Chương 9
2024-09-21 22:12:29
Hắn nhìn theo thân ảnh của cô, áo sơ vin đã bị rời rạc ra khỏi váy, trên áo còn có nhiều vết nhăn, hai cổ tay vẫn còn hằn đỏ, đầu tóc hơi rối lại nhớ tới hôm trước, hình như cô vì bảo vệ một bạn học cùng bàn mà ra mặt với nhóm Tạ Ôn kia, hắn nhanh chóng hiểu ra sự tình.
Trình Mộ Ngôn cầm chai trước ngửa cổ uống vài ngụm rồi đặt vào tủ lạnh, bộ dáng lười biếng ai cũng nhìn rõ, bàn tay thon dài lưu loát lôi điện thoại từ túi quần ra, hắn ngồi thụp xuống ghế, lưng dựa hoàn toàn vào chiếc sofa mềm mại, nghịch điện thoại được một lát, như thấy được điều thú vị hắn khẽ cười, đôi mắt long nhãn vì thế mà hơi cong lên lộ ra vẻ phong tình vạn chủng khiến người khác phải kinh diễm.
Nam Duệ Dung vào phòng mở tủ đồ lựa lấy một cái áo tay dài để che đi vết hắn hằn trên tay, cô biết mẹ sẽ không mắng mình vì đã đánh nhau với bạn học nhưng chắc chắn mẹ sẽ vì chuyện này mà lo lắng, che dấu vẫn là tốt hơn, nhưng nghĩ lại thì tại sao ba người họ lại không đuổi theo nhỉ? Không lẻ lúc đó mình ra tay quá mạnh, đau đến mức không thể phản kháng?
Mặc kệ thế nào đi, thoát được một kiếp là được rồi, khả năng cô phải xin mẹ học một khóa võ cổ truyền để nâng cao thể chất, chứ với cơ thể này dù có võ thì cũng chẳng làm được cái tích sự gì.
Tắm rửa xong cô liền xuống phòng ăn phụ mẹ bê đồ ăn ra bàn, hóa ra hôm nay chú Trình đi công tác trở về nên mẹ mới đặc biệt làm thêm nhiều món, hai người tình chàng ý thiếp, như thể vợ chồng son mới cưới, cô và Trình Mộ Ngôn giống như bị cho ra rìa, hai người không thân nhưng hiểu ý nhau, ăn xong thì nhanh chóng trở về phòng để vợ chồng son kia có không gian riêng.
Nam Duệ Dung làm xong bài tập, ngồi hơn hai tiếng đồng hồ không động khiến cả người ê ẩm, cô ra ngoài vươn vai, không khí mát mẻ ngoài trời thật là dễ chịu, bỗng dưng một cỗ mùi thuốc lá từ đâu xộc tới, cô nhìn sang lan can bên cạnh, Trình Mộ Ngôn một tay đút túi quần, một tay kẹp điếu thuốc, nhờ ánh sáng của mấy bóng đèn dưới khuôn viên cô mơ hồ nhìn được khuôn mặt hắn.
Không thể phủ nhận vẻ đẹp trai này nhưng mà mới mười bảy tuổi đã hút thuốc rồi ư? Cô khẽ nhăn mày, dùng tay phẫy phẫu khói thuốc đang bay về phía mình, hành động này bị Trình Mộ Ngôn thu vào tầm mắt, hắn dí đầu thuốc vào lan can để dập tắt như thể sợ đối phương vì khói thuốc của mình mà khó chịu, vứt xong điếu thuốc xuống sọt rác hắn nâng cổ tay xem đồng hồ song lại nhìn về phía cô.
"Khuya thế này, mà em vẫn chưa ngủ à?"
"Tôi vừa học xong, cũng đang tính đi ngủ"
Hắn khẽ cười, cả người ngả vào lan can, khoảng cách giữa hai người cũng thu hẹp, Trình Mộ Ngôn tựa hồ ngửi được mùi hương dành dành của đối phương, hắn ỷ vào đêm tối không hề kiêng nể nhìn chăm chăm vào khuôn mặt xinh đẹp của Duệ Dung, đôi mắt hiện lên ý vị thưởng thức.
"Em mau vào ngủ đi, con gái thức khuya không tốt cho da đâu"
Cô nhìn Trình Mộ Ngôn, hắn đây là đang gieo tương tư cho mình à? Hay là do mình tự ảo tưởng, trước khi vào phòng cô lại thấy hắn đang châm thêm một điếu thuốc, lúc này cô mới hiểu, hóa ra là hắn đuổi mình vô để hút thuốc!
"Duệ Duệ, Duệ Duệ, cứ tớ!"
Nghi Tiểu Mễ hấp tấp chạy vào lớp, vừa đi vừa hô hoán.
"Hu hu, cứu tớ, hôm qua tớ đặt báo thức để sáng dậy làm bài mà cuối vẫn ngủ quên mất, cậu cho tớ mượn vở bài tập với"
"Nè, từ từ mà chép, còn ba tiết nữa mới đến môn toán"
"Cám ơn cậu nhiều lắm, Duệ Duệ, cậu đúng là thần hộ mệnh của tớ"
"Cậu làm ơn đừng làm tớ buồn nôn được không?"
"Hề hề, lát nữa tớ khao cậu trà sữa"
Nghi Tiểu Mễ hướng về cô nở một cười sán lạn, tay giơ ngón cái lên.
"Được, cái này tớ chấp nhận"
Tiếng chuông vào học vang lên, lớp học dần trở nên ổn định, giáo viên chủ nhiệm nghiêm chỉnh bước vào.
"Các chị đều lớn đầu hết cả rồi, tại sao cứ phải để tôi nhắc nhở nhiều lần như vậy là sao hả!"
"Kiệt Hà! Sao em hôm nào cũng không làm bài tập! Em nhìn xem có ngày nào mà em không lên sổ bài không?"
Giáo viên chủ nhiệm lật vài trang.
"Cái gì đây? Giãn Hoài làm việc riêng trong giờ học?! Chị Giãn đứng lên, chị làm cái gì trong lớp hả?"
Chủ nhiệm thao thao bất tuyệt hỏi tội từng người, 15' đầu giờ rõ ràng ngắn ngủi sao mà cứ thấy nó dài đằng đẵng.
"Còn chị Nam Duệ Dung! Hôm qua vậy mà dám trước phòng học đánh bạn học! Có phải em coi thường cấm quy của trường đúng không? Vì em mà lớp mình bị trừ 50 điểm thi đua của tuần này"
Không phải một mình cô bất ngờ khi bị gọi tên mà cả lớp đều trầm trồ, Nam Duệ Dung nổi tiếng là xinh đẹp, thành tích học rất tốt nhìn thế nào cũng không nghĩ ra vậy mà còn biết đánh nhau?
"Cả lớp yên lặng chờ giáo viên bộ môn tới, Nam Duệ Dung đi theo tôi tới văn phòng"
Nghi Tiểu Mễ ngước đôi mắt hoang mang về phía cô.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Lát trở về tớ kể cho"
"Nhưng mà không sao chứ?"
"Không sao, cùng lắm bị đình chỉ vài ngày mà thôi"
"Gì chứ? Nghe đơn giản vậy?"
Cô cười cười đứng dậy ra khỏi cửa, cả lớp một phen hoan náo.
"Ê vụ gì vậy? Sao mà căng thế"
"Hồi nãy tớ nghe nói hôm qua cậu ấy xảy ra xích mích với đám Tạ Ôn, không nghĩ là nghiêm trọng như thế"
"Xem ra Nam Duệ Dung thảm rồi, bị Tạ Ôn nhắm trúng tâm điểm, sau này đi sợ không được yên ổn"
"Tốt nhất là đừng dính líu gì tới cậu ấy, kẻo lại vạ lây"
"Nhưng mà cũng đáng thương quá, rõ xinh như thế mà bị Tạ Ôn nhắm phải"
"Đáng thương cái gì chứ? Tự cậu ta chuốc lấy thôi, ai biểu hôm đó lo chuyện bao đồng"
Nghi Tiểu Mễ nghe mọi người bàn tán, bàn tay khẽ nắm chặt lại, trong lòng không ngừng tự trách, đều vì mình liên lụy tới cậu ấy.
Trình Mộ Ngôn cầm chai trước ngửa cổ uống vài ngụm rồi đặt vào tủ lạnh, bộ dáng lười biếng ai cũng nhìn rõ, bàn tay thon dài lưu loát lôi điện thoại từ túi quần ra, hắn ngồi thụp xuống ghế, lưng dựa hoàn toàn vào chiếc sofa mềm mại, nghịch điện thoại được một lát, như thấy được điều thú vị hắn khẽ cười, đôi mắt long nhãn vì thế mà hơi cong lên lộ ra vẻ phong tình vạn chủng khiến người khác phải kinh diễm.
Nam Duệ Dung vào phòng mở tủ đồ lựa lấy một cái áo tay dài để che đi vết hắn hằn trên tay, cô biết mẹ sẽ không mắng mình vì đã đánh nhau với bạn học nhưng chắc chắn mẹ sẽ vì chuyện này mà lo lắng, che dấu vẫn là tốt hơn, nhưng nghĩ lại thì tại sao ba người họ lại không đuổi theo nhỉ? Không lẻ lúc đó mình ra tay quá mạnh, đau đến mức không thể phản kháng?
Mặc kệ thế nào đi, thoát được một kiếp là được rồi, khả năng cô phải xin mẹ học một khóa võ cổ truyền để nâng cao thể chất, chứ với cơ thể này dù có võ thì cũng chẳng làm được cái tích sự gì.
Tắm rửa xong cô liền xuống phòng ăn phụ mẹ bê đồ ăn ra bàn, hóa ra hôm nay chú Trình đi công tác trở về nên mẹ mới đặc biệt làm thêm nhiều món, hai người tình chàng ý thiếp, như thể vợ chồng son mới cưới, cô và Trình Mộ Ngôn giống như bị cho ra rìa, hai người không thân nhưng hiểu ý nhau, ăn xong thì nhanh chóng trở về phòng để vợ chồng son kia có không gian riêng.
Nam Duệ Dung làm xong bài tập, ngồi hơn hai tiếng đồng hồ không động khiến cả người ê ẩm, cô ra ngoài vươn vai, không khí mát mẻ ngoài trời thật là dễ chịu, bỗng dưng một cỗ mùi thuốc lá từ đâu xộc tới, cô nhìn sang lan can bên cạnh, Trình Mộ Ngôn một tay đút túi quần, một tay kẹp điếu thuốc, nhờ ánh sáng của mấy bóng đèn dưới khuôn viên cô mơ hồ nhìn được khuôn mặt hắn.
Không thể phủ nhận vẻ đẹp trai này nhưng mà mới mười bảy tuổi đã hút thuốc rồi ư? Cô khẽ nhăn mày, dùng tay phẫy phẫu khói thuốc đang bay về phía mình, hành động này bị Trình Mộ Ngôn thu vào tầm mắt, hắn dí đầu thuốc vào lan can để dập tắt như thể sợ đối phương vì khói thuốc của mình mà khó chịu, vứt xong điếu thuốc xuống sọt rác hắn nâng cổ tay xem đồng hồ song lại nhìn về phía cô.
"Khuya thế này, mà em vẫn chưa ngủ à?"
"Tôi vừa học xong, cũng đang tính đi ngủ"
Hắn khẽ cười, cả người ngả vào lan can, khoảng cách giữa hai người cũng thu hẹp, Trình Mộ Ngôn tựa hồ ngửi được mùi hương dành dành của đối phương, hắn ỷ vào đêm tối không hề kiêng nể nhìn chăm chăm vào khuôn mặt xinh đẹp của Duệ Dung, đôi mắt hiện lên ý vị thưởng thức.
"Em mau vào ngủ đi, con gái thức khuya không tốt cho da đâu"
Cô nhìn Trình Mộ Ngôn, hắn đây là đang gieo tương tư cho mình à? Hay là do mình tự ảo tưởng, trước khi vào phòng cô lại thấy hắn đang châm thêm một điếu thuốc, lúc này cô mới hiểu, hóa ra là hắn đuổi mình vô để hút thuốc!
"Duệ Duệ, Duệ Duệ, cứ tớ!"
Nghi Tiểu Mễ hấp tấp chạy vào lớp, vừa đi vừa hô hoán.
"Hu hu, cứu tớ, hôm qua tớ đặt báo thức để sáng dậy làm bài mà cuối vẫn ngủ quên mất, cậu cho tớ mượn vở bài tập với"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nè, từ từ mà chép, còn ba tiết nữa mới đến môn toán"
"Cám ơn cậu nhiều lắm, Duệ Duệ, cậu đúng là thần hộ mệnh của tớ"
"Cậu làm ơn đừng làm tớ buồn nôn được không?"
"Hề hề, lát nữa tớ khao cậu trà sữa"
Nghi Tiểu Mễ hướng về cô nở một cười sán lạn, tay giơ ngón cái lên.
"Được, cái này tớ chấp nhận"
Tiếng chuông vào học vang lên, lớp học dần trở nên ổn định, giáo viên chủ nhiệm nghiêm chỉnh bước vào.
"Các chị đều lớn đầu hết cả rồi, tại sao cứ phải để tôi nhắc nhở nhiều lần như vậy là sao hả!"
"Kiệt Hà! Sao em hôm nào cũng không làm bài tập! Em nhìn xem có ngày nào mà em không lên sổ bài không?"
Giáo viên chủ nhiệm lật vài trang.
"Cái gì đây? Giãn Hoài làm việc riêng trong giờ học?! Chị Giãn đứng lên, chị làm cái gì trong lớp hả?"
Chủ nhiệm thao thao bất tuyệt hỏi tội từng người, 15' đầu giờ rõ ràng ngắn ngủi sao mà cứ thấy nó dài đằng đẵng.
"Còn chị Nam Duệ Dung! Hôm qua vậy mà dám trước phòng học đánh bạn học! Có phải em coi thường cấm quy của trường đúng không? Vì em mà lớp mình bị trừ 50 điểm thi đua của tuần này"
Không phải một mình cô bất ngờ khi bị gọi tên mà cả lớp đều trầm trồ, Nam Duệ Dung nổi tiếng là xinh đẹp, thành tích học rất tốt nhìn thế nào cũng không nghĩ ra vậy mà còn biết đánh nhau?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cả lớp yên lặng chờ giáo viên bộ môn tới, Nam Duệ Dung đi theo tôi tới văn phòng"
Nghi Tiểu Mễ ngước đôi mắt hoang mang về phía cô.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Lát trở về tớ kể cho"
"Nhưng mà không sao chứ?"
"Không sao, cùng lắm bị đình chỉ vài ngày mà thôi"
"Gì chứ? Nghe đơn giản vậy?"
Cô cười cười đứng dậy ra khỏi cửa, cả lớp một phen hoan náo.
"Ê vụ gì vậy? Sao mà căng thế"
"Hồi nãy tớ nghe nói hôm qua cậu ấy xảy ra xích mích với đám Tạ Ôn, không nghĩ là nghiêm trọng như thế"
"Xem ra Nam Duệ Dung thảm rồi, bị Tạ Ôn nhắm trúng tâm điểm, sau này đi sợ không được yên ổn"
"Tốt nhất là đừng dính líu gì tới cậu ấy, kẻo lại vạ lây"
"Nhưng mà cũng đáng thương quá, rõ xinh như thế mà bị Tạ Ôn nhắm phải"
"Đáng thương cái gì chứ? Tự cậu ta chuốc lấy thôi, ai biểu hôm đó lo chuyện bao đồng"
Nghi Tiểu Mễ nghe mọi người bàn tán, bàn tay khẽ nắm chặt lại, trong lòng không ngừng tự trách, đều vì mình liên lụy tới cậu ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro