôi phải vội về, trời sắp bão tuyết, nếu không lát nữa sẽ bị kẹt xe không về được mất"
"Dạ được, cô cứ về đi, nếu mai tuyết dày quá thì cô có thể ở nhà, cháu có thể tự lo được"
Nghe cô nói, bà có hơi mừng rỡ.
"Cám ơn tiểu thư, vậy tôi về nhé"
"Dạ, cô đi cẩn thận"
Cô tươi cười tạm biệt sau đó xoay người bưng chén chè lên phòng Trình Mộ Ngôn, đúng là thiếu gia nhà giàu, ăn chè cũng có người bưng tới tận nơi mà.
'Cộc cộc'
"Vào đi"
Nghe thấy tiếng nói, cô một tay cầm chén chè một tay mở cửa, đây là lần đầu tiên cô đặt chân vào phòng Trình Mộ Ngôn, căn phòng so với của cô to gần gấp đôi, một chiếc giường lớn, bên cạnh là hai kệ sách lớn, ước lượng sơ qua cũng phải hơn trăm cuốn, cạnh cửa sổ là bàn học, đối diện với giường lớn là tủ quần áo, bên cạnh tủ quần áo còn có một kệ mô hình đắt đỏ.
Hắn vừa mới ngủ dậy, tóc tai lộn xộn, khuôn mặt mơ hồ còn dây dưa với giấc ngủ, thân hình cao gầy vẫn còn ngồi trên giường, hắn vươn tay lấy điều khiển bật công tắc mở rèm tự động, ánh sáng bên ngoài ùa ập vào khiến hắn không tự chủ được khẽ nhăn hai đôi mắt.
"Cô giúp việc nhờ tôi đem chè lên cho cậu"
"Anh biết rồi, em để trên bàn giúp anh"
"Ò"
Cô lơ đẵng trả lời, ngước nhìn vị trí bàn học lại không để ý dưới cái thảm lau chân dưới sàn, Nam Duệ Dung vừa bước một bước liền bị vấp thảm lau chân té nhào ra trước, một tiếng bịch lớn vang lên cùng với chén vỡ vang vội, chén chè còn nóng bỏng trực tiếp dội vào bàn tay trắng nuột, miếng sành từ chén vỡ ra cứa đứt một miếng lớn, khiến cô đau tới kêu lên tiếng.
Trình Mộ Ngôn còn đang ngái ngủ bị tiếng động làm thất kinh, lập tức tỉnh táo chạy tới đỡ cô dậy đưa cô tới giường ngồi mở tủ lấy một cục bông y tế đặt vào vết thương để nó chặn cho máu tiếp tục chảy.
"Em cầm lấy một chút, anh xuống nhà lấy đồ rửa vết thương"
Cô trở về thu dọn hành lí cùng hai bạn cùng phòng tạm biệt, rồi đi về phía cổng phụ, lại đi thêm một đoạn nữa, vừa tới nơi đã thấy tài xế đứng ngoài đợi sẵn, ông tiếp lấy hành lí trên tay cô bỏ vào cốp xe rồi mở cửa cho cô đi vào.
Nghi Tiểu Mễ đang mua đồ gần đó thấy được cảnh này, cô dụi dụi mắt nhìn rõ xem đó là ai nhưng nữ sinh kia mặc áo bông dày cụm không nhìn thấy rõ hình dáng lại còn bị tài xế cao lớn che khuất tầm nhìn, chiếc thể thao GR Corolla đắt đỏ từ từ lăn bánh, cô không thể nào nhận sai được, đây chính là chiếc xe đưa đón Trình Mộ Ngôn tới trường, cô vội vàng lôi điện thoại ra vào group đám bạn thân.
[Team đi bụi diệt cá mập]
Nghi Tiểu Mễ : [Tin hót, tin nóng chảy]
Vũ Y Trân [Vụ gì vậy?]
Nghi Tiểu Mễ [Mấy cậu biết tớ vừa thấy gì không?]
Vũ Y Trân [Có gì cậu nói ra luôn đi, vòng vo mắc mệt quá]
Nghi Tiểu Mễ [Tớ vừa thấy một nữ sinh lên xe đưa đón Trình Mộ Ngôn đi học đó! ]
Vũ Y Trân [Cái gì? thật á! ]
Nghi Tiểu Mễ [ Chính xác, Trình Mộ Ngôn, cậu ta đi đón bạn gái tan trường! ]
Đường Nhược Hy [Vậy mà xưa nay tớ cứ tưởng cậu ta không yêu đương chứ! Biết trước như thế tớ đã mạnh dạn theo đuổi rồi ]
Vũ Y Trân [Nhưng mà người đó là ai vậy? Lại có thể lọt mắt xanh của Trình Mộ Ngôn chắc phải xinh đẹp lắm nhỉ? ]
Nghi Tiểu Mễ [Tớ không nhìn rõ, chỉ thấy cậu ta mặc áo bông màu trắng]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Nhược Hy [ @Duệ Duệ, hồi nãy cậu cũng mặc áo bông trắng, không phải là cậu đó chứ ]
Nam Duệ Dung thấy điện thoại trong thông báo tin nhắn gửi tới liên hồi, cô lục cặp lấy điện thoại, thấy chủ đề mọi người đang bàn tán mà mặt mày lúc xanh lúc trắng, rõ ràng đã cố ý tới nơi ít người đi qua vậy mà cũng bị bắt gặp lại còn là đứa khuê mật sáng tối của mình nữa chứ! Câu nói Đường Nhược Hy thật ra chỉ mang ý trêu chọc nhưng cô lại chột dạ tới tận cùng vội vàng trả lời tin nhắn.
Nam Duệ Dung [Cậu đừng có đùa như vậy, áo bông trắng đâu phải một mình tớ mặc chứ ]
Đường Nhược Hy [Hu hu tớ đau lòng quá, nam thần của tớ đã có người yêu rồi ư?]
Vũ Y Trân [Đúng là tin sốc thật đấy, cậu ta trước nay chả thấy cùng bạn nữ nào hẹn hò cả, tớ suýt nữa nghi ngờ Trình Mộ Ngôn với Vĩnh Hầu Bạc là một đôi cơ đấy]
Đường Nhược Hy [Cái con hũ nữ cậu! Dám có suy nghĩ bậy bạ như vậy với nam thần của tớ ]
......
Nam Duệ Dung mắt thấy mọi người không để ý đến chi tiết đó nữa cũng buông lỏng trái tim đang căng thẳng, nếu để các nữ sinh phát hiện ra mình cùng hắn có liên quan chắc chắn sẽ bị đám fan não tàn trong trường của hắn xé rách ra từng miếng thịt mất.
Ngoài trời tuyết càng lúc càng rơi dày đặc, cả thành phố đang dần bị màu trắng bao phủ, cô ngồi trong phòng khách ấm áp vừa nhìn ra cửa kính nhắm gió tuyết lạnh lẽo bên ngoài vừa ăn chè hạt sen.
"Tiểu thư, người giúp tôi đem chén chè này lên phòng thiếu gia được không ạ"
Cô tính từ chối thì nghe cô giúp việc nói tiếp.
"Giờ tôi phải vội về, trời sắp bão tuyết, nếu không lát nữa sẽ bị kẹt xe không về được mất"
"Dạ được, cô cứ về đi, nếu mai tuyết dày quá thì cô có thể ở nhà, cháu có thể tự lo được"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe cô nói, bà có hơi mừng rỡ.
"Cám ơn tiểu thư, vậy tôi về nhé"
"Dạ, cô đi cẩn thận"
Cô tươi cười tạm biệt sau đó xoay người bưng chén chè lên phòng Trình Mộ Ngôn, đúng là thiếu gia nhà giàu, ăn chè cũng có người bưng tới tận nơi mà.
'Cộc cộc'
"Vào đi"
Nghe thấy tiếng nói, cô một tay cầm chén chè một tay mở cửa, đây là lần đầu tiên cô đặt chân vào phòng Trình Mộ Ngôn, căn phòng so với của cô to gần gấp đôi, một chiếc giường lớn, bên cạnh là hai kệ sách lớn, ước lượng sơ qua cũng phải hơn trăm cuốn, cạnh cửa sổ là bàn học, đối diện với giường lớn là tủ quần áo, bên cạnh tủ quần áo còn có một kệ mô hình đắt đỏ.
Hắn vừa mới ngủ dậy, tóc tai lộn xộn, khuôn mặt mơ hồ còn dây dưa với giấc ngủ, thân hình cao gầy vẫn còn ngồi trên giường, hắn vươn tay lấy điều khiển bật công tắc mở rèm tự động, ánh sáng bên ngoài ùa ập vào khiến hắn không tự chủ được khẽ nhăn hai đôi mắt.
"Cô giúp việc nhờ tôi đem chè lên cho cậu"
"Anh biết rồi, em để trên bàn giúp anh"
"Ò"
Cô lơ đẵng trả lời, ngước nhìn vị trí bàn học lại không để ý dưới cái thảm lau chân dưới sàn, Nam Duệ Dung vừa bước một bước liền bị vấp thảm lau chân té nhào ra trước, một tiếng bịch lớn vang lên cùng với chén vỡ vang vội, chén chè còn nóng bỏng trực tiếp dội vào bàn tay trắng nuột, miếng sành từ chén vỡ ra cứa đứt một miếng lớn, khiến cô đau tới kêu lên tiếng.
Trình Mộ Ngôn còn đang ngái ngủ bị tiếng động làm thất kinh, lập tức tỉnh táo chạy tới đỡ cô dậy đưa cô tới giường ngồi mở tủ lấy một cục bông y tế đặt vào vết thương để nó chặn cho máu tiếp tục chảy.
"Em cầm lấy một chút, anh xuống nhà lấy đồ rửa vết thương"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro