Chương 24
2024-09-21 22:12:29
"Em muốn ăn cái gì"
Trình Mộ Ngôn ngồi vào xe liền hỏi, trong lòng thầm nghĩ hôm nay làm hắn mất mặt như vậy là đủ rồi, sức chịu đựng của mỗi người đều có giới hạn nếu còn làm khó hắn sợ lát nữa hắn sẽ ném cô ở bãi rác cũng chẳng nên, hơn nữa cô đang rất đói bụng.
"Tới công viên đi"
Hắn không khỏi tò mò tại sao cô muốn tới công viên, do dự mấy giây, muốn hỏi nhưng lại thấy cô nhìn ra cửa sổ chả cho hắn một cái nhìn, rõ ràng hai người chung một chiếc xe, hắn cũng có danh phận, khoảng cách thực gần nhưng lại luôn cảm thấy có tảng băng cực cao lớn chẳn trước giữa hai người, có đào có đập tới đầu cũng không bể.
Mãi không thấy xe chạy, cô ngoảnh đầu lại xem hắn làm cái gì mà chưa đi hay là xe hư không thể khởi động, vừa quay sang đã chạm phải mắt hắn, cô bị nhìn tới ngượng ngùng, cô đưa tay miệng ho khẽ hai cái, hắn lúc này mới dời mắt ra đằng trước xe liền lăn bánh.
Hai người không ai nói chuyện, bầu không khí trong xe yên ắng chỉ nghe được tiếng động cơ kêu lên đều đều làm cô hiu hiu buồn ngủ, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên làm cô tỉnh táo trở lại.
Nam Duệ Dung nhìn tới điện thoại của hắn đang để trước bô lăng, là một số lạ gọi tới, hắn liếc nhìn rồi mới bắt máy, điện thoại vẫn để đó chỉ bật loa lên, một giọng nói ngọt ngào vang lên.
"Mộ Ngôn hả, em là Hiểu Tô nè"
Trình Mộ Ngôn lạnh nhạt đáp lại.
"Có chuyện gì không?"
"Ngày mai ông nội em cúng tất niên, ông nhờ em mời cô chú và anh qua cùng nhà em ăn tất niên"
"Biết rồi, tôi sẽ nói với ba mẹ"
"Anh nhớ qua đó nha, em mời cả mấy người Ngụy Vãn đó"
Tô Hiểu vừa nói xong, hắn không đáp lại liền cúp máy, mặt mày bình thản tiếp tục lái xe.
Nhưng Nam Duệ Dung hai nghe chữ Tô Hiểu xong mặt mày liền trầm ngâm, đây không phải là nữ phản diện số hai lên sàn sau khi nguyên chủ chết ư? Tô gia gia và Trình Lâm cực kì thân thiết nên Tô Hiểu cùng với Trình Mộ Ngôn từ nhỏ đã quen biết nhau, cô ấy tài giỏi xinh đẹp, là thiên kim tiểu thư danh giá không biết bao nhiêu người muốn mà không có được.
Tô Hiểu một lòng yêu Trình Mộ Ngôn nhưng hắn lại thờ ơ trước tình cảm khiến cô ta phần uất tới nghẹn, sau này xuất hiện một Nam Duệ Chi dù trong lòng ghen ghét nhưng lại không động thủ chỉ ở đằng sau âm thầm trợ giúp nguyên chủ thuận lợi hoàn thành kế hoạch.
Sau khi nguyên chủ tàn nhẫn ra tay phá đứa bé trong bụng nữ chủ, Nam Duệ Dung tiện đà lấn tới sáng ngày quanh quẩn với hắn, biết là Trình Mộ Ngôn sẽ không động tâm nhưng Tô Hiểu vẫn cảm thấy ngứa mắt liền cho người tìm cách cho nữ chủ trốn, còn mình thì vạch trần chứng cứ phạm tội của nguyên chủ, một mũi tên trúng ba đích, Nam Duệ Chi trốn đi thật xa, Nam Duệ Dung bị Trình Mộ Ngôn ghi thù còn mình thì lập được công lao, ghi được hảo cảm.
Tiếc là vẫn không nắm được trái tim của Trình Mộ Ngôn, bỗng mấy năm sau Nam Duệ Chi trở về hắn sáng ngày theo đuổi cô ấy khiến Tô Hiểu ngứa gan ngứa ruột không nhịn nổi bày kế xen vào, chỉ là đều bị Trình Mộ Ngôn nhìn ra, hắn đưa Tô thị rơi vào bờ vực phá sản, ba của Tô Hiểu phải quỳ gối cầu xin hắn mới chịu buông tha.
Tô Hiểu bị ba đem đi hứa hôn, nam nữ chủ trải qua thêm mười mấy chương ngọt ngào liền end.
Số đào hoa rơi phải cái tâm lạnh, hẳn thì được nhiều người thích còn người bên cạnh hẳn thì khổ, cô bây giờ là bạn gái của hắn, chắc chẳn sẽ va phải không ít phiền phức, nghĩ thôi cũng thấy mệt người, cô ngao ngán thở dài, đợi khi nào thích hợp nhất định phải bắt hắn hứa không được công khai mối quan hệ này.
Hai người từ chỗ đỗ xe ra công viên, bây giờ đã là 21h, tất cả trò chơi trong công viên cũng đã đóng, hắn không biết cô tới đây để làm cái gì, Nam Duệ Dung hai tay đút túi, xung quanh ngoài công viên bày bán rất nhiều đồ ăn vặt, cô tùy ý bước tới cô bán hàng gần nhất.
"Cho con năm cây xúc xích, mười xiên cá viên chiên với một phần tokbokki"|
Trình Mộ Ngôn đi đằng sau ngỡ ngàng nhìn cô gọi món, hóa ra tới công viên là để ăn mấy món này?
"Anh ăn cái gì?"
"Em gọi cái gì anh ăn cái đó"
"Ở đây có mì xào bò không ạ"
"Có luôn"
"Vậy cho con hai phần nha"
"Được được, con ra ghế ngồi chờ một lát"
Hắn ngoan ngoãn đi theo cô ngồi xuống những bạn nữ đi qua không ngừng nhìn tới cảm thán mấy câu.
Bàn ghế ngựa vừa nhỏ vừa ngắn, hắn một thân cao ráo ngồi xuống nhìn không cân xứng chút nào, Trình Mộ Ngôn lớn lên trong hào môn những nơi vỉa hè như này hắn chưa vào đặt chân tới, đây là lần đầu tiên được trải nghiệm.
Cô vẫn duy trì sự im lặng, không cùng hắn nói câu nào chỉ lôi điện thoại ra nghịch, bỗng dưng lại nhớ ra gì đó, ban nãy mình chê ngán mì mà giờ gọi mì, đây chẳng phải là đang tự vả mặt hả?
Trình Mộ Ngôn ngồi vào xe liền hỏi, trong lòng thầm nghĩ hôm nay làm hắn mất mặt như vậy là đủ rồi, sức chịu đựng của mỗi người đều có giới hạn nếu còn làm khó hắn sợ lát nữa hắn sẽ ném cô ở bãi rác cũng chẳng nên, hơn nữa cô đang rất đói bụng.
"Tới công viên đi"
Hắn không khỏi tò mò tại sao cô muốn tới công viên, do dự mấy giây, muốn hỏi nhưng lại thấy cô nhìn ra cửa sổ chả cho hắn một cái nhìn, rõ ràng hai người chung một chiếc xe, hắn cũng có danh phận, khoảng cách thực gần nhưng lại luôn cảm thấy có tảng băng cực cao lớn chẳn trước giữa hai người, có đào có đập tới đầu cũng không bể.
Mãi không thấy xe chạy, cô ngoảnh đầu lại xem hắn làm cái gì mà chưa đi hay là xe hư không thể khởi động, vừa quay sang đã chạm phải mắt hắn, cô bị nhìn tới ngượng ngùng, cô đưa tay miệng ho khẽ hai cái, hắn lúc này mới dời mắt ra đằng trước xe liền lăn bánh.
Hai người không ai nói chuyện, bầu không khí trong xe yên ắng chỉ nghe được tiếng động cơ kêu lên đều đều làm cô hiu hiu buồn ngủ, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên làm cô tỉnh táo trở lại.
Nam Duệ Dung nhìn tới điện thoại của hắn đang để trước bô lăng, là một số lạ gọi tới, hắn liếc nhìn rồi mới bắt máy, điện thoại vẫn để đó chỉ bật loa lên, một giọng nói ngọt ngào vang lên.
"Mộ Ngôn hả, em là Hiểu Tô nè"
Trình Mộ Ngôn lạnh nhạt đáp lại.
"Có chuyện gì không?"
"Ngày mai ông nội em cúng tất niên, ông nhờ em mời cô chú và anh qua cùng nhà em ăn tất niên"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Biết rồi, tôi sẽ nói với ba mẹ"
"Anh nhớ qua đó nha, em mời cả mấy người Ngụy Vãn đó"
Tô Hiểu vừa nói xong, hắn không đáp lại liền cúp máy, mặt mày bình thản tiếp tục lái xe.
Nhưng Nam Duệ Dung hai nghe chữ Tô Hiểu xong mặt mày liền trầm ngâm, đây không phải là nữ phản diện số hai lên sàn sau khi nguyên chủ chết ư? Tô gia gia và Trình Lâm cực kì thân thiết nên Tô Hiểu cùng với Trình Mộ Ngôn từ nhỏ đã quen biết nhau, cô ấy tài giỏi xinh đẹp, là thiên kim tiểu thư danh giá không biết bao nhiêu người muốn mà không có được.
Tô Hiểu một lòng yêu Trình Mộ Ngôn nhưng hắn lại thờ ơ trước tình cảm khiến cô ta phần uất tới nghẹn, sau này xuất hiện một Nam Duệ Chi dù trong lòng ghen ghét nhưng lại không động thủ chỉ ở đằng sau âm thầm trợ giúp nguyên chủ thuận lợi hoàn thành kế hoạch.
Sau khi nguyên chủ tàn nhẫn ra tay phá đứa bé trong bụng nữ chủ, Nam Duệ Dung tiện đà lấn tới sáng ngày quanh quẩn với hắn, biết là Trình Mộ Ngôn sẽ không động tâm nhưng Tô Hiểu vẫn cảm thấy ngứa mắt liền cho người tìm cách cho nữ chủ trốn, còn mình thì vạch trần chứng cứ phạm tội của nguyên chủ, một mũi tên trúng ba đích, Nam Duệ Chi trốn đi thật xa, Nam Duệ Dung bị Trình Mộ Ngôn ghi thù còn mình thì lập được công lao, ghi được hảo cảm.
Tiếc là vẫn không nắm được trái tim của Trình Mộ Ngôn, bỗng mấy năm sau Nam Duệ Chi trở về hắn sáng ngày theo đuổi cô ấy khiến Tô Hiểu ngứa gan ngứa ruột không nhịn nổi bày kế xen vào, chỉ là đều bị Trình Mộ Ngôn nhìn ra, hắn đưa Tô thị rơi vào bờ vực phá sản, ba của Tô Hiểu phải quỳ gối cầu xin hắn mới chịu buông tha.
Tô Hiểu bị ba đem đi hứa hôn, nam nữ chủ trải qua thêm mười mấy chương ngọt ngào liền end.
Số đào hoa rơi phải cái tâm lạnh, hẳn thì được nhiều người thích còn người bên cạnh hẳn thì khổ, cô bây giờ là bạn gái của hắn, chắc chẳn sẽ va phải không ít phiền phức, nghĩ thôi cũng thấy mệt người, cô ngao ngán thở dài, đợi khi nào thích hợp nhất định phải bắt hắn hứa không được công khai mối quan hệ này.
Hai người từ chỗ đỗ xe ra công viên, bây giờ đã là 21h, tất cả trò chơi trong công viên cũng đã đóng, hắn không biết cô tới đây để làm cái gì, Nam Duệ Dung hai tay đút túi, xung quanh ngoài công viên bày bán rất nhiều đồ ăn vặt, cô tùy ý bước tới cô bán hàng gần nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cho con năm cây xúc xích, mười xiên cá viên chiên với một phần tokbokki"|
Trình Mộ Ngôn đi đằng sau ngỡ ngàng nhìn cô gọi món, hóa ra tới công viên là để ăn mấy món này?
"Anh ăn cái gì?"
"Em gọi cái gì anh ăn cái đó"
"Ở đây có mì xào bò không ạ"
"Có luôn"
"Vậy cho con hai phần nha"
"Được được, con ra ghế ngồi chờ một lát"
Hắn ngoan ngoãn đi theo cô ngồi xuống những bạn nữ đi qua không ngừng nhìn tới cảm thán mấy câu.
Bàn ghế ngựa vừa nhỏ vừa ngắn, hắn một thân cao ráo ngồi xuống nhìn không cân xứng chút nào, Trình Mộ Ngôn lớn lên trong hào môn những nơi vỉa hè như này hắn chưa vào đặt chân tới, đây là lần đầu tiên được trải nghiệm.
Cô vẫn duy trì sự im lặng, không cùng hắn nói câu nào chỉ lôi điện thoại ra nghịch, bỗng dưng lại nhớ ra gì đó, ban nãy mình chê ngán mì mà giờ gọi mì, đây chẳng phải là đang tự vả mặt hả?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro