Không Ngừng Vây Hãm

Hôn cũng hôn rồ...

2024-09-21 22:12:29

Từ đây đến khu Trung Tâm Thương Mại không xa, đi bộ khoảng chừng hai mươi phút liền tới, mùa đông tuyết lớn, trải dầy đặc trên những con đường lớn nhỏ, phương tiện giao thông đi cũng rất khó khăn hơn nữa đang là giờ cao điểm, khả năng sẽ bị kẹt xe nên Trình Mộ Ngôn quyết định đi bộ.

Nam Duệ Dung đi lên phòng mặc chiếc áo bông dày màu xanh dương, quần ống rộng làm bằng lông cừu dày dặn cô còn không quên đeo một cái khẩu trang, cảm thấy mình đã trang bị đủ ấm thì mới yên tâm rời khỏi phòng.

Vừa ra khỏi cửa lớn đã thấy Trình Mộ Ngôn đứng ngoài sân chờ cô, hắn mặc một chiếc áo phao màu xám dài đến đầu gối, hai tay đút vào túi áo giữ ấm, quanh cổ quấn khăn choàng, trên đầu là vài hạt tuyết trắng xóa nằm lênh bênh trên cọng tóc, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua liền có thể bay đi hết.

Dù cô đã mặc rất ấm nhưng vừa đi ra khỏi cửa đã thấy rùng mình bởi một cơn gió lạnh thổi qua, mỗi một hơi thở đều tỏa ra một làn khói trắng, Trình Mộ Ngôn cũng thấy lạnh, hắn lấy ra hộp thuốc lá có in chữ 'Mond', châm một điếu thuốc lên hút một hơi, Nam Duệ Dung đi bên cạnh, hương Dâu dễ ngửi thoang thoảng chui vào khoang mũi, cô lấy làm lạ nhìn lên, tò mò hỏi.

"Đó là thuốc lá à?"

Trình Mộ Ngôn trắng trợn nói dối.

"Không phải, cái này chỉ hút cho ấm người thôi"

"Ồ..."

"Có muốn hút thử không? Ấm lắm"

Trình Mộ Ngôn khẽ cười, bộ dáng hắn lúc này có chút cợt nhả khiến cô nảy sinh nghi ngờ.

"Cậu đang giỡn hả"

"Không có"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn đưa điếu thuốc hút một hơi dài song đưa điếu thuốc còn đang nghi ngút khói về phía cô, thấy hành động của hắn cô mở miệng định bụng từ chối đột nhiên cằm bị nắm lấy, Trình Mộ Ngôn lợi dụng lúc cô còn đang hé miệng xâm chiếm hơi thở mình vào trong.

Nam Duệ Dung cảm nhận được môi mềm của đối phương, đôi mắt lập tức trợn trắng, đại não nổ bùng bùng liên hồi, cả thân thể một chốc cứng như bị đóng băng khác với vẻ ngỡ ngàng của cô, Trình Mộ Ngôn lại rất hưởng thụ, hắn ngậm môi dưới mâm nhi vài cái lại hơi nghiêng đầu xâm nhập vào bên trong, dùng lưỡi thăm dò, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

"Cậu làm gì vậy!!"

Cô dùng sức dẩy mạnh hắn ra, tát một cái lên bên má một tiếng giòn tan, đôi mắt đỏ hằn lên vì tức giận.

"Trình Mộ Ngôn! Cậu làm cái gì vậy?"

Hắn đưa tay lên má xoa xoa chỗ đau, khuôn mặt không mang lấy một cái tội lỗi nào, đôi mắt vẫn còn tư vị mê man mờ nhạt.

"Anh đang cho em thử thuốc, thế nào, có ngọt không?"

"Trình Mộ Ngôn, cái tên không biết không biết liêm sỉ!"

Không tin nổi hắn có thể mặt dày nói chuyện như vậy, cô dơ chân lên một cái muốn đá vào hạ bộ của Trình Mộ Ngôn, hắn động tác nhanh chóng đưa tay gạt xuống hạ bệ dễ dàng đỡ được lực chân đang dùng sức đá lên.

Hắn đỡ được đòn, cô liền hạ chân xuống, tức giận xoay người muốn quat về nhà, Trình Mộ Ngôn khoác vai kéo cô lại.

"Được rồi, đừng giận nữa, hôn cũng hôn rồi, cứ trực tiếp làm bạn gái anh đi"

"Cái gì! Cậu có bị bệnh thần kinh không?"

"Anh rất nghiêm túc mà"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Trình Mộ Ngôn, tôi rất ghét bị người khác làm thứ mua vui!"

"Được rồi, lần sau anh sẽ không làm như vậy nữa"

Nam Duệ Dung máu đã sôi lên tận não đẩy mạnh hắn ra, rõ ràng trong nguyên tác hắn là một người lạnh lùng cấm dục sao bây giờ lại là dáng vẻ của một tên lưu manh chứ?

"Anh tránh xa tôi ra!"

Trình Mộ Ngôn dơ hai tay lên nhún vai.

"Được rồi, anh không đụng vào em nữa"

Trình Mộ Ngôn đưa cô tới một khu trung tâm mua sắm được cho là lớn nhất trong thành phố, nơi đây cung cấp các dịch vụ sang trọng từ nhà hàng, quán bar cho đến thủy cung, sân trượt băng, rạp chiếu phim, công viên giải trí,… Không khó để tìm kiếm những món hàng hiệu xa xỉ từ những thương hiệu nổi tiếng khắp thế giới.

Không gian này rộng lớn trang hoàng, mọi hôm người đi người đến tấp nập không ngớt nay gần đến cái tết lại đông hơn gấp bội.

Những nơi như này Diệp Hi rất thường xuyên dẫn cô tới nên cũng không hề ngạc nhiên lắm, cô cùng Trình Mộ Ngôn đi một vòng, mua một vài bộ đồ liền về, trên dọc đường cô không nói chuyện, dù vậy hắn vẫn ân cần hỏi han, đồ đạc đều dành lấy cầm.

Về đến nhà cô vẫn bày ra vẻ khó chịu rành rành, thằng oát con này, nếu so tuổi thật bà đây hơn hắn tới mười tuổi! Vậy mà không biết trên dưới cướp đi nụ hôn đầu của bà! Rốt cuộc là do cốt truyện đang đi vào lệch lạc hay đây vốn là tính cách khi còn nhỏ của hắn? Thời học sinh hắn sống buông thả thế ư?

Nam Duệ Dung cả ngày nay bực bội trong người, cái mặt hầm hực trưng bày ra ngoài không hề thu liễm, Trình Mộ Ngôn lại làm như không thấy vẫn dửng dưng quan tâm ân cần thậm chí còn lộ liễu hơn làm cô tức tới ói máu, đang tránh hắn không được hắn còn dính lấy mình san sát thế này! Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Ngừng Vây Hãm

Số ký tự: 0