Chương 22
2024-09-21 22:12:29
Nam Duệ Dung nằm xuống kéo chăn đắp lút lên tận đầu, Trình Mộ Ngôn đối với lời mắng mỏ không tức giận hắn chỉ đứng dậy đi đến cửa kéo rèm lại, ánh nắng hoàng hôn bên ngoài bị che khuất căn phòng đã trở thành một màu tối tăm.
Ba tiếng sau, cơn đói bụng làm cô tỉnh ngủ, mở mắt ra đã thấy trong phòng đã tối um, cô vươn tay lên đầu bật điện lên, căn phòng đang chìm trong bóng tối một giây sau liền sáng trưng, Trình Mộ Ngôn ngồi lù lù bên cạnh làm cô muốn bạt vía lên mây.
"Ôi trời ơi! Quỷ gì vậy?"
Nam Duệ Dung vuốt vuốt ngực thở hắt ra, sao mà hắn cư như oan hồn vất vưởng vậy, không xuất hiện thì thôi chứ xuất hiện lần nào cũng khiến cô giật mình như bị dọa ma.
"Sao anh lại ở đây"
"Anh chờ em ngủ dậy"
"Cái gì? Từ nãy giờ anh đều ở đây?"
"Đúng vậy, anh chờ em thức dậy để đi hẹn hò"
Trình Mộ Ngôn khuôn mặt thật thà diễn đạt, dáng vẻ như cún con chờ đợi sự sủng ái, nhìn vào đồng hồ đã 8h tối, ban nãy bị hắn kêu dậy thấy trời vẫn sáng mà giờ đã 8h ước chừng cũng phải ngồi đây ba tiếng đồng hồ, cô không nói gì chỉ yên lặng nhìn hắn, đôi mắt chứa chan lo âu.
Việc hắn bày kế ép cô phải làm bạn gái, cô đã từng suy nghĩ qua, tại sao hắn lại làm như vậy, rõ ràng trong nguyên tác, khi kể quá khứ, Trình Mộ Ngôn vẫn luôn lạnh nhạt không để gì tới Nam Duệ Dung nhưng bây giờ hắn lại như thế, cô phán đoán sự thay đổi này có lẻ là do tình cảm nhất thời, tuổi thành niên xuân xanh mà, đối với những cảm xúc hứng thú xa lạ đấy, rất được hưởng ứng, sau này chính trực thứ tình cảm đó cũng sẽ thay đổi theo họ.
Nhưng mà nhìn Trình Mộ Ngôn bây giờ, hắn cứ đối với cô như vậy, cho dù trái tim có sắt đá tới đâu cũng không chịu nổi mà tan chảy, cô thở dài trong lòng, kệ đi, chuyện tới đâu hay tới đó, có gì thì tùy cơ ứng biến, miễn sau này không bị cuốn vào cốt truyện.
"Anh ra ngoài trước đi, đợi tôi thay đồ"
"Được"
Trình Mộ Ngôn nhận được kết quả vừa ý, tâm trạng tươi tắn lên hẳn, hắn hơi nhếch môi tạo lên một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt đen nháy nhìn cô càng thêm ôn nhuận.
"Vậy anh ra ngoài chuẩn bị trước"
"Ùm"
Đợi Trình Mộ Ngôn đi ra ngoài, cô mới ngồi dậy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, cô chọn set áo len dáng thuần và quần len ống rộng lại khoác thêm một cái áo bông lông vũ màu trắng xóa, cô không trang điểm chỉ bặm chút son lên môi, vì ngoài lạnh nên cô không cột tóc, để chúng tản ra quanh cổ ít nhiều cũng giữ ấm được cái cổ.
Nam Duệ Dung nhìn mình trong gương, tuy là vai phản diện nhưng tác giả vẫn rất ưu ái ban cho nguyên chủ một cái nhan sắc sánh ngang với mẫu đơn, người đẹp thì mặc gì, làm gì cũng đẹp, biểu cảm gì trên khuôn mặt cũng là hai chữ xinh đẹp.
Trình Mộ Ngôn mặc áo len cổ lọ màu đen bên trong khoác áo dạ vest dài gần tới đầu gối, một thân cao ráo vững chắc, cô trong lòng cảm thán, chưa gì đã nhìn thấy phong thái của một vị tổng tài đây rồi.
Hồi chiều Trình Mộ Ngôn nói với Diệp Hi sẽ đưa Duệ Dung ra ngoài chơi, hít một chút không khí tết bên ngoài nên bà cũng không nấu cơm mà cùng chồng đi tụ tập bạn bè.
Đi ra tới sân thấy tuyết đã ngưng rơi nhưng gió vẫn lạnh đến thấu xương, Trình Mộ Ngôn mở cửa cho cô rồi lại đi một vòng qua bên kia mở cửa ngồi vào, khởi động máy hắn cầm vô lăng xoay một vòng, xe di chuyển.
"Anh lái xe hả?"
"Ừm, sao vậy"
"Anh lái xe có ổn không?"
"Yên tâm đi, anh có bằng rồi"
"Hȧ?"
Cô khó tin, còn chưa qua năm mới nữa, sao hắn đã đủ đuổi tuổi thi bằng rồi? Không lẽ ở nơi này mười bảy tuổi đã có thể thi bằng lái xe, trong đầu nghi vấn là thế nhưng cô không có hỏi, Trình Mộ Ngôn nhìn biểu cảm hoang mang liền giúp cô giải thích.
"Anh sinh cuối tháng 11"
"À, hóa ra là vậy"
Đứa trẻ sinh vào tháng 11 và 12 sẽ 'non so với các bạn sinh đầu năm, việc phát triển không kịp hoặc nhút nhát là những điều không tránh khỏi, nên nhà nước đã quyết định, trường hợp đó sẽ cho con học chậm 1 năm, Trình Mộ Ngôn chính là trường hợp đó, lại nghĩ sinh nhật mười tám tuổi là cột mốc trưởng thành của hắn, cứ nghĩ sẽ tổ chức thật rầm rộ lắm chứ, không ngờ lại bỏ qua một cách yên ắng tới thế.
Hải Yên là thành phố trực thuộc trung ương của nước A, là đầu vào kinh tế lớn nhất cả nước, cuộc sống nơi này xa hoa sầm uất, lứa trẻ được sinh ra ở đây đều là những cô cậu nhà ấm, không khó để thấy những chiếc siêu xe đắt đỏ lượn qua lượn lại, giữa trung tâm thành phố là những điểm đến vui chơi nhộn nhịp ngày đêm hoặc là những tiệc tùng hào nhoáng được tổ chức tại những địa điểm sang trọng.
Kinh tế càng lúc càng phát triển, các công trình kiến trúc hiện đại bậc nhất thi nhau mọc lên, những tòa nhà chọc trời sáng rực thắp sáng cả một thành phố, làm nó càng trở nên hoa lệ rực rỡ, đây chính là thế giới của kẻ có tiền, không biết đã bao nhiêu người đã tâm huyết nỗ lực ngày đêm để có thể đặt chân vào thế giới sầm uất xa hoa này.
Ba tiếng sau, cơn đói bụng làm cô tỉnh ngủ, mở mắt ra đã thấy trong phòng đã tối um, cô vươn tay lên đầu bật điện lên, căn phòng đang chìm trong bóng tối một giây sau liền sáng trưng, Trình Mộ Ngôn ngồi lù lù bên cạnh làm cô muốn bạt vía lên mây.
"Ôi trời ơi! Quỷ gì vậy?"
Nam Duệ Dung vuốt vuốt ngực thở hắt ra, sao mà hắn cư như oan hồn vất vưởng vậy, không xuất hiện thì thôi chứ xuất hiện lần nào cũng khiến cô giật mình như bị dọa ma.
"Sao anh lại ở đây"
"Anh chờ em ngủ dậy"
"Cái gì? Từ nãy giờ anh đều ở đây?"
"Đúng vậy, anh chờ em thức dậy để đi hẹn hò"
Trình Mộ Ngôn khuôn mặt thật thà diễn đạt, dáng vẻ như cún con chờ đợi sự sủng ái, nhìn vào đồng hồ đã 8h tối, ban nãy bị hắn kêu dậy thấy trời vẫn sáng mà giờ đã 8h ước chừng cũng phải ngồi đây ba tiếng đồng hồ, cô không nói gì chỉ yên lặng nhìn hắn, đôi mắt chứa chan lo âu.
Việc hắn bày kế ép cô phải làm bạn gái, cô đã từng suy nghĩ qua, tại sao hắn lại làm như vậy, rõ ràng trong nguyên tác, khi kể quá khứ, Trình Mộ Ngôn vẫn luôn lạnh nhạt không để gì tới Nam Duệ Dung nhưng bây giờ hắn lại như thế, cô phán đoán sự thay đổi này có lẻ là do tình cảm nhất thời, tuổi thành niên xuân xanh mà, đối với những cảm xúc hứng thú xa lạ đấy, rất được hưởng ứng, sau này chính trực thứ tình cảm đó cũng sẽ thay đổi theo họ.
Nhưng mà nhìn Trình Mộ Ngôn bây giờ, hắn cứ đối với cô như vậy, cho dù trái tim có sắt đá tới đâu cũng không chịu nổi mà tan chảy, cô thở dài trong lòng, kệ đi, chuyện tới đâu hay tới đó, có gì thì tùy cơ ứng biến, miễn sau này không bị cuốn vào cốt truyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh ra ngoài trước đi, đợi tôi thay đồ"
"Được"
Trình Mộ Ngôn nhận được kết quả vừa ý, tâm trạng tươi tắn lên hẳn, hắn hơi nhếch môi tạo lên một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt đen nháy nhìn cô càng thêm ôn nhuận.
"Vậy anh ra ngoài chuẩn bị trước"
"Ùm"
Đợi Trình Mộ Ngôn đi ra ngoài, cô mới ngồi dậy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, cô chọn set áo len dáng thuần và quần len ống rộng lại khoác thêm một cái áo bông lông vũ màu trắng xóa, cô không trang điểm chỉ bặm chút son lên môi, vì ngoài lạnh nên cô không cột tóc, để chúng tản ra quanh cổ ít nhiều cũng giữ ấm được cái cổ.
Nam Duệ Dung nhìn mình trong gương, tuy là vai phản diện nhưng tác giả vẫn rất ưu ái ban cho nguyên chủ một cái nhan sắc sánh ngang với mẫu đơn, người đẹp thì mặc gì, làm gì cũng đẹp, biểu cảm gì trên khuôn mặt cũng là hai chữ xinh đẹp.
Trình Mộ Ngôn mặc áo len cổ lọ màu đen bên trong khoác áo dạ vest dài gần tới đầu gối, một thân cao ráo vững chắc, cô trong lòng cảm thán, chưa gì đã nhìn thấy phong thái của một vị tổng tài đây rồi.
Hồi chiều Trình Mộ Ngôn nói với Diệp Hi sẽ đưa Duệ Dung ra ngoài chơi, hít một chút không khí tết bên ngoài nên bà cũng không nấu cơm mà cùng chồng đi tụ tập bạn bè.
Đi ra tới sân thấy tuyết đã ngưng rơi nhưng gió vẫn lạnh đến thấu xương, Trình Mộ Ngôn mở cửa cho cô rồi lại đi một vòng qua bên kia mở cửa ngồi vào, khởi động máy hắn cầm vô lăng xoay một vòng, xe di chuyển.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh lái xe hả?"
"Ừm, sao vậy"
"Anh lái xe có ổn không?"
"Yên tâm đi, anh có bằng rồi"
"Hȧ?"
Cô khó tin, còn chưa qua năm mới nữa, sao hắn đã đủ đuổi tuổi thi bằng rồi? Không lẽ ở nơi này mười bảy tuổi đã có thể thi bằng lái xe, trong đầu nghi vấn là thế nhưng cô không có hỏi, Trình Mộ Ngôn nhìn biểu cảm hoang mang liền giúp cô giải thích.
"Anh sinh cuối tháng 11"
"À, hóa ra là vậy"
Đứa trẻ sinh vào tháng 11 và 12 sẽ 'non so với các bạn sinh đầu năm, việc phát triển không kịp hoặc nhút nhát là những điều không tránh khỏi, nên nhà nước đã quyết định, trường hợp đó sẽ cho con học chậm 1 năm, Trình Mộ Ngôn chính là trường hợp đó, lại nghĩ sinh nhật mười tám tuổi là cột mốc trưởng thành của hắn, cứ nghĩ sẽ tổ chức thật rầm rộ lắm chứ, không ngờ lại bỏ qua một cách yên ắng tới thế.
Hải Yên là thành phố trực thuộc trung ương của nước A, là đầu vào kinh tế lớn nhất cả nước, cuộc sống nơi này xa hoa sầm uất, lứa trẻ được sinh ra ở đây đều là những cô cậu nhà ấm, không khó để thấy những chiếc siêu xe đắt đỏ lượn qua lượn lại, giữa trung tâm thành phố là những điểm đến vui chơi nhộn nhịp ngày đêm hoặc là những tiệc tùng hào nhoáng được tổ chức tại những địa điểm sang trọng.
Kinh tế càng lúc càng phát triển, các công trình kiến trúc hiện đại bậc nhất thi nhau mọc lên, những tòa nhà chọc trời sáng rực thắp sáng cả một thành phố, làm nó càng trở nên hoa lệ rực rỡ, đây chính là thế giới của kẻ có tiền, không biết đã bao nhiêu người đã tâm huyết nỗ lực ngày đêm để có thể đặt chân vào thế giới sầm uất xa hoa này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro