Kí túc xá
2024-09-21 22:12:29
Sau cơn mưa mây mù đã quang hẳn, mặt trời sớm lặn cùng với những hạt mưa ban nãy, bầu trời đang dần hửng tối, cô cùng Trình Mộ Ngôn men theo đường bê tông đi qua khuôn viên trường tiến thẳng tới cổng trường.
Nam Duệ Dung vừa đi vừa ảo não, bây giờ mẹ không cho cô sử dụng xe đạp đến trường nữa vậy không phải sau này ngày ngày đều phải ngồi chung xe với hắn sao? Công lao cô trốn tránh hắn bao lâu nay cứ như thế mà uổng công vô ích à? Nếu cứ cùng hắn có liên quan sợ sẽ không thoát ra khỏi cốt truyện mất, phải làm sao đây!
Mãi triền miên suy nghĩ, vũng nước dưới chân cũng không hề biết mà trực tiếp bước vào, Trình Mộ Ngôn nhanh nhẹn dùng tay trái ôm eo kéo vào người mình lấy lực nhấc bổng cô lên, hắn một bước đi qua vũng nước mới thả cô xuống nhưng tay vẫn không lấy ra ngược lại còn kéo tới trước ngực.
Cả thân thể mềm mại của Nam Duệ Dung lọt tỏm vào trong ngực hắn, hơi ấm hai người hòa quyện vào nhau tạo nên phản ứng lạ lẫm, giống như có một dòng điện xẹt qua chạy lên đại não, bấy giờ cô mới phản ứng lại lúng túng lấy tay đẩy mạnh người ra, trái tim nhỏ bé vì hành động đó của hắn mà liên tục nhảy nhót khiến cô phải khó khăn kìm nén lại cảm xúc không ngừng dâng trào bên trong.
"Suy nghĩ cái gì đấy, chẳng để ý gì dưới chân cả"
"Cảm...Cảm ơn"
Trình Mộ Ngôn cụp đôi mắt xuống, mái tóc dài che khuất khuôn mặt Duệ Dung, hắn không tài nào nhìn rõ được biểu cảm trên đấy, trông nó thật chướng mắt thật muốn vén hết mấy lọn tóc đó ra sau, cơ mà trực tiếp làm vậy sẽ dọa sợ mèo con này mất.
Trong xe ngoại trừ tiếng động cơ thì chẳng còn có tiếng động nào khác cả, cô im lặng nhìn ra cửa sổ, mọi việc cứ tiếp tục diễn biến thế này không sớm thì muộn cô cũng sẽ bị khuấy vào cốt truyện mất, phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, ông trời thiên vị ban cho cuộc sống mới cô nhất định phải biết trân trọng lấy nó không thể lặp lại vết xe đổ của nguyên chủ chết thảm hại như vậy.
"Cái gì? Con muốn ra ở kí túc xá"
"Vâng ạ"
"Không được, mẹ không đồng ý"
"Tại, tại sao vậy ạ"
"Mẹ không yên tâm để con một mình"
"Mẹ à, trước sau gì con cũng phải ra ngoài tự lập thôi, nhưng khác ở chỗ mỗi chủ nhật con đều về nhà cũng giống như con đang tập tự lập vậy, sau này lên đại học cũng không cần bỡ ngỡ"
"Mẹ nói không được là không được, ai biết con ở đó có chăm sóc tốt cho bản thân mình không?"
"Mẹ yên tâm, con sẽ tự chăm sóc tốt cho mình hơn nữa ở lại kí túc xá cũng tiết kiệm rất nhiều thời gian học hành của con"
"Nhưng mà mẹ vẫn không yên tâm, tại sao con cứ nhất quyết muốn ở lại kí túc xá chứ? Có phải con ở đây không được thoải mái..."
Cô nghe mẹ nói vậy thì nhẹ nhàng lắc đầu, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên mu bàn tay bà.
"Mẹ đừng nghĩ như thế, con đơn giản chỉ muốn tự lập sớm thôi, mẹ cứ yên tâm, con chắc chắn sẽ tự chăm sóc tốt bản thân mình"
Đối quyết định cứng rắn đó, cho dù bà có khuyên thế nào nó vẫn không chịu lung lay, không còn cách nào khác chỉ đành chấp thuận yêu cầu, dù sao con gái bà cũng đã lớn rồi, mình thân là mẹ cũng nên tôn trọng chính kiến riêng của nó.
Ba ngày sau, tất cả thủ tục ở lại kí túc xá đã được hoàn thành, cô háo hức sắp xếp quần áo sách vở vào vali từ sớm chỉ đợi ngày dọn vô, Trình Mộ Ngôn vừa đi chơi về đã thấy tài xế riêng đang giúp cô cầm hành lí từ trên lầu đi xuống, hắn cũng không thấy bất ngờ bởi vài hôm trước đã nghe Diệp Hi nói qua còn nhờ vả hắn khi ở trên trường để ý tới Nam Duệ Dung.
Cô xách hành lí vào phòng kí túc xá, cùng hai người chung phòng đồng loạt giới thiệu với nhau.
"Xin chào, mình Nam Duệ Dung sau này ở chung, đành nhờ các cậu giúp đỡ nhiều"
"Tớ là Mạnh Hiểu"
"Còn tớ là Hoài Anh, cậu cứ vào tự nhiên đi"
"Được, các cậu cũng tiếp tục học bài đi, tớ sẽ không làm phiền tới các cậu nữa"
"Có cần gì thì cứ nói với bọn tớ nhé, không cần ngại đâu"
"Được, cảm ơn hai cậu"
Có vẻ hai bạn cùng phòng này của cô khá là hòa nhã, sau này ở chung cũng không cần phải lo sảy ra xích mích, cô vừa nghĩ ngợi vừa dọn đồ trong hành lí ra ngoài, từ bấy giờ cô sẽ thoải mái sống không cần phải nơm nớp tránh né nữa, đợi lên đại học xong, Trình Mộ Ngôn đối với cô chỉ là một cái tên!
Việc bây giờ là đi kiếm xem trường nào có nhiều trai đẹp, ai ya...Bây giờ kiếm có phải quá sớm không ta, tương lai sau này thật tốt đẹp, cứ từ từ tận hưởng thôi...
Nam Duệ Dung vừa đi vừa ảo não, bây giờ mẹ không cho cô sử dụng xe đạp đến trường nữa vậy không phải sau này ngày ngày đều phải ngồi chung xe với hắn sao? Công lao cô trốn tránh hắn bao lâu nay cứ như thế mà uổng công vô ích à? Nếu cứ cùng hắn có liên quan sợ sẽ không thoát ra khỏi cốt truyện mất, phải làm sao đây!
Mãi triền miên suy nghĩ, vũng nước dưới chân cũng không hề biết mà trực tiếp bước vào, Trình Mộ Ngôn nhanh nhẹn dùng tay trái ôm eo kéo vào người mình lấy lực nhấc bổng cô lên, hắn một bước đi qua vũng nước mới thả cô xuống nhưng tay vẫn không lấy ra ngược lại còn kéo tới trước ngực.
Cả thân thể mềm mại của Nam Duệ Dung lọt tỏm vào trong ngực hắn, hơi ấm hai người hòa quyện vào nhau tạo nên phản ứng lạ lẫm, giống như có một dòng điện xẹt qua chạy lên đại não, bấy giờ cô mới phản ứng lại lúng túng lấy tay đẩy mạnh người ra, trái tim nhỏ bé vì hành động đó của hắn mà liên tục nhảy nhót khiến cô phải khó khăn kìm nén lại cảm xúc không ngừng dâng trào bên trong.
"Suy nghĩ cái gì đấy, chẳng để ý gì dưới chân cả"
"Cảm...Cảm ơn"
Trình Mộ Ngôn cụp đôi mắt xuống, mái tóc dài che khuất khuôn mặt Duệ Dung, hắn không tài nào nhìn rõ được biểu cảm trên đấy, trông nó thật chướng mắt thật muốn vén hết mấy lọn tóc đó ra sau, cơ mà trực tiếp làm vậy sẽ dọa sợ mèo con này mất.
Trong xe ngoại trừ tiếng động cơ thì chẳng còn có tiếng động nào khác cả, cô im lặng nhìn ra cửa sổ, mọi việc cứ tiếp tục diễn biến thế này không sớm thì muộn cô cũng sẽ bị khuấy vào cốt truyện mất, phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, ông trời thiên vị ban cho cuộc sống mới cô nhất định phải biết trân trọng lấy nó không thể lặp lại vết xe đổ của nguyên chủ chết thảm hại như vậy.
"Cái gì? Con muốn ra ở kí túc xá"
"Vâng ạ"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không được, mẹ không đồng ý"
"Tại, tại sao vậy ạ"
"Mẹ không yên tâm để con một mình"
"Mẹ à, trước sau gì con cũng phải ra ngoài tự lập thôi, nhưng khác ở chỗ mỗi chủ nhật con đều về nhà cũng giống như con đang tập tự lập vậy, sau này lên đại học cũng không cần bỡ ngỡ"
"Mẹ nói không được là không được, ai biết con ở đó có chăm sóc tốt cho bản thân mình không?"
"Mẹ yên tâm, con sẽ tự chăm sóc tốt cho mình hơn nữa ở lại kí túc xá cũng tiết kiệm rất nhiều thời gian học hành của con"
"Nhưng mà mẹ vẫn không yên tâm, tại sao con cứ nhất quyết muốn ở lại kí túc xá chứ? Có phải con ở đây không được thoải mái..."
Cô nghe mẹ nói vậy thì nhẹ nhàng lắc đầu, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên mu bàn tay bà.
"Mẹ đừng nghĩ như thế, con đơn giản chỉ muốn tự lập sớm thôi, mẹ cứ yên tâm, con chắc chắn sẽ tự chăm sóc tốt bản thân mình"
Đối quyết định cứng rắn đó, cho dù bà có khuyên thế nào nó vẫn không chịu lung lay, không còn cách nào khác chỉ đành chấp thuận yêu cầu, dù sao con gái bà cũng đã lớn rồi, mình thân là mẹ cũng nên tôn trọng chính kiến riêng của nó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba ngày sau, tất cả thủ tục ở lại kí túc xá đã được hoàn thành, cô háo hức sắp xếp quần áo sách vở vào vali từ sớm chỉ đợi ngày dọn vô, Trình Mộ Ngôn vừa đi chơi về đã thấy tài xế riêng đang giúp cô cầm hành lí từ trên lầu đi xuống, hắn cũng không thấy bất ngờ bởi vài hôm trước đã nghe Diệp Hi nói qua còn nhờ vả hắn khi ở trên trường để ý tới Nam Duệ Dung.
Cô xách hành lí vào phòng kí túc xá, cùng hai người chung phòng đồng loạt giới thiệu với nhau.
"Xin chào, mình Nam Duệ Dung sau này ở chung, đành nhờ các cậu giúp đỡ nhiều"
"Tớ là Mạnh Hiểu"
"Còn tớ là Hoài Anh, cậu cứ vào tự nhiên đi"
"Được, các cậu cũng tiếp tục học bài đi, tớ sẽ không làm phiền tới các cậu nữa"
"Có cần gì thì cứ nói với bọn tớ nhé, không cần ngại đâu"
"Được, cảm ơn hai cậu"
Có vẻ hai bạn cùng phòng này của cô khá là hòa nhã, sau này ở chung cũng không cần phải lo sảy ra xích mích, cô vừa nghĩ ngợi vừa dọn đồ trong hành lí ra ngoài, từ bấy giờ cô sẽ thoải mái sống không cần phải nơm nớp tránh né nữa, đợi lên đại học xong, Trình Mộ Ngôn đối với cô chỉ là một cái tên!
Việc bây giờ là đi kiếm xem trường nào có nhiều trai đẹp, ai ya...Bây giờ kiếm có phải quá sớm không ta, tương lai sau này thật tốt đẹp, cứ từ từ tận hưởng thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro